Những Cổ Mộ Kì Lạ ! (Xuyên qua thời không)

Chương 25

Chương 25: Nhân tộc nguyên thủy(10)

Evan nghe thấy âm thanh uỳnh uỳnh bên phía tế đàn, mọi người trong bộ tộc cũng nghe được, ngơ ngác nhìn về hướng đó.

"Sứ... sứ giả nổi giận?"

"..."

Một đứa bé da màu vàng đất run run nói ra.

Evan và Ân Sát nhìn nhau, đều thấy được sự nghiêm trọng từ ý đối phương.

Người của bộ tộc Tru-Uyên phản ứng lại, đều sợ hãi ngồi quỳ xuống mặt đất, hướng đầu về phía tế đàn, miệng liên tiếp rầm rì gì đó.

Ngay lúc Ân Sát chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một cái bóng lớn vụt qua trên đầu mọi người.

"Kai Ten?"

"Ka La đâu?"

Một người một thú cảm giác được sự việc dị biến.

Sải cánh trắng của Kai Ten không hề dừng lại, ám hiệu cho Ân Sát biết tình hình nghiêm trọng.

Mọi người bộ tộc nháo nhào, la hét ầm ĩ:

"Thú nhân xâm nhập"

"Thú nhân xâm nhập"!!!

"Mau báo tộc trưởng!!"

"Rời đi! Evan."

Thấy như vậy, Ân Sát nghiêm túc nói với Evan.

Evan cắn răng. Y hiểu ý của Ân Sát, là thật sự muốn rời khỏi hay không?

Cùng lúc đó, thêm một cái bóng vụt đến, giọng của Hồng Mẫn oang oang:

"Hóa ra bằng dực cũng ở đây nha!?"

Đôi mắt màu cam lửa của uyên tộc rọi xuống, chuẩn xác nhìn vào hai người Ân Sát. Sau đó bay thẳng theo hướng của bạch dực. Ân Sát vung cánh, biến hóa thành đại bàng khổng lồ, hướng về một phương kêu lên. Từ phía đó, hai con đại bàng kêu lên ứng thanh, sau đó bay về hướng nam.

Báo cho bộ tộc biết, uyên lô xuất hiện tại nhân tộc!

Evan ngơ ngẩn trong giây lát, sau đó đột nhiên như phát điên chạy về hướng cánh cửa tộc.

Bằng dực vung cánh, trận cuồng phong càng khiến nhóm người phía dưới loạn lên. Khô lâu treo trên đuốc ngã xuống đốm lửa, một loại chất lỏng màu đen sạm văng ra, ngọn lửa sáng rực bùng lên ngay lặp tức.

Ngoài tế đàn,

"Chuyện gì xảy ra?"

Người đàn ông cao to đội mũ khô lâu tay cầm vũ khí, mắt trừng hướng trung tâm bộ tộc. Ở đó, ánh lửa ngập trời, tiếng thét to vang dội, và tiếng báo nguy.

Những nhân loại bên cạnh nghe thấy tiếng gầm giận dữ của hắn thì co quắp lại run rẩy.

"..."

"Đó là gì??"

"Điểu tộc!"

Mấy cái bóng trên trời bay vút qua phía cửa hàng rào gỗ lớn, đám nhân tộc ở ngoài nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.

Tộc trưởng phản ứng lại liền hô hào những gã bên ngoài tập trung về, đùng đùng nổi giận hướng đến trung tâm nhà làng. Mấy kẻ canh giữ mãnh hổ đang thoi thóp hô lên với bóng lưng hắn:

"Tộc trưởng, súc sinh kia nên làm gì?"

Gã tộc trưởng cao to phiền hà phất phất tay: "Mổ đi!"

Chỉ một câu, phán định sống chết của mãnh hổ. Những kẻ còn lại hoan hô lên, hưng phấn chờ đợi tối được ăn thịt mãnh thú.

Anna ló ra từ ngôi lều đơn sơ nhìn thấy bộ dạng giận dữ của tộc trưởng, trong lòng cô ta liền lộp bộp sợ hãi. Dẫn uyên lô bộ tộc vào khu này là cô ta tự chủ trương, nếu bị phát hiện thì chẳng khác gì kẻ làm phản, tội nặng nhất.

Nghĩ vậy, Anna trách bản thân sơ sẩy, suy nghĩ miên man mấy vòng liền oán giận lên đầu Ka La.

Cô ta cố gắng bình ổn lại nghĩ cách ứng phó, co rúc lại vào ngôi lều đơn sơ bằng lá.

Đợi một lát,

trực giác vẫn luôn bất an, Anna lần nữa ra ngoài, liền nhìn thấy Evan, đôi mắt đẹp lóe lóe, cô ta vui mừng kêu lên:

"Evan!!"

Evan không thèm nhìn Anna lấy một cái, chạy như bay về phía năm người đang kéo mãnh hổ về giết thịt.

Hắn hươ tay cướp lấy cây thương dài đầu nhọn bịt bằng chất liệu gì đó rất sắt. Không hề nương tay phóng xuyên qua lưng kẻ đi cuối cùng.

Kẻ đó liền hét thảm một tiếng.

"Cút ra!"

Khuôn mặt Evan nghiêm khắc dọa người, khi nhìn cơ thể chúa sơn lâm vốn dũng mãnh giờ đã chi chít vết thương đặc máu, nằm thoi thóp trong lưới dây đằng. Evan triệt để phẫn nộ, tay cầm vũ khí xông lên mấy kẻ còn ngơ ngác.

"Kẻ phản bội!"

Những tên còn lại thả lưới xuống, cầm vũ khí hét lên chống lại Evan. Họ không giống Anna hay tộc trưởng, sẽ không nương tay. Huống chi Evan cũng là một đối thủ cừ khôi, độ chướng mắt cao cản trở họ khoan dung.

Âm thanh vũ khí sắt bén va chạm keng keng, đầu nhọn quét qua da thịt, máu dính lên lưới đằng.

Hai tay khó địch bốn bề, chẳng mấy chốc Evan liền thở dốc, mồ hôi nhễ nhại.

"Gr..." Mãnh hổ không biết tỉnh dậy từ lúc nào, lung lay lung la đứng lên, gầm nhẹ. Evan nghe thấy liền thở phào...

"Ngươi không sao là tốt rồi..." Thừa dịp mấy người kia kinh ngạc thở dốc ngắn ngủi, Evan thuận lông trên chân nó an ủi. Vô số vết chém đan xen chồng chất trên bộ lông hoa văn đen đan xen càng khiến nộ khí của Evan bốc lên cuồn cuộn.

Những tên to con còn lại thấy cơ hội đến, hai mặt nhìn nhau, trong mắt ác ý dâng lên, liền vây quanh Evan. Cũng không nói không rằng, họ đã sớm muốn kết liễu Evan, nếu không phải không muốn trái ý tộc trưởng và Anna, thì họ đã sớm kéo đến tận nhà vây giết.

Hai tên trong số đó liền giơ đầu nhọn vũ khí nhào lên, hòng tách mãnh hổ và Evan ra, ai biết đến gần sẽ bị mãnh hổ bổ qua đâu. Hai tên vây đánh với hắn, hai tên còn lại thì đứng vòng ngoài đánh lén.

Dần dần, mắt Evan bắt đầu hoa lên, trên cơ thể rám nắng cũng đầy vết thương.

Mãnh hổ ngửi thấy mùi máu của hắn, nôn nóng gầm gừ trong cổ họng, cố gắng đứng dậy nhưng bốn chân đã sớm bị vật bén nhọn chế trụ. Lần đầu tiên, chúa sơn lâm uy mãnh trở nên bất lực,

nó không cam lòng gầm lên...

__________

_____

Tháng hai.

Năm năm trước.

Tuyết tan.

Con suối nhỏ đổ ra sông lớn, sông lớn chảy ra biển cả mênh mông.

Nơi đây là phía tây đại lục.

Gần trung tâm một khúc rừng bạt ngàn rộng lớn.

Lưu lượng nước sông bắt đầu tăng cao, nước chảy xiết, nhưng không hề ngập úng hay có lũ lụt tràn lên. Ngược lại, lòng sông rộng lớn còn lộ ra nhiều đá tảng trắng xám, nước tung tóe văng lên, phản chiếu ra vô số tia sáng màu cầu vòng.

Thượng nguồn con sông lẻ tẻ mấy ngọn núi đá vôi, hang động rộng lớn rất nhiều.

Trên thảm cỏ tươi tốt, một con hổ răng kiếm nhỏ toàn thân lông vàng đất vằn đen, đang lôi kéo chân của hoẵng con, vừa vặn cả hai con vật đều có kích thước như nhau, dĩ nhiên là hoẵng kia đã sớm tắc thở.

Hổ răng kiếm con đặt hoẵng ở trên một phiến đá phẳng có bụi cỏ che chắn, sau đó nhảy nhảy mấy bước đến nơi đá tảng, chậm rãi uống nước từ con suối phía trên đổ xuống.

Bụi cỏ sau lưng có một đôi mắt màu hổ phách to tròn như hổ con kia, nhưng trong tia sáng ánh mắt có ẩn nhẫn và kiên trì, lặng yên không một tiếng động lại gần hoẵng con đang tỏa ra mùi máu thịt tươi mới.

Nó đúng là một con hổ con.

Nhưng màu lông có hơi nhạt hơn so với con hổ con đang uống nước kia.

Ngay khi ranh nanh hổ con chạm vào con mồi, bên kia, hổ răng kiếm con ngao ngao lên mấy tiếng, nhào qua bên này.

Hổ con phản ứng nhanh tuyệt vời, hơn nữa còn rất cường hãn, mạnh mẽ lôi xềnh xệch hoẵng nhỏ, chạy như bay về một hướng khác, bỏ lại hổ răng kiếm con gào lớn lên phía sau.

Nhưng chẳng mấy chốc,

hổ con đã bị hổ răng kiếm mẹ chặn lại dưới tán cây.

"GRào!!"

Hổ răng kiếm mẹ tức giận, gầm lên cảnh cáo hổ con đứng yên, nghe tiếng ngao khóc của con mình phía sau, nó liền đứng thẳng hai chân sau. Phút chốc, hai chân lớn rậm lông đã thu nhỏ thành một đôi chân người. Hai ba sải chân đi vòng qua sau lưng hổ con. Ôm lên hổ răng kiếm nhỏ bé.

Hổ con hơi gục đầu, sau đó lại ngoan cường ngước lên đôi mắt màu hổ phách sáng, hàm lộ ra răng nanh nhỏ nhắn.

Nhân thú (hổ răng kiếm mẹ) nhăn mặt uy hiếp hổ con một chút, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ.

___còn không mau cút đi!

Hổ con phát ra âm thanh nức nở nhỏ vô cùng, vẫn ngoan cố ngậm chặt con hoẵng, sau đó chạy đi không quay đầu.

Đó là lần cuối nó tranh thực vật với hổ con kia. Tâm lí trẻ nhỏ, ghen tỵ vì có mẹ mà thôi.

Nhân thú ôm hổ răng kiếm con đang làm loạn giãy dụa, nhìn theo phương hướng hổ con vừa chạy.

Ba tháng trước,

Đứa nhỏ (hổ con vừa chạy) kia là tự thân nó cướp mang về vừa lúc còn chưa được bú sữa mẹ, nhưng bây giờ, cũng là chính nó lựa chọn vứt bỏ...

Hổ răng kiếm mẹ đã sớm trở thành một nhân thú trưởng thành, lựa chọn của nó là tuyệt đối quả quyết.

__________ Sáng hôm sau,

hổ con chui ra từ hang động núi đá vôi.

Nó mờ mịt nhìn rừng cây một chút.

Nó vốn không biết hổ mẹ là ai, hổ răng kiếm mẹ đem nó về nuôi, nhưng sau hai tháng thì không lưu tình vứt bỏ nó.

Nó vốn sống ở một phương khác.

Đáng lẽ nó sắp phải bị hổ răng kiếm cha giết chết, nhưng nó vẫn trốn được một kiếp...

Bây giờ nó chỉ có thể tự tìm đường sống, một mình.

Hôm nay, sau khi ăn no nê, nó liền nghe thấy một tiếng nổ ầm vang dội bên cạnh núi đá vôi.

Tiếng nổ lớn chấn cả một vùng đất đá. Bầy chim nhỏ tan tác bay tứ phía. Tiếng thú gào rống sợ hãi. Hổ con chưa trải sự đời liền bị âm thanh nổ vang ấy và dư chấn dọa cho co quắp trong động.

Chiều hôm đó, hổ con mới có cam đảm chạy ra ngoài.

Nó liền nhìn thấy một nhân loại nằm bên bờ sông.

Dĩ nhiên hổ con không biết đó là nhân loại, chỉ là lạ nhìn từ xa.

Thấy nhân loại không nhúc nhích, nén không được tò mò, hổ con chậm rãi bò đến, ngửi ngửi thấy được chút mùi máu lạ lẫm.

Song, lại chạy một mạch về bụi cỏ, nằm úp sấp rình xem.

Đợi một lát, liền có bầy khỉ nhỏ kéo đến.

Hổ con vẫy đuôi nhẹ nhàng, mở to đôi mắt màu hổ phách ra xem bầy khỉ kia ném đủ thứ vào nhân loại đang bất tỉnh. Bầy khỉ hò reo ném trái cây, nhành cây và đá nhỏ lên người nhân loại.

Chẳng mấy chốc, nhân loại liền bị đau mà tỉnh dậy.

Hổ con thấy hắn hoảng hồn nhìn dáo dác, sau đó không chịu nổi bầy khỉ trên đùa, ba chân bốn cẳng chạy.

Hổ con mất hứng, liền bỏ đi về dọc theo bờ sông.

Không biết nó bị bầy khỉ theo dõi tự lúc nào, liền không may mắn bị bầy khỉ... ném đá.

Hổ con vừa nhanh nhẹn nhảy tránh, vừa hướng cành cây ngao lên tức giận.

Bầy khỉ đu cây đùa dai và ác, nó liền bị ném cho một thân thương tích, thân thể hổ con nhỏ nhắn nhiều lần sắp đổ gục.

Hổ con lần nữa thấy nhân loại kia chạy về hướng này, phía sau còn thêm một bầy khỉ đuổi theo.

Hổ con: ...

Hổ con đáng thương và nhân loại ngơ ngơ ngác ngác liền lâm vào tình thế nhân bánh bị kẹp.

Có lẽ là đồng bệnh tương liên, hoặc đầu óc bị kẹp vô nước, nhân loại kia liền vòng tay ôm hổ con không còn sức giẫy dụa.

"Nhóc thật đáng thương... ôi, cũng nặng thật!"

Hổ con nghe được âm thanh lạ lùng này.

Nó mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn rõ nhân loại

___ Evan

___ thiếu niên.

Mãnh hổ mấy năm sau uy phong một cõi cứ như thế được nhân loại này liên tiếp bảo vệ lúc nguy nan.

__________

_____

Bây giờ,

nó vẫn trơ mắt nhìn thấy Evan bảo vệ nó.

Mãnh hổ chẳng nghĩ nhiều.

Nó chẳng nghĩ đến là nó bị Evan liên lụy, cũng chẳng nhớ rằng trong suốt ba bốn năm nay là chính nó đứng chắn phía trước Evan mọi nơi mọi lúc.

Mãnh hổ gầm lên liên tục, nó cũng không hiểu vì sao nó cứ gầm lên không cam lòng như vậy.

Âm thanh mãnh hổ truyền đi sâu trong rừng.

Tử Xà từ xa nghe thấy chạy đến đầu tiên.

Con rắn khổng lồ cường hãn, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo. Những người đang chiến đấu đều khiếp sợ ngừng lại.

Tiếp theo là trâu rừng, hưu rừng, lợn rừng, nhím rừng... và nhiều động vật kỳ kỳ quái quái nhảy ra từ phiến rừng. Điểm chung của chúng chính là hung hãn và mạnh bạo, liên tiếp gào thét hung hăng.

Ngay cả Evan cũng ngơ ngác.

Bộ tộc Tru Uyên chọc đến đám gia hoả này hả?

___Hiển nhiên là chúng hưởng ứng từ tiếng gầm của chúa sơn lâm.

Tử Xà không cố kỵ trườn đến nhe răng, bốn gã nhân loại dưới tình thế bị dọa đến nhũn chân liền chịu chết.

Evan không lo nhiều chuyện khác nữa, mang một thân thương tích hung hăng ôm lấy chân chiến hữu suốt năm năm của mình, hốc mắt nhịn không được chua sót một trận.

Mãnh hổ chậm rãi đứng dậy, vươn lưỡi liếm lên vết thương trên lưng gã, cắn lấy vai gã ném người lên lưng, sau đó gầm thét một tiếng vang dội.

Bầy thú bên kia hưởng ứng lại, tiếng gầm thét, tiếng gào, rống lớn liên tiếp.

_____Nhân tộc phía xa run rẩy.

"Sứ giả muốn diệt chúng ta..."

"Câm miệng!" Tộc trưởng hung bạo gào lên:

"Không thể! Ta phải tìm hỏi Sứ giả."

Nói xong, liền huy động toàn bộ tộc nhân, chuẩn bị chiến đấu với nhóm thú dữ.

Bộ tộc Tru Uyên yên ổn thảnh thơi làm kẻ đi săn suốt năm năm qua sắp cuốn vào vòng chiến.

Trong vòng tộc nhân được bảo vệ, đôi mắt Anna hiện lên oán hận đối với Evan và sợ hãi đối với mãnh hổ. Anna thều thào:

"Nhân tộc sẽ không bao giờ thua... Lũ súc sinh các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thịt trên nồi thôi."

(Phần 2 kết)

(Phần 3->)

#kim: Mãnh hổ mấy năm sau uy phong một cõi cứ như thế bị nhân loại này lừa đi!

#thời trẻ trâu của mãnh hổ: giành đồ ăn...

#thời niên thiếu của Evan: bị khỉ ném đá...