Những Chiều Mưa

Chương 44: Chương 44

Thứ 4 thì tôi cũng đã khá khẩm hơn xíu, nhưng mẹ Hòa vẫn ngăn cản con đường chiến sĩ học tập nên hạ lệnh cho tôi ở nhà với lý do – “Con vừa ốm xong, chưa khỏi hẳn ra ngoài mất công bệnh lại nữa.” Vậy là chiến sĩ ham học như tôi lại phải ở nhà nhàm chán. Thôi thì lôi sách vở ra xem học được gì hay cái đó, dù gì đi nữa tuần sau cũng thi rồi.

Hôm sau thì tôi đã trở lại, vẫn dáng bước oai phong lẫm liệt đi hiên ngang từ bãi gửi xe vào lớp học. Vừa vào lớp thì gặp ngay thằng Lộc “đen” đang chạy tóe khói ra khỏi lớp như bị ma đuổi.

“Hiếu, cứu tao. . .” – Thấy tôi thằng Mạnh rú lên, rồi ngay lập tức trốn đằng sau lưng tôi.

“Cái quái gì thế?” – Tôi nheo mắt hỏi nó.

Lúc này thằng Đức cũng phi tới, tay đang cầm theo. . . cái thước kẻ bảng, mặt hầm hầm lên trong như sắp ôm bom đi khủng bố.

“Có chuyện gì vậy?”

“Thằng khốn này qua chỗ tao chép bài, mà tao thì đang để bức thư trong hộc bàn đợi tí em Huyền đến thì đưa. Lúc tao quay lại thì thấy nó đang nháp đầy bức thư của tao rồi.” – Thằng Đức vừa thở phì phèo vừa nói.

Tôi ngạc nhiên nhìn thằng Lộc– “Thằng này cũng quá trâu bò rồi, thư tình của người ta mà nó đem ra làm nháp. . .”

Thế rồi tôi lách người ra, nhìn Lộc đen hả hê nói - “Chuyện của mày thì mày tự giải quyết đi.”

“Mày. . .” – Lộc “đen” há hốc mồm.

Thằng Đức lập tức nhào vào đánh tới tấp, bọn thằng Hưng ngồi bàn cuối cũng hóng hớt ngó ra. Lúc sau thấy vui nên nhập bọn đè Lộc đen ra dập luôn. Tôi cũng quăng phắt cái cặp lên trên bàn đầu mà nhập bọn. Tôi cầm lấy một chân của thằng Lộc, thằng Minh hiểu ý cầm luôn chân kia lên. Ngay lập tức thằng Mạnh với thằng Tú cũng nhấc 2 tay nó lên, thằng Đức thì vẫn tức giận giơ chân sút bồm bộp vào mông làm thằng Lộc la oai oái.

“Hưng, mày mở thẳng cái cửa lớp ra. Hôm nay cho thằng này biết tội như nào là đâm sau lưng chiến sĩ.” – Tôi chỉ tay vào cánh cửa rồi nói thằng Hưng đang đứng buồn bực vì không có gì để làm.

“Đừng. . .” – Thằng Lộc hét lên thất thanh.

Thằng Hưng cười toét cả miệng, chạy ra giữ cái cửa.

“Rồi khiêng nó lại.” – Tôi lớn giọng chỉ đạo – “Chuẩn bị. . .1. . . 2. . . 3. . . tới luôn bác tài . . .!”

“Uỳnh . . .” – Cái chỗ sâu thẩm nhất của thằng Lộc được nện nhẹ nhàng vào cái cửa làm cho cái cửa rung lên bần bật.

Bọn tôi cười phá ra, rồi quăng phắt nó xuống sàn rồi mỗi thằng tót đi một hướng, bỏ lại thằng Lộc đang ôm “chỗ mà ai cũng biết là gì đó” quằn quại đau đớn, nó gầm lên.

“Lũ khốn nạn, chúng mày ác vừa thôi chứ. . .”

. . . . . . .

“Mày ốm gì mà nghỉ lâu thế, cả tuần trời chứ ít đâu.” – Lúc sau vào chỗ thì thằng Hưng hỏi ngay.

“Sốt cao thì nghỉ chứ biết sao giờ?” – Tôi nhún vai – “Bữa giờ trên lớp có gì hoành tráng không?”

“Chán muốn chết, toàn ôn lại kiến thức với cắm đầu học bài thi cử.” – Thằng Hưng nhún vai chán nản nói.

“Lại là thi. . .” – Nghe đến học là đầu tôi lại lớn như cái đấu.

“Vậy mày sao rồi, mấy hôm sốt cao thì học thế quái nào được.”

“Kệ đi, tới đâu hay tới đó.”

“À mà mày mới bệnh hoạn xong, chiều mai đi được không?”

“Đi đâu?” – Tôi ngạc nhiên.

“Mày lú à? Tuần trước thằng Đức nói mai cả đám tập trung nhậu nhẹt sinh nhật em Huyền mà.” – Thằng Hưng cũng chưng hửng.

“À quên mất.” – Tôi gãi gãi cầm – “Vậy mai đi đâu?”

“Mai mang đồ lên, học xong thay đồ rồi phi xe sang bên công viên 23/9 gửi bên đó. Rồi bắt xe qua quận 7 nhậu.” – Thằng Hưng gật gù.

“Gì? Học xong mới 4 rưỡi mà đã đi rồi. Giờ đó nhậu nhẹt gì?”

“Chứ không mày tính cho cả đám về nhà rồi mới đi hả, thế thì xác định 8h mới bắt đầu là vừa.”

“Ờ cũng được.” – Tôi gật gù.

“Tạm thời thế đã, mai tính tiếp. Em của mày tới kìa. . .” – Nó hất mặt về phía cửa lớp nói.

Tôi quay lại nhìn thì thấy Thùy đang ôm cặp nhẹ nhàng bước vào lớp, em nhìn tôi hơi ngạc nhiên rồi khẽ cười. Chả phải đợi thằng Hưng thọc mỏ nhắc thêm lần nào nữa, tôi quay phắt lên đợi người đẹp giáng lâm.

“Khỏe hẳn chưa thế?” – Thùy vẫn nhìn tôi với đôi mắt đầy lo lắng.

“Khỏe như voi, đủ sức. . . cõng Thùy đi vòng quanh trường.” – Tôi khẽ búng trán nàng trêu chọc.

“Vừa bệnh xong đã linh tinh ngay được.” – Nàng khẽ lườm tôi trách cứ.

Mỗi khi thấy Thùy như vậy, tôi lại bật cười ha hả. Làm cho Thùy càng nhăn nhó hơn, mà càng nhăn nhó thì tôi. . . càng khoái chọc.

“Tuần sau thi rồi, còn vài ngày thôi đó. Hiếu tính như nào?” – Em nhìn tôi chăm chú rồi hỏi.

“Toán với Hóa thì vô tư, Lý cũng ổn rồi, Anh thì vẫn. . . hơi căng, Văn với Địa thì chém gió thôi, Sử thì. . . chắc học tủ quá.” – Tôi nhún vai kể lể một thôi một hồi.

“Hơi căng là sao. Với lại Sử học tủ nhỡ không ra trúng thì ngồi nhìn à?” – Em nhìn tôi cau mày, ra vẻ không đồng ý.

“Học tủ cũng lựa tủ mà học chứ, với lại mấy bài kia cũng xem qua để nắm bắt ý chính mà. Nếu không ra thì vẫn chém gió được.” – Tôi khoát tay.

“Học hành vậy đó.” – Em khẽ thở dài nhìn tôi với đôi mắt đầy. . . bất lực.

“Thôi tha mình đi, vừa ốm xong mà.” – Tôi cười hề hề, rồi kéo tay nàng đi ra ngoài – “Đi xuống cantin nào. Hôm nay trẫm sẽ dẫn hoàng hậu đi vi hành thị sát dân chúng.”

“Nói cái gì thế?” – Nàng khẽ đập vai tôi cười sau đó cũng vui vẻ đi theo.

Ngày hôm sau, cả đám đã đạp bay thằng Đức ra ngoài để bàn luận chính sự. Nội dung chính là cuộc tụ tập đàn đúm vào tối hôm nay.

“Sinh nhật em Huyền mà không mua quà gì à?” – Tôi rút kinh nghiệm lần trước vụ của em Thùy, nên cứ ai nhắc tới sinh nhật là tôi nghĩ ngay đến quà.

“Bọn tao mua hết rồi. À đúng rồi share đều tiền ra, còn mày chưa đóng.” – Thằng Hưng gãi gãi cằm xong quay sang nhìn tôi nói.

“Mua rồi? Mua cái gì? Mà mua lúc nào sao không ai nói gì với tao?” – Tôi ngạc nhiên.

“Bố đạp cho cái bây giờ, mày nghỉ mấy hôm nay thì nói thế quái nào được.” – Thằng Vũ cũng mở mồm đía vào.

“Ờ mua tặng em ấy con gấu bông, mà to quá nên để nhà thằng Tú rồi. Tí nữa nó có việc nên đến sau rồi mang tới.” – Thằng Hưng khoát tay

“Ừm. . .” – Tôi gật gù, rồi lòng chợt trầm xuống – “Hôm nay cũng là. . . mà thôi quên đi. Con trai cũng không cần gì cái này nên khỏi nói đi.”

“Vậy chiều nay vẫn như kế hoạch cũ hả.” – Thằng Vũ nhấc cái gọng kính ở trán lên rồi hỏi.

“Ờ thì vậy chứ sao, ế thằng Đức kìa. Giải tán đi.” – Thằng Hưng gật đầu nói rồi nhướn cổ lên cao nhắc cả bọn.

Nghe thấy 2 từ giải tán là cả đám tản hết ra, tôi thì tót sang chỗ em Thùy kéo nàng xuống sân trường ngồi hóng mát.

Chiều hôm đó, sau khi học xong, cả đám hè nhau vào WC thay đồ xong lục tục đi ra lấy xe. Thằng Tú thì biến trước vì bận gì đó, thằng Đức cũng lặn luôn vì nó còn về nhà rồi lúc sau qua đón em Huyền. Đám tụi tôi thì phi xe sang bên công viên 23/9 rồi gọi taxi qua bên quận 7 trước. Dù tan học là 4 rưỡi nhưng mò sang đến quán thì cũng 5 rưỡi rồi. Cả đám gọi két bia ra rồi ngồi nhắm với. . . lạc rang trước, đợi tí thằng Đức đến thì cho nó gọi đồ ăn sau. Mãi 6h thì 2 nhân vật chính mới dắt tay nhau tới. Thêm 15 phút thì thằng Tú cũng đi vào, trước mặt nó là gói quà. . . cao gần bằng nó.

Nói vài câu chúc mừng sinh nhật, rồi cả đám đùa giỡn thêm vài câu làm em Huyền đỏ bừng mặt. Khi thấy thằng Đức khẽ lườm thì lúc đó tụi tôi mới yên vị lại, thằng Đức khẽ nói với cả đám.

“Tao lạy chúng mày cho tao oai 1 hôm đi, với uống ít thôi. Tao không muốn em ấy nhìn cả đám mình như nhìn mấy con mọt nhậu đâu.”

“Ờ. . . đã hiểu !” – Cả đám gật gù.

Gọi nước ngọt cho bé Thảo và em Huyền, và bia thì cho đám đực chúng tôi. Nhưng tất cả có 8 thằng con trai, mà uống ít thì. . . không bõ, uống nhiều thì sợ. . . mất hình tượng. Thế nên cả đám cũng chỉ cụng ly rồi nhấp môi qua loa, chủ yếu ăn là chính. Thế mà quay qua quay lại cũng hết 1 két rưỡi mà thằng Hưng vẫn còn định gọi nhân viên khui thêm bia. Liếc nhìn thấy mặt thằng Đức cau có như khỉ ăn ớt thì nói mới dừng lại hành động mà được thằng Đức cho là quá khích này lại.

Cười đùa chán chê thì đến 9h cũng nhất trí là giải tán, dù gì cũng còn cả đống bài học ôn thi ở nhà nên cả đám cũng không ham dây dưa. Đợi thi xong. . . làm một kéo hoành tráng một thể. Bắt taxi qua lại bãi gửi xe bên công viên, rồi tôi guồng chân đạp xe về nhà, vào đến nhà thì đã 10h. Đầu cũng hơi quay quay do uống hơi nhiều bia, thầm cười khổ - “Phải ráng. . . tu luyện mới được, sau này buồn còn nhậu với mẹ chứ. . .” (Số là mẹ tôi uống bia rượu cực kỳ bá đạo, đã có lần tôi tận mắt thấy 5 người bao gồm cả mẹ tôi. Ngồi nhậu từ chiều đến gần đêm mới nghỉ, và tổng thiệt hại hết gần 8 két bia và mẹ tôi vẫn còn sức để chạy xe đưa tôi về. Đến lúc đó tôi mới tá hỏa phát hiện ra sự khủng bố của mẹ tôi)

Lên phòng thay đồ ra rồi tắm rửa, đang dự định lôi sách ra học thì điện thoại kêu lên. Tôi cầm lên liếc qua thì thấy số điện thoại của Linh. Tôi đần mặt ra thắc mắc 10 rưỡi rồi, không biết giờ này nàng gọi làm gì đây.

“Alo mình nghe này.”

“Hiếu. . . xuống nhà tí được không?”

“Hả ?” – Tôi ngạc nhiên, nhìn lại cái điện thoại xem có phải ai gọi nhầm số hay không. Đúng số của nàng mà, sao giờ nàng đến đây làm gì – “Ừm Hiếu xuống ngay.”

Nói xong tôi ngắt máy, với đại cái áo phông đang treo trên mắc áo, tôi mặc vội rồi phi huỳnh huỵch xuống dưới.

Mở cổng ra thì thấy. . . không có ai, tôi thò đầu ra khỏi cổng nhìn xung quanh thì thấy nàng đang đứng cách cổng nhà tôi gần 100m. Nàng khẽ tựa người vào chiếc hàng rào của một nhà nào đó, chiếc xe đạp thì dựng kế bên. Nàng vẫn váy trắng, vẫn tóc dài thả tự do đang bay phất phơ trong làn gió buổi đêm. Tôi chỉ cảm thấy như không phải nàng đang đứng đó mà như một tiên nữ cao quý đang cô độc đứng giữa trốn phồn hoa của hồng trần bụi bặm.

Tôi bước đến bên cạnh nàng, lúc này thì nàng cũng quay sang. Đôi mắt u buồn đó lặng yên nhìn tôi, đôi môi kia khẽ nở nụ cười mị hoặc như bao lần. Nàng lại gần chiếc giỏ xe, sau đó lôi ra một gói quà nhỏ đưa tôi rồi nhẹ nhàng nói.

“Chúc mừng sinh nhật nhé. . .”

“Linh. . .” – Lúc này thì tôi mới ngạc nhiên thực sự, chỉ kịp thốt ra một tiếng sau đó tôi đứng chôn chân nhìn nàng. Gió lúc này ngược chiều về phía tôi, cuốn theo đó là một mùi hương ôn nhu êm dịu truyền đến càng làm cho tôi mê mẩn hơn. Và cứ thế tôi và nàng chỉ lặng yên đứng nhìn nhau. . .

“Liệu ngày mai chúng tôi sẽ ra sao . . .”