Những Chiều Mưa

Chương 8: Chương 8

Buổi chiều lên lớp, vẫn đang ngái ngủ thì em Thùy lại lò dò đến chỗ tôi. Do đã chuẩn bị từ sáng nên tôi đang dự định đọc lý thuyết làu làu, cho em ấy ngạc nhiên chơi. Nhưng sự đời thì . . .

“Hì, Hiếu học Vật Lý chưa” – Em ấy lại cười, và tôi lại đần mặt.

“Rồi, Thùy kiểm tra nhé” – Tôi hí hửng

Cơ mà nào ngờ đâu . . .

“Hì, Hiếu học rồi thì tốt, Thùy đâu còn là cán sự Lý đâu mà có tư cách kiểm tra Hiếu” – Em ấy nói xong quay người đi, bỏ lại tôi với khuôn mặt thộn ra, bên cạnh thì thằng Vũ đập bàn cười sặc sụa

“Ơ thế là sao mày ? Đổi cán sự lúc nào thế ? ” - Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi thằng Vũ

“Lúc sang đó anh trai, cái lúc mày chép bài đó. Trước lúc ổng bổ nhiệm mày là đã thay nguyên dàn cán sự rồi. Thằng mù thông tin” – Thằng Vũ lắc đầu

“Sao mày không nói sớm, làm bố mày quê độ” - Tôi sừng mặt

“Mày có hỏi đâu mà nói, với lại tao mới biết lúc nãy” – Ai dè nó bật lại

“Bực cả mình, thế rồi đứa nào làm Lý, rồi em Thùy còn làm gì không ? ”

“Em Thùy lên làm cán sự Anh, cán sự Lý là thằng Thánh Nấm” – Thằng Vũ gật gù

Nghe đến cán sự Anh là tôi thấy nhức đầu rồi, nghe tiếp câu sau thì quay qua hỏi

“Thánh Nấm là thằng nào ? ” – Tôi giật mình.

“Là thằng Thành Nam, mà tên nó bỏ dấu đi, thêm dấu khác vào thì ra chữ Thánh Nấm” – Nó cười hề hề

“Là thằng đó” – Tôi cười khổ, vừa đầu năm vào đã chép bài nó, giờ thì nó lên làm cán sự Lý. Kiểu này chắc mình bị đè dài dài.

Sau đó quay xuống đấu láo với bọn bàn sau, đám tổ 2 cũng chen sang góp vui. Được một lúc thì vào lớp. Dạ vâng, vẫn là thầy Phúc với những bước đi long hành hổ bộ, đang từ từ bước vào, và . . .

“Tôi kiểm tra lý thuyết” – Thầy lật sổ điểm ra rồi nói – “Trần Trung Hiếu lên bảng”

“Ế, có nữa hả, mới lên bảng hôm rồi mà” – Tôi ngạc nhiên, đang mừng thầm vì em Thùy nói kịp thời, chứ không nay chắc ôm giấy mời phụ huynh về thì bách nhục mất.

Lên bảng xong tôi khoái trá bước về, lòng thầm kêu may mắn vì hôm nay bài dài, thầy không cho làm bài tập. Chứ không thì. . . Đi ngang qua bé Thảo thấy nó đang lui cui ghi chép gì đó, tôi gật đầu với em Thùy ngồi đằng sau, còn em ấy thì. . . lắc đầu. Vậy là sao kìa ?

Vừa về chỗ, thằng Vũ chen ngay cái mỏ vào

“Hên nha mày, không có em Thùy là chết cha mày rồi. Mày lo sao đừng làm ẻm phật lòng”

“Lòng cái đầu mày, im ngay không tao đập bể gáo” – Tôi lừ mắt

Mấy hôm sau, sự tình cũng chả có gì thay đổi. Do lớp đã dần làm quen, đặc biệt là sau trận thắng đầu tiên của đội bóng, nên sự xa cách giữa các thành viên cũng dần thu hẹp lại. Mà đã dần thu hẹp lại đồng nghĩa là tình bạn cũng gần nhau. Mà tình bạn gần nhau thì đi đôi với. . .

“Ê làm bài tập Toán chưa, cho tao mượn chép. ”

“Gì, tập Hóa mày thằng Khang đang chép hả. Không nói sớm làm tao tốn hơi hỏi. ”

“Móa nay dậy trễ để quên tiền rồi, cho tao mượn 10k mua đồ ăn, đói quá. ”

“Tối qua đang chiến ngon, sao mày out không nói, làm tao hố mất nửa tiếng. . . ”

Và còn đủ thứ chuyện trò linh tinh khác, nói chung là cái lớp ngày càng ồn ào hơn. Và cái xóm nhà lá cũng không ngoại lệ, toàn con trai nhưng lại ồn nhất cái lớp. Không khí có lẽ sẽ vẫn vui vẻ như thế, nếu như không có . . .

“Hì, Hiếu học từ vựng chưa, Thùy kiểm tra” – Cơn ác mộng thứ nhất. Dạ vâng, lại là giọng em Thùy với nụ cười mật ngọt chết ruồi. Mà ruồi chết hay không thì tôi không biết, nhưng cái mặt tôi ngu ra thì là có.

“À chưa” – Tôi gãi đầu – “Tối qua mải làm bài tập nên quên mất. ”

“Ừa, thế Hiếu học đi, ra chơi mình xuống kiểm nhé . . . ”

. . . . . . . . . . . .

“Hiếu, học bài chưa, cho tao kiểm tra” – Giọng thằng Thánh Nấm oang oang, và đây là cơn ác mộng thứ 2 mang tên Vật Lý

“Gì đến mày nữa ! ” – Tôi ôm đầu – “Sao ai cũng cứ nhè tao ra mà dò là sao ? ”

“Thì cán sự phải đi kiểm tra chứ sao, tao thích hỏi ai thì hỏi chứ ! ”

“Thôi thôi, bố lạy mày, để bố học, tí mày dò nhé” – Tôi cầu hòa

“Thôi là thôi thế nào, ai cũng như mày thì cán sự như tao làm gì ? ” – Nó trợn tròn mắt

“Chứ mày muốn sao ? ” – Đến đây thì tôi cũng không nhịn được nữa, ít ra mình cũng là cán bộ lớp, nhưng chưa lập oai nên chưa ai nể. Phen này đem nó giết gà dọa khỉ mới được.

“Tao muốn . . . mượn bài tập Hóa của mày cho tao chép, hề hề” - Nó liếm môi

“Hả, mày chưa làm Hóa ? ”

“Chưa, tao ghét Hóa lắm” – Nó nhún vai

“Thế trao đổi đi, thằng nọ chép thằng kia, đôi bên cũng có lợi” – Tôi xoa xoa tay, thiếu điều cầm luôn lấy tay nó mà nói với ánh mắt rưng rưng: “Hảo huynh đệ, huynh đệ ta đồng cam cộng khổ, sinh tử có nhau, muôn chết không hối, vạn nan không từ !”.

“Gì chứ cái đó là xong ngay” – Nó khoát tay, rồi lại nói – “Bài tập chép thế thôi, chứ lý thuyết vẫn phải tụng vẹt đó. Chứ không thì tao cũng bó tay”

“Rồi, biết, mày cũng thế khác gì tao.”

Và thế là từ đó, bộ đôi cán sự Hóa – Lý bắt tay làm ăn với nhau. Thằng giỏi môn nào thì vẫn giỏi môn đó, còn dốt vẫn hoàn dốt. Sự tình chỉ thay đổi cho đến khi có nhân tố thứ 3 tham gia, mà nhân tố đó còn đang ẩn nấp . . .

Trở lại cơn ác mộng thứ nhất, và lúc này đang . . .

“Mình ghi sẵn công thức Anh trong kỳ 1 ra giấy đây, cùng với từ vựng các bài trong kỳ, rồi động từ bất quy tắc . . . Hiếu cứ học từ từ đi, lâu lâu mình sẽ kiểm tra rồi chỉ Hiếu làm bài. ”

“Học. . . hết cái đống này” – Tôi đang đau đầu nhìn đống giấy được em ấy bấm lại thành 1 tập, chi chít toàn chữ.

“Thì. . . học từ từ thôi, có phải bắt Hiếu học liền đâu” – Em ấy bặm môi, trong cực kỳ đáng yêu.

Và những lúc đó, tôi sẽ như một người bị thôi miên, chỉ ngây người nhìn trước mặt. Và người bị thôi miên cũng nói

“Rồi, tưởng gì, để đó Hiếu học được hết ”– Tôi khoát tay

“Nhớ nhé, hì hì, mình về chỗ đây”.

Lúc em ấy ngồi vào chỗ, thì tôi mới nhớ ra: “Ủa, mình mới nói cái gì vậy ? Học hết đống này, ông trởi của ta ơi . . . “. Đang thầm xỉ vả bản thân một phen vì tội dại gái nên lỡ lời, thằng Vũ quay sang nghi hoặc

“Hình như con đó nó thích mày hả ? Bình thường nó nói chuyện còn ít, sao tự nhiên giúp mày ? ”

“Bởi vì tao đẹp trai” – Tôi vỗ ngực

Đến lúc này thì thằng Vũ hết ham hỏi rồi, lắc đầu một cách đầy bất lực rồi quay sang chỗ khác

Thằng Vũ không hỏi, lại đến thằng khác. . .

“Ê nãy con Thùy đưa mày cái gì thế ? ” – Thằng Đức lê qua chỗ tôi vào giờ ra chơi

“Tiếng Anh, mày học không ? Này ! ” – Tôi chìa xấp giấy cho nó xem, rồi nghi hoặc hỏi nó – “Mà mày sang đây chỉ để hỏi thế à, hay là cũng sang kiểm tra bài tập Toán của tao, nếu thế thì mày phải thất vọng rồi vì Toán tao làm rất đầy đủ. ”

Thằng Đức cũng được lên chức như tôi, và 2 thằng cũng thuộc dạng ngu Anh văn . . . bẩm sinh cho nên . . .

“Tao lạy mày, tưởng thư tình gì thì tao còn có hứng. Cái đó thì mày giữ ình mày đi” – Nó rụt cổ

Tư tưởng lớn thường hay gặp nhau, và nó cũng phán y như thằng Vũ

“Con đó thích mày à ? Sao tự nhiên lại đưa mày cái này, bình thường có thấy nó nói chuyện với ai mấy đâu ? ”

“Bởi vì tao đẹp trai” – Tôi lại vỗ ngực

Nhưng khác ở chỗ là thằng Vũ lắc đầu quay đi với đầy bất lực, còn thằng này thì . . .

“Ừm, chắc em ấy thích của lạ” - Nó gật gù

“Là sao ? ” – Tôi hỏi lại

“Là em ấy thích những thằng thùng rỗng kêu to, oahaha” – Nó nói xong phá ra cười sằng sặc, mặc kệ tôi đang nghiến răng kèn kẹt

“Tiên sư nhà mày thằng phản bạn ! ” – Tôi gầm lên

Trên lớp thì thế, về nhà thì ngoài việc học ra thì cũng chỉ ăn, nằm, và truyện, lâu lâu thì. . .

“Anh ơi xem hộ em bài này ! ” – Đây là bé Thảo mặt mày ủ rũ khi qua phòng tôi hỏi bài

“Hóa hả, đưa anh xem nào” – Tôi cười, đưa tay lấy quyển vở

Sau một hồi chỉ dạy đàng hoàng thì kết quả cũng khả quan, nhưng chuyện gì cũng phải có ngoại lệ, và đó là . . .

“Thôi anh lạy em tha cho anh, anh làm rồi em cứ chép đi, có gì mai lên lớp hỏi cô” – Tôi chán nản chắp tay lạy nó sau khi rã cả học giảng cho nó về phần orbitan mà nó vẫn lắc đầu không hiểu.

“Hứ, đáng ghét, để em hỏi người khác ! ” – Nó phụng phịu quay người đi

“Ế người khác là sao ? Ế Thảo, nói gì thế ? ” - Tôi gọi với theo nhưng nó đã tót về phòng

Đọc truyện nhiều cũng chán, tôi lại cầm theo cây sáo mò lên sân thượng, thỉnh thoảng cũng có thính giả im lặng lắng nghe. Nhưng hôm nay thính giả đó lại không thích im lăng. . .

“Anh với Thùy dạo này có vẻ thân thiết nhỉ? ” – Thảo hỏi

“Là sao? Bình thường mà. ”

“Hôm nọ em thấy Thùy cặm cụi ghi chép lại kiến thức Anh văn, sau đó đem cho anh mà. ”

“Thì anh kém nên cán sự giúp thôi. Có gì đâu. ”

“Có hay không thì anh tự biết ! ” – Nó nhún vai – “Chẳng qua là . . . ”

“Chẳng qua gì ? Là sao ? ”

“Thì em thấy có cái gì đó, anh với Thùy không hợp lắm ! ”

“Không hợp gì chị hai ? Nghĩ đi đâu vậy ? ” – Tôi toát cả mồ hôi

“Thì em thấy thế, em nghĩ anh với người đó hợp hơn. ”

“Người đó ? Là ai ? ” – Tôi chưng hửng

“Là. . . mà anh hỏi nhiều thế, đàn ông con trai gì nhiều chuyện, em đi xuống đây” – Nói xong nó quay người bỏ đi

“Ơ mà . . .Cái quái gì thế này? Ta kháo . . .”

Nói không để ý thì cũng là nói dối. Chứ thực ra trong lòng tôi cũng đang mừng thấy bà nội. Cơ hội tốt để thoát kiếp ế chỏng ế chơ 15 năm. Nhưng mà nghĩ đến nụ cười đó, sau đó là ánh mắt u buồn kia. Thì tôi thiên về ánh mắt u buồn kia hơn. Thầm thở dài, hi vọng cuối tuần nàng sẽ đến. Lúc tôi đang nghĩ vẩn nghĩ vơ, thì có người cứ hết cầm điện thoại lên rồi lắc đầu thở dài đặt điện thoại xuống. . .