Những Chiều Mưa

Chương 41: Chương 41

Tôi cứng đờ người lại, mọi giác quan trong cơ thể vẫn chưa thể hoạt động như bình thường. Tôi chỉ biết chăm chăm nhìn vào nhân ảnh đang ở trước mặt. Sao nàng lại ở đây, tưởng rằng nàng sẽ không nói chuyện với mình nữa chứ. Rồi sau đó tôi hất văng cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu, rồi thầm nghĩ cái khác – “Hình như mình vẫn còn đang ngủ, chưa có tỉnh. . . Đúng rồi, mình đang bệnh cơ mà, đây chắc chắn là hoa mắt rồi.”

Và để chứng minh rằng tôi bị ảo giác sinh ra làm mờ đi . . . ý chí. Tôi không ngại ngần mà đưa tay lên khẽ nhéo, nhưng không phải nhéo vào người tôi để xem có phải mơ hay không, mà tôi lại đi. . . nhéo má nhân ảnh trước mặt trước mặt xem có đúng do. . . ảo giác sinh ra hay không.

“Đau. . .!” – Nàng hơi nheo đôi mi lại, khẽ gắt nhẹ.

“Tía má ơi. . .!” – Tôi hoảng hồn co rụt tay về - “Ta vừa làm gì thế này. . .Nếu không phải mơ, thì đây là. . .”

Một lát sau đầu óc mới kịp thích nghi với tình huống ở hiện tại, thì lúc này một trận choáng váng ập tới, đồng thời cơ thể tôi rét run bần bật. Tôi khẽ rùng mình một cái. . .

“Hiếu nằm nghỉ đi, đang sốt cao lắm đó !” – Nàng khẽ nói.

“Ừa.” – Sau khi nhận ra tình trạng cơ thể cực kỳ bất ổn, tôi liền nằm xuống cuộn tròn chăn lại rồi tiếp tục run lên. . .

“Linh tới lâu chưa?” – Tôi khẽ hỏi nàng, lòng lại thầm thắc mắc rằng sao mấy tuần nay không nói chuyện. Sao giờ nàng. . . lại mò qua đây.

“Mình tới từ 5h hơn rồi kìa.” – Nàng một tay khẽ vén lại vài sợi tóc đang loạn nhịp, tay còn lại đang. . . xoa xoa má – “Hiếu ăn cháo nhé, mình xuống dưới nhà lấy cho.”

“Thôi tí đi, miệng đang đắng nghét khó chịu lắm.” – Tôi lắc đầu như trống bỏi, rồi mới nhận ra hình như mình còn quên điều gì đó – “Ủa 6 rưỡi rồi, sao Linh không đi học?”

“Hả?” – Nàng giật mình rồi khẽ nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái – “Mình vừa học về mà, trời sắp tối rồi còn gì nữa.”

“Hả 6 rưỡi tối.” – Tôi giật mình, ngay sau đó là toát mồ hôi – “Ông trời ơi ta ngủ mê mệt gần 1 ngày rồi. . .”

“Chứ Hiếu tưởng giờ là buổi sáng à? Nếu là sáng thì làm gì có chuyện mình đến đây lúc 5h cơ chứ, ôi . . .” – Nàng lắc đầu thở dài.

“Ừa. . .” – Tôi gật gù.

“Để mình lấy cặp nhiệt độ, Hiếu đo thử nhé?” – Nàng khẽ cắn môi nói.

“Thôi khỏi đi,đằng nào cũng trên 39 độ rồi.” – Tôi thở dài cảm khái.

“Sao Hiếu biết?” – Nàng ngạc nhiên hỏi lại.

“Thì lần nào Hiếu mà sốt thì đều thế mà.”

Nàng gật đầu nhẹ nhàng, rồi cũng không đi lấy cặp nhiệt độ nữa mà đưa mắt lơ đãng nhìn qua cửa sổ. . . Tôi cũng không biết nói gì đành co người trong chăn rồi run tiếp, thỉnh thoảng khẽ liếc sang nhìn nàng. Rồi cứ thế hai người cũng không ai nói chuyện với ai, trong đầu lặng lẽ đuổi theo từng mạch suy nghĩ của mình. Tôi cắn răng nghĩ xem nếu nàng đến đây rồi, có nghĩa là không còn giận nữa, nên nhân cơ hội xin lỗi chuyện hôm nọ luôn. . .

“Linh. . .”

“Hiếu. . .”

Cả 2 âm thanh khẽ vang lên đồng thời, rồi 2 đôi mắt cũng đang ngạc nhiên nhìn nhau. . . Trong giây phút nhìn vào đôi mắt đó, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập lại.

“Sao vậy? Hiếu tính nói gì à?” – Nàng mỉm cười rồi hỏi tôi.

“Ừm. . .” – Tôi khẽ đảo tròng mắt suy nghĩ, rồi tặc lưỡi thôi thì nói luôn vậy. Dù gì mình cũng đi xin lỗi nàng, nên dù gì cũng phải chiếm lấy tiên cơ trước. . .

“Hiếu. . . xin lỗi chuyện hôm nọ nhé.”

“Chuyện hôm nọ là gì chuyện gì?” – Nàng lấy 1 tay khẽ chống cằm rồi hỏi.

“Thì. . . chuyện hiểu lầm rồi nhắn tin hôm bữa đó. . .”

“Chỉ vậy thôi à?” – Nàng cau mày hỏi.

“Ừm. . . ừm. . .” – Tôi gật đầu lia lịa

Nàng nhìn tôi một lát rồi khẽ lắc đầu

“Ơ sao vậy?” – Tôi ngạc nhiên hỏi

Nàng lại lắc đầu rồi nhìn tôi nhẹ nhàng nói – “Hiếu. . . đáng ghét lắm!”

“Là sao?” – Tôi thắc mắc khó hiểu, càng nghĩ càng không hiểu ý nàng muốn nói gì. . . Đợi đến khi cơ thể khẽ run lên thì tôi mới sực tỉnh. . .

“Lạnh lắm hở?” – Nàng lo lắng nhìn tôi hỏi

“Ừa, đang run bần bật nè, không thấy à?”

“Đâu, để xem nào?” – Nàng nhẹ nói rồi khẽ đưa bàn tay đưa lại phía tôi.

“Thôi không cần đâu.” – Tôi lắc đầu nói, đồng thời hơi lùi người về sâu hơn phía đầu giường.

Nhưng khi tôi vừa lùi người lại thì đồng thời cùng lúc đó, bàn tay nàng cũng khẽ với tới. Thay vì tay nàng áp vào trán tôi như thường lệ, thì giờ lại. . . áp sát vào má tôi. Rồi cả 2 lại cùng đờ người ra và. . . giữ nguyên tư thế.

“Ơ . . .mình. . .” – Nàng giật mình rụt tay về.

“. . .” – Tôi cũng không biết nói sao với trường hợp này, lòng thì thầm than tiếc hùi hụi.

“Thôi, Hiếu nằm đây nhé, mình xuống lấy cháo cho.” – Nàng lúng túng nói, gò má đã đỏ bừng lên từ lúc nào.

“Ừm, thế làm phiền nhé.” – Tôi cũng không phản đối vì thực sự lúc này bụng đang réo inh ỏi lên rồi.

Lát sau nàng mang tô cháo nghi ngút khói lên, tôi gắng gượng ngồi dậy giựa người vào giường rồi quay sang uể oải cố nuốt từng thìa cháo, miệng thì khô rang với đắng nghét cực khó chịu. Vật vã toát mồ hôi, suýt sùi bọt mép thì cũng giải quyết xong cái tô cháo to đùng,tôi mới thở phào ra một hơi sảng khoái. Lúc này tôi mới nghi hoặc không biết bé Thảo đâu, rồi mẹ Hòa nữa, sao lại để nàng một mình ở đây rồi đi tới đi lui đi vậy.

“Ủa nhà mình đi đâu hết rồi?”

“Mẹ Hiếu thì đi ăn tiệc rồi, còn Thảo thì nhờ mình coi nhà hộ rồi chạy đi mua ít đồ.”

“Ừa. . .” – Tôi cũng gật đầu, trong lòng thì vẫn đầy nghi hoặc.

“Ăn xong rồi thì uống thuốc nhé.” – Nàng nhìn tôi mỉm cười.

Nhìn nụ cười mỉm mê người đó, tôi lập tức biến thành con rồi ai nói gì thì nghe đó, đầu gật lia lịa như gà – “Ừa. . .”

Nàng khẽ cười rồi nhẹ nhàng lấy từng viên thuốc trong cái bịch bự chà bá mà tôi cũng không biết là ai mua, sau đó đẩy li nước với đống thuốc về phía tôi. Tôi cũng không lằng nhằng giải quyết luôn hết sạch đống thuốc mà vẫn nghi hoặc không biết . . . có thuốc lú trong này không. Rồi uống hết cốc nước nàng đưa, cảm thấy cái cổ vẫn còn đang khó chịu. Liếc mắt thấy chai nước tôi để ở bàn còn đầy, khẽ với rồi làm một hơi hết 2/3 cái chai, sau đó mới có cảm giác thoải mái được chút ít. Lúc này thì nàng đã mang bát xuống dưới nhà mất rồi, đang tặc lưỡi tiếc rẻ thì nghe thấy tiếng cổng dưới nhà khẽ kêu lên, tôi đoán chừng bé Thảo cũng đã về.

Nàng bắt tôi. . . ngóng chông dài cả cổ, mãi lúc lâu sau mới lên. 2 người khẽ nói chuyện với nhau vài ba câu, nhưng tôi cảm giác được có gì đó hơi xa lạ, không còn thoải mái như lần nàng đến đây chơi như lần trước. Tôi vẫn còn đang thắc mắc tìm lý do thì nàng khẽ đứng dậy. . .

“Thôi Hiếu nằm nghỉ đi, mình về đây.”

“Ở lại. . . đừng đi. . .” – Tôi bất chợi buột miệng nói, rồi cũng hốt hoảng khi nhận ra mình vừa nói gì. Dường như có gì đó khiến tôi phải mở miệng, hoặc là do trong lòng tôi. . . cũng đang muốn thế.

Nàng đưa tay với lấy chiếc túi nhỏ ở trên mặt bàn, nghe tôi nói xong thì bất chợt ngừng lại, tay vẫn cách chiếc túi của nàng một đoạn ngắn.

“Tại sao?” – Nàng quay người lại hỏi.

“Ơ. . .” – Tôi giật mình ngơ ngác, không biết phải nói như nào.

“Tại sao mình phải ở lại?” – Nàng đã hơi đổi giọng, không còn mang vẻ êm dịu nữa mà đã xen vào đó chút lạnh lùng.

“Vì. . . mình không muốn.”

“Thôi Hiếu nghỉ đi, mình về !” – Nàng nhìn tôi một lát rồi khẽ với lấy chiếc túi, quay người đi ra khỏi phòng mà cũng không cười với tôi một lần để tạm biệt.

Khi đến cửa phòng nàng khẽ quay đầu lại nói – “Mình thực sự không muốn cứ mãi như này, mình ghét cái cảm giác đó lắm !” Nói xong nàng cũng quay người đi, bỏ lại tôi đang đờ đẫn không hiểu ất giáp gì hết.

Tôi nghe thấy dưới nhà khẽ vang lên tiếng cổng, thầm thở dài một hơi. Rồi lại rúc người vào chăn run lên bần bật tiếp. Lát sau bé Thảo đi lên, nhưng không phải mình nó mà có thêm. . . thằng Đức. Tôi chỉ liếc nhìn qua nó xong đôi mắt đã tập trung vào cái túi mà nó xách theo, thầm vui mừng nghĩ – “Không hổ là bạn tốt, thấy mình mới ốm đây mà đã mang quà sang thăm. . . Chậc chậc.”

“Ốm sao rồi mày?” – Vừa vào phòng nó đã oang oang cái miệng.

“Nhờ phước của mày nên giờ tao phải trùm chăn đây.”

“Yên tâm đi, nay tao sang ban phước ày, chắc chắn mai mày khỏi bệnh” – Nó khoát tay nói.

“Ờ, nay thì còn nằm nhà được. Nhờ mày sang nên mai tao di cư vào bệnh viện rồi.”

“Viện là viện thế nào? Tao mang mệnh trời đến mà mày cứ vu oan.”

“Mà mày mò sang đây làm gì, đừng nói sang để ba hoa với tao vài câu nhé?” – Tôi cau mày hỏi.

“Sang mang ày ít đồ.” – Nó vừa dứt lời thì cầm một bọc gì đó ném thằng về phía tôi.

Tôi nhìn nó nghi hoặc, sau đó mở cái bọc ra. Ngay lập tức mắt tôi sáng rực lên, nuốt nước miếng ừng ực. . .

“Ta kháo, sao mày biết tao thích cái này !” – Tôi ngạc nhiên nhìn nó.

“Ơ mày cũng thích à?” – Nó càng ngạc nhiên hơn, tròn mắt nhìn tôi.

“Chứ sao khi không tự nhiên mày lại mang sang đây?”

“Thì mẹ tao gửi từ Bắc vào, mà lần này gửi hơi nhiều nên tao đem sang đây một ít.” – Nó nhún vai.

“Có nghĩa là nhà mày vẫn còn nhiều?” – Tôi nhìn nó chằm chằm, hận không thể đứng dậy sau đó trói nó lại đem về nhà nó tống tiền, và tiền chuộc là cái đống đồ mà mẹ nó gửi từ ngoài Bắc vào.

“Ờ còn nhiều. . .” – Nó gật gù nói, rồi khi thấy ánh mắt thèm thuồng của tôi, nó lừ giọng – “Nhưng đủ cho tao ăn thôi, còn mày thì miễn đi.”

“Bạn bè đang ốm mà mày nỡ nào keo kiệt thế chứ.” – Nhắm không thể nào bắt cóc được nó, tôi bắt đầu giở giọng. . . mè nheo.

“Cút !” – Nó quát lên – “Nếu mày không ốm thì giờ bố xách xe đi chơi với em Huyền rồi, và 2 cân nho khô kia cũng không có ở đây đâu.”

Vâng, cái bọc nó đem sang cho tôi là nho khô, là món tôi khoái nhất trên đời. Không phải là loại nho mỹ mà hay đựng trong mấy cái hộp đỏ vàng lòe loẹt mà loại này màu hơi xanh. Ngoài Bắc thì bán nhiều, nhưng từ hồi vào Nam thì tôi vẫn chưa tìm được chỗ bán, cho đến giờ cũng vậy. Mà trước mặt tôi giờ là hẳn 2 kg, bảo sao tôi không mừng. Bé Thảo thấy khuôn mặt như trẻ con đòi quà của tôi, thì cười khúc khích phía sau thằng Đức.

Nó ở lại làm tôi tốn nước miếng chửi nhau một thôi một hồi, lúc sau tôi hơi mệt mệt nên đuổi nó về để còn ngủ cho đời nó vuông. Nó cũng không ham ở lại hóng hớt với một thằng đang liệt giường chờ chết như tôi nên cũng dứt khoát phủi tay đi về thẳng. Bé Thảo lúc sau cũng quan tâm lại hỏi han vài câu rồi đưa tay lên sò mó tôi một hồi rồi cũng lủi thủi về phòng. Còn tôi thì run lên cầm cập, tặc lưỡi đứng dậy mở tủ. . . lấy thêm áo mặc cho ấm rồi leo lên giường ngủ.