Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng

Chương 38: Dắt tay bỏ trốn

Hai ngày thi giữa kỳ kết thúc trong một cơn mưa thu.

Tạ Tinh Lan bị ép nghe "Mơ giữa ban ngày" trong hai ngày, thi xong trên đường quay về phòng học túm lấy Lý Tiểu Bân trêu đùa: "Có phải là mày chọn không, có phải mày chọn không, có phải mày chọn không?"

Lý Tiểu Bân vừa cười vừa xin tha, bán nàng dâu: "Bài hát là tao chọn, chủ ý là Hứa Như đưa ra."

Đúng lúc Hứa Như đi ra từ một phòng thi khác, nghe được, đuổi theo đập Lý Tiểu Bân: "Có phải anh thiếu đánh không!"

Lý Tiểu Bân vội vàng chạy chậm chuồn mất.

Hứa Như lười đuổi theo cậu ta, hỏi Tạ Tinh Lan: "Tinh Tinh, thi xong cảm thấy thế nào?"

Không biết Tạ Tinh Lan lấy tự tin ở đâu ra: "Tôi cảm thấy tôi rất ổn, đừng nói thi top ba mươi của lớp, tôi cảm thấy tôi có thể thi top mười."

Hứa Như cười: "Cậu có biết đại bộ phận thi xong cảm thấy mình rất ổn đều sẽ lật xe không?"

Tạ Tinh Lan nói: "Tôi không nói đùa, nói thật đấy."

Có học bá dự đoán nội dung thi thật sự là thoải mái, trọng điểm Giang Qua đánh dấu cho cậu trên tám mươi phần trăm đều thi, tỉ lệ trúng đề lớn càng đáng sợ. Dù sao Tạ Tinh Lan thi xong sảng khoái tinh thần, ánh mắt nhìn các anh em đều ở phòng thi cuối cùng nhất cũng phảng phất như lần gặp mặt cuối cùng của cuộc đời này.

Quay lại phòng học, các bạn bọn tụm năm tụm ba so đáp án.

"Đậu má đề lựa chọn cuối cùng đã chọn chưa? Tao ném ra là B!"

"Tao vừa đến hỏi giáo viên, năm đề sau của môn toán đều là A, mẹ nó là chiến thuật đánh tâm lý à!"

"Vật lý thì sao, đề cuối cùng của vật lý chọn đáp án nào?"

...

Líu ra líu ríu, còn có người so đáp án xong khóc lóc hô hào muốn nhảy xuống từ tầng ba, lúc lao ra khỏi phòng học vừa khéo đụng phải Tạ Tinh Lan.

Tạ Tinh Lan kéo cậu ta một cái: "Anh bạn, nghĩ quẩn thế à?"

Nam sinh kia vừa nhìn thấy cậu giống như thấy cứu tinh, kéo cậu: "Lão Tạ, lần này ông thi thế nào?"

Tạ Tinh Lan cười: "Ông đừng nên biết, lát nữa ông càng muốn nhảy lầu."

Cậu ôm lấy bả vai nam sinh kia kéo người nghĩ quẩn về lớp, nhìn thấy Giang Qua đã ngồi tại chỗ, bước tới muốn so đáp án với hắn.

Không đợi Tạ Tinh Lan gọi hắn, Khương Tuyết Lê trước một bước đi đến trước bàn của Giang Qua, hai tay chống mặt bàn hơi khom lưng, nở nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt: "Lớp trưởng, đề lớn cuối cùng môn vật lý làm thế nào? Hình như tớ nghĩ sai ý tưởng rồi."

Cô không buộc tóc dài, một sợi tóc xoăn cuộn trên bàn Giang Qua.

Tạ Tinh Lan không lên tiếng, hơi nhướng mày nhìn bọn họ.

Giang Qua ngồi thẳng, hình như hắn đã quen thẳng lưng từ nhỏ, từ phía sau nhìn bóng lưng hắn còn có phần lạnh lùng xa cách. Giang Qua không ngẩng đầu nhìn Khương Tuyết Lê, hắn cúi đầu lật vở bài tập, giọng nói bình thản gần như hờ hững: "Cậu có thể đi hỏi giáo viên."

Ý cười trên mặt Khương Tuyết Lên cứng đờ. Sau đó, trong mắt cô toát ra một chút tủi thân và xấu hổ, không phải cô không nhận ra thái độ của Giang Qua làm như không thấy đối với việc lấy lòng của cô. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều được đám con trai bên cạnh tán tụng, hiếm khi có cảm tình với một nam sinh chủ động tới bắt chuyện, thế mà nhiều lần bị ăn bơ, điều này khiến tâm lý của cô có chênh lệch, ngày càng không cam lòng.

Càng khó chấp nhận đó là, vừa rồi cô còn nhìn thấy Giang Qua nói hai câu với Hứa Như.

Khương Tuyết Lê và Hứa Như là hai nữ sinh được công nhận là xinh nhất khối, không tránh được có so sánh ngầm.

Cô cắn môi một cái, giả vờ thoải mái nói: "Lớp trưởng, vừa nãy giảng đề cho Hứa Như, không giảng cho tớ, không công bằng lắm nhỉ."

Giang Qua hơi ngước mắt liếc nhìn cô một cái, Khương Tuyết Lê bị ánh mắt lạnh lùng không gợn sóng của hắn nhìn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Tạ Tinh Lan vừa thấy tình cảnh lạnh xuống, đi lên giảng hòa.

"Giáo hoa, nhường chỗ?"

Khương Tuyết Lê đứng ở chỗ của Tạ Tinh Lan, nghe Tạ Tinh Lan nói thế, cô miễn cưỡng cười một tiếng, thuận tiện rời đi.

Tạ Tinh Lan liếc nhìn, sau đó kéo cái ghế ra ngồi xuống, cánh tay đặt trên bàn Giang Qua.

Giang Qua nhìn thấy Tạ Tinh Lan, lạnh lẽo ngưng tụ giữa hai lông mày nhạt đi, hỏi cậu: "Thi thế nào?"

Sự tự tin của Tạ Tinh Lan quả thực sắp tràn đầy ra, cười đến độ trong mắt toàn là ánh sáng: "Tôi đã cảm thấy thật ra tôi là học bá ẩn núp! Cậu đoán đề cũng quá chuẩn, sau này cậu đoán đề cho tôi, tôi bán cho người cùng cảnh ngộ, tiền kiếm được chúng ta ăn lẩu!"

Giang Qua ừ một tiếng, trong mắt mang theo một nụ cười.

Khương Tuyết Lê cách đó không xa vừa mặt mày ủ rũ nôn nước đắng với bạn thân, đã bị bạn thân kéo nói: "Ê, bà mau nhìn."

(nôn nước đắng: kể lể nỗi khổ chất chứa)

Khương Tuyết Lê nhìn sang.

Hai thiếu niên ngồi bên cửa sổ hình như đang nói chuyện gì thú vị, ánh mắt Giang Qua vẫn luôn chăm chú nhìn Tạ Tinh Lan, dưới ánh mặt trời gò má của hắn lộ vẻ dịu dàng ấm áp, còn có một chút ý cười như có như không, không hề có lời nói lạnh lùng tránh xa người ngàn dặm như vừa nãy, giống như gió xuân ôn hòa lướt qua tuyết mùa đông, hòa tan mà chỉ còn một vũng nước xuân.

Khương Tuyết Lê ngẩn người.

Trong lòng cô chua chua xót xót.

Tại sao đối với Tạ Tinh Lan thì bao dung có kiên nhẫn đến thế, rốt cuộc cô khiến Giang Qua thấy ngứa mắt ở đâu rồi?

Tạ Tinh Lan chú ý tới tầm mắt của Khương Tuyết Lê, không nhịn được tò mò, nhẹ giọng hỏi Giang Qua: "Cậu không thích Khương Tuyết Lê?"

Ý cười của Giang Qua hơi thu lại: "Chỉ là bạn học."

Tạ Tinh Lan có phần không hiểu, nghĩ thầm, chẳng lẽ đời này thẩm mỹ của Giang Qua thay đổi rồi?

"Cậu không cảm thấy nhỏ rất xinh đẹp?"

Cứ cho là bây giờ Tạ Tinh Lan thích nam, cậu cũng cảm thấy tướng mạo Khương Tuyết Lê thực sự không có gì để bắt bẻ. Đời trước cậu còn chân tình thực lòng theo đuổi hơn một năm, làm sao bây giờ đến chỗ Giang Qua lại bị coi nhẹ đến là triệt để như thế?

Ý cười trong mắt Giang Qua ngày càng nhạt: "Cậu cảm thấy cô ấy xinh?"

Tạ Tinh Lan rất thờ ơ: "Xinh mà."

Tay cầm bút của Giang Qua siết thật chặt, nhất thời không nói gì.

"Nhưng không phải kiểu mà tôi thích."

Nói xong, Tạ Tinh Lan đụng cánh tay Giang Qua một cái: "Vậy cậu nói ai đẹp nhất lớp chúng ta? Cậu cảm thấy tiểu nha đầu Hứa Như miệng như cái loa tốt hơn?"

Hứa Như nghe thấy, bất mãn cầm sách bài tập đập sau lưng Tạ Tinh Lan: "Gọi ai là tiểu nha đầu?"

Tạ Tinh Lan quay sang nhây hai câu với cô, trong âm thanh huyên náo trong phòng học, hình như cậu nghe thấy tiếng Giang Qua.

"Hả? Cậu nói gì?"

Giang Qua liếc cậu một cái thật sâu, sau đó hơi cúi đầu, biểu cảm bình tĩnh: "Cậu. Không ai đẹp hơn cậu."

Tạ Tinh Lan bỗng chốc chưa phản ứng lại, sau đó cười: "Dọa tôi rồi, cái hồ lô sắt cậu lúc nào biết nói chuyện dễ nghe thế? Có phải đã ăn kẹo không, giao ra đây."

Hầu kết Giang Qua trượt lên xuống một cái.

Hắn muốn nói rằng hắn thực sự nói thật.

Tất cả mọi người trong mắt hắn đều là nền hư vô, chỉ có Tạ Tinh Lan là sống động có sắc thái.

Trong những năm xa cách Tạ Tinh Lan, hắn sống sa đọa, u ám, ngay từ đầu chỉ là cúp học, về sau lớn một chút, lăn lộn với du côn lưu manh không có việc gì trong các quán bar dưới lòng đất, quán nét đen, từng gặp rất nhiều "tiểu thư" "thiếu gia" bồi rượu trong câu lạc bộ dưới lòng đất. Nhưng bất kể là nam nữ được người khác thổi phồng đến mức ba hoa xích đế cỡ nào, hắn cũng phiền chán đến cực điểm.

Bất kể kẻ nào cũng không sánh bằng một nụ cười của Tạ Tinh Lan.

Dù cho xuyên qua ngân hà mênh mang, trong lòng hắn cẩn thận từng li từng tí trân trọng cất giấu vẫn là một ngôi sao kia.

Sau khi ăn cơm tối xong, các bạn học lục tục trở lại phòng học chuẩn bị tự học tối.

Nhưng mà vừa thi giữa kỳ xong, tinh thần mọi người đều có phần phấn khởi, Tôn Hạo Ba đi vào dòm hai lần, cảm thấy bọn họ cũng học không vào, rồi đề nghị: "Hôm nay mọi người vừa thi xong, thư giãn một tí đi, lát nữa lớp trưởng copy vài bộ phim trong máy tính của thầy, các em tự chọn."

Cả lớp hoan hô.

"Thầy vạn tuế!"

"Lão Tôn cả đời bình an!"

Tôn Hạo Ba cười đến độ đuôi mắt cũng hiện nếp nhăn, xua xua tay: "Được rồi được rồi, thay vì nói suông như này, các cô cậu vẫn nên cầu nguyện hai ngày nữa tôi xem thành tích của các cô cậu sẽ không nhồi máu cơ tim."

Giang Qua theo Tôn Hạo Ba đi copy phim, chiếu trên màn hình lớn để các bạn chọn.

"Lớp trưởng! Trong máy vi tính của lão Tôn có phim sắc không?"

"Ể mày háo sắc."

"Tao chỉ hỏi thôi, cũng không phải muốn xem."

"Xem phim kinh dị đi, chúng ta nhiều người, xem phim ma rất có hứng."

Mỗi người nói một kiểu, cuối cùng quyết định xem phim kinh dị.

Tạ Tinh Lan nằm sấp chơi điện thoại, không chú ý, đợi khi Hứa Như kích động vỗ bàn cậu, cậu mới ngẩng đầu, vừa nhìn màn hình lớn đã thấy hai chữ lời nguyền.

Cậu: "...!!!"

Hứa Như: "A a a quá kích thích quá đáng sợ tớ quá hưng phấn!"

Lý Tiểu Bân: "Anh, anh sợ..."

Hứa Như: "Chó Bân, em ở đây, anh đừng sợ, sợ thì chui vào lòng em, em dỗ anh."

Tạ Tinh Lan nghe đôi người yêu phía trước show ân ái hằng ngày, một chút cũng không cười nổi.

Cậu, cậu cũng sợ!!

Tạ Tinh Lan sống đến bây giờ, có thể nói là Tiểu Ma Vương hỗn thế không sợ trời không sợ đất, trước kia từng sợ ba và anh trai cậu, đời này tật xấu này đã chữa khỏi. Duy nhất không chữa khỏi chính là sợ ma.

Khi còn bé cậu gặp phải sự kiện kỳ dị, bị dọa ra bóng ma tâm lý.

Nhưng mà cậu vẫn luôn giấu kín, cảm thấy mất mặt của Hỗn Thế Ma Vương, không dám để cho người khác biết.

Lúc này vừa thấy trên màn hình lớn bắt đầu chiếu phim ma, toàn thân Tạ Tinh đều cứng ngắc: "Tôi, tôi đi vệ sinh trước."

Lòng bàn chân cậu trơn như bôi dầu.

Kết quả đèn trong nhà vệ sinh bị hỏng, tối om om, còn khủng bố hơn trong phòng học, trong đầu Tạ Tinh Lan nháy mắt nhảy ra vô số chuyện ma có liên quan đến nhà vệ sinh, lại rưng rưng chạy về phòng học.

Trong phòng học tắt đèn rồi, tối tăm.

Phim trong màn hình lớn, ánh sáng sáng sáng tối tối.

Tạ Tinh Lan rón rén đi vào từ cửa sau, lúc đang định về chỗ ngồi của mình, đột nhiên một cái tay túm lấy cổ tay cậu.

Tạ Tinh Lan sợ đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên, ngay sao đó, nghe thấy giọng của Giang Qua: "Là tôi."

Tim Tạ Tinh Lan đập loạn, Giang Qua cảm thấy cậu cứng ngắc và căng thẳng, kéo cậu ngồi xuống ghế bên cạnh mình.

"Cậu sợ?" Giọng Giang Qua nói rất khẽ, gần như là dán vào tai cậu nói.

Tạ Tinh Lan đến chết vẫn sĩ diện: "Ai, ai sợ?"

Giang Qua như có như không nở nụ cười, Tạ Tinh Lan cực lực tránh né màn hình lớn, quay đầu nhìn mặt Giang Qua.

Kéo rèm cửa sổ, ánh sáng của hành lang không đi vào, trong cả phòng học chỉ còn lại ánh sáng của màn hình lớn.

Nhưng mắt Giang Qua trước nay chưa từng sáng, Tạ Tinh Lan nhìn hắn, nhất thời nói không nên lời.

Sau đó, cái tay Giang Qua nắm cổ tay cậu chậm rãi rời xuống, cầm bàn tay cứng ngắc hơi lạnh run của Tạ Tinh Lan.

"Ừ, cậu không sợ. Tôi sợ." Giang Qua nói khẽ, "Cậu ngồi với tôi được không?"

Tạ Tinh Lan ngơ ngẩn.

Giang Qua khẽ cười một cái: "Cậu không nói lời nào tôi coi như cậu đồng ý."

Đúng lúc này, không biết chiếu ra cảnh gì, cả lớp thét lên một hồi.

Tạ Tinh Lan không bị âm thanh hù dọa, ngược lại bị tiếng thét chói tai của họ dọa, thiếu chút nữa nhảy lên khỏi ghế.

Giang Qua cầm tay cậu bỗng dưng dùng sức.

Bất tri bất giác, từ nắm tay đơn thuần đã biến thành mười ngón đan chặt.

Có thể là bị bộ phim khủng bố dọa, trong lòng bàn tay hai người đền đổ chút mồ hôi, Tạ Tinh Lan bị hắn nắm chặt, không hiểu ra sao mà không xem phim điện ảnh nữa, nhưng nhịp tim vẫn như đánh trống, nhanh đến giống như một giây sau muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Giang Qua thấy cậu sợ run cả tay, lại gần một chút, tay vỗ vỗ trấn an sau lưng Tạ Tinh Lan, thấp giọng nói: "Không muốn xem thì chúng ta đi."

Tạ Tinh Lan vội vàng ừ hai tiếng, cả người đều viết đầy nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.

Giang Qua sờ gáy cậu một cái, sau đó kéo cậu lén chuồn ra khỏi phòng học từ cửa sau.

Mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí của phim kinh dị, không có ai phát hiện.