Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

Chương 33: Uống coca

Kế Phán phát hiện, ngồi cùng Thích Vãn Liên xem phim cô ta diễn chính không  phải ý hay.

Cô ta đã gọi trợ lý mang đến một chiếc áo choàng dày, quấn nửa thân trên rồi xem phim, nhưng mà vẫn lạnh, gió rét thổi tới từ bốn phương tám hướng, làm Kế Phán lạnh thấu xương.

Cô ta không nhịn được vừa xem phim, vừa dịch sát gần Thích Vãn Liên.

Đúng lúc này phim chiếu đến cảnh Thích Vãn Liên để Bàng Tâm Hạo nhìn thấy ảo giác mình bị moi tim, Kế Phán nghiêng đầu nhìn Thích Vãn Liên, nhận ra Thích Vãn Liên mặc bộ sườn xám y hệt trong phim. Cô ta không khỏi dịch vị trí, lại gần Thẩm Lạc Sơn.

Không bao lâu, Kế Phán thấy cảnh Thẩm Lạc Sơn cởi găng tay, lộ ra bàn tay không có da túm lấy Tiểu Lạc.

Cô ta liếc hai bàn tay đan chéo nhau đặt trên đùi của Thẩm Lạc Sơn, tay đeo găng tay màu trắng.

Kế Phán: “...”

Cô ta lập tức ngồi không yên, cứ như rơi vào ổ ma, một cơn ớn lạnh lan từ sống lưng đến đỉnh đầu.

Chung Cửu Đạo ngồi ở phía sau, thấy bóng lưng của Kế Phán mà bất lực, ba ngọn hồn đăng ở đỉnh đầu và hai bả vai trở nên yếu ớt, tiếp tục như vậy, cho dù đám người Thích Vãn Liên không hại cô ta, Kế Phán cũng sẽ bị bệnh nặng.

Nếu Kế Phán mắc bệnh, “Kiếm Chủng” sẽ kéo dài tiến độ quay, Lạc Hòe vốn còn một hai ngày nữa là đóng máy sẽ bị ép đợi thêm mấy ngày. Nhưng mà là diễn viên duy nhất có thể tham gia phỏng vấn và tạp kỹ của công ty, lộ trình tiếp theo của Lạc Hòe đã sắp xếp đầy, mỗi ngày chỉ có ba tiếng nghỉ ngơi, không kéo dài thêm một ngày.

Không thể tiếp tục như vậy, anh phải nghĩ cách cứu Kế Phán thoát khỏi ổ ma, nhưng bên cạnh còn có Bàng Tâm Hạo và Lạc Hòe, nên khó hành động.

Lúc này Thích Vãn Liên đột nhiên quay đầu nhìn Chung Cửu Đạo, hình như đoán được ý của anh, cô ta kéo tay Kế Phán nói: “Tôi muốn đến nhà vệ sinh.”

“Tôi đi cùng cô!” Kế Phán như thấy được cứu tinh, vội vàng túm Thích Vãn Liên chạy như bay ra ngoài phòng chiếu.

Chung Cửu Đạo thấy thế, vội uống hết coca của mình, lại uống sạch coca mà Lạc Hòe vừa uống một ngụm, anh không thể để Thích Vãn Liên và Kế Phán ở riêng với nhau quá lâu, những ác ma này khó đổi tính tình, hơi có sơ hở là sẽ tấn công con người.

Thích Vãn Liên và Kế Phán ở riêng, giống như trước mặt một người mê đồ ngọt đặt một cốc trà sữa nhiều đường, nhắc nhở cô ta lượng đường quá cao không tốt cho cơ thể, phải giảm béo thế nào đi nữa, cô ta vẫn uống một ngụm.

“Đạo diễn Chung, đây là coca của tôi.” Lạc Hòe trơ mắt nhìn Chung Cửu Đạo uống hết cốc coca nhỏ của mình, cậu mới uống một ngụm, hơn hai tháng cậu không dám uống coca rồi, chỉ có hôm nay mới được phép uống một cốc!

“Ừ, tôi khát, cốc của tôi đã hết rồi.” Chung Cửu Đạo thản nhiên bảo: “Cậu uống một ngụm đỡ thèm là được.”

Lạc Hòe cầm cốc coca trống không, dùng sức hút ống hút, cũng chỉ uống được chút xíu đáy cốc, không khỏi mếu máo, rất tủi thân.

Sau khi uống coca, có lẽ ngồi được hai phút, Chung Cửu Đạo đứng dậy nói: “Uống nhiều nước quá, tôi đến nhà vệ sinh.”

Uống nhiều như vậy có thể không đi vệ sinh sao? Lạc Hòe tức giận nhìn chằm chằm hai cái cốc trống rỗng.

Bàng Tâm Hạo ngồi cạnh Lạc Hòe, thỉnh thoảng chú ý họ, sau khi Chung Cửu Đạo đi thì không nhịn được sát lại, nhỏ giọng nói bên tai Lạc Hòe: “Tôi vừa thấy đạo diễn Chung uống một hơi hết sạch coca của mình, bị ợ suýt nôn ra. Nhưng chỉ lát sau đã chạy đến uống coca của cậu, có phải anh ấy...”

“Anh ấy khát thế hả?” Lạc Hòe kinh ngạc: “Sớm biết vậy đã mua thêm một cốc.”

Bàng Tâm Hạo chỉ muốn gõ đầu Lạc Hòe xem cậu đang nghĩ cái gì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi bảo, có phải anh ấy mượn cớ để uống coca của cậu nên mới làm vậy không?”

“Vì để tôi giữ dáng nên anh ấy phải làm đến mức này sao?” Lạc Hòe hỏi.

Bàng Tâm Hạo: “...”

Cậu ấy đã sớm nhận ra, hình như mặt nào đó của bạn tốt chung sống bốn năm bị khuyết thiếu, thế giới trong mắt Lạc Hòe chắc chắn không giống thế giới trong mắt người bình thường. Có lẽ mắt cậu bẩm sinh đã đeo kính lọc chân-thiện-mỹ gấp hai nghìn độ, bất cứ chuyện nào đến kính lọc của Lạc Hòe đều sẽ trở nên hoàn toàn khác!

Được rồi, dù sao bây giờ Lạc Hòe không thích hợp yêu đương, đạo diễn Chung cũng không phải người xấu, không làm chuyện vượt quá ranh giới, cứ để anh ấy dần dần hâm nóng tình cảm, mong có một ngày Lạc Hòe sẽ thông suốt.

Bàng Tâm Hạo nghĩ đến Chung Cửu Đạo có ơn tái tạo sự nghiệp cho mình, quyết định mắt nhắm mắt mở, nghe theo tự nhiên.

Chung Cửu Đạo uống sạch coca, cuối cùng tìm được cơ hội ra ngoài theo dõi Thích Vãn Liên. Anh vô cùng lo hai người này tâm sự trong nhà vệ sinh, nếu không anh sẽ trở thành tên biếи ŧɦái ban đêm xông vào nhà vệ sinh nữ.

May mà Kế Phán không thích ở trong nhà vệ sinh lâu, cô ta và Thích Vãn Liên đến cạnh cửa sổ khu chờ ở rạp phim, lặng lẽ ngắm màn đêm.

“Có thể yên tĩnh đợi một lúc như vậy thật tốt.” Kế Phán nhìn thành phố sáng đèn bên ngoài, nhỏ tiếng nói: “Từ khi nổi tiếng, tôi thường muốn chạy đến một nơi không có ai nhận ra mình, không cần đeo kính râm, không cần đội khăn, không cần lo bị người ta nhận ra, không cần khống chế ăn uống, há to miệng ăn đồ chiên dầu và uống coca, thoải mái buông thả một lần.”

“Đồ chiên dầu là gì? Ngon không?” Thích Vãn Liên hỏi.

Kế Phán: “... Cô chưa từng ăn cũng chưa từng thấy sao?”

“Từng thấy trên phim, ăn một miếng thì dầu chảy ra, trông không sạch sẽ.” Thích Vãn Liên nói: “Trước đây tôi chỉ ăn rau và gạo lức, thịt và dầu là hàng xa xỉ, một năm chỉ được ăn hai lần. Bây giờ vô cùng thích ăn nước sốt cà chua và bánh ngọt Tart cheese, nhưng đạo diễn Chung không cho chúng tôi ăn.”

Kế Phán: “... Để giữ dáng mà cô đã trả giá quá nhiều.”

Chẳng trách Thích Vãn Liên có thể gầy đến mức đẹp như vậy, trong thực tế cô ta có vẻ đẹp gầy yếu, trong phim lại mảnh khảnh vừa vặn, giảm một chút thì quá gầy, mà tăng một chút sẽ quá mập.

“Còn lo lắng bị người ta phát hiện thân phận, có gì đau khổ chứ?” Tâm trạng của Thích Vãn Liên không ăn khớp với Kế Phán, vẻ mặt lạnh nhạt bảo: “Con người chỉ sống mấy năm, sau khi chết cho dù là một trăm hay hai trăm năm, đều sẽ không có ai nhìn thấy mình, sao không nhân lúc còn sống, để nhiều người nhìn thấy hơn, thiếu một ngày cũng sẽ tổn thất.”

Kế Phán ngây người, sau đó thoải mái cười nói: “Cô nói đúng, là tôi nghĩ nhiều quá rồi. Lúc chưa có tiếng tăm thì nằm mơ cũng muốn nổi tiếng, cho dù trả cái giá nào cũng phải hot, bây giờ có danh tiếng lại muốn tự do, đâu có chuyện tốt như vậy. Ở vị trí của tôi, luôn phải hi sinh một vài thứ.”

Cô ta đổi đề tài: “Nghe giọng điệu của cô, là cô muốn nổi tiếng, đúng không? Có thể thêm cách liên lạc không? Bây giờ cô có chút danh tiếng, nên thừa cơ hội này nhận nhiều công việc, lộ mặt trước nhiều người, củng cố vị trí của bản thân. Nếu như đạo diễn Chung không đồng ý, tôi có thể giúp cô mời luật sư, hủy hợp đồng với tổn thất nhỏ nhất.”

“Tìm luật sư hủy hợp đồng với ai? Nói với thập điện Diêm Vương sao?” Thích Vãn Liên nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu.

“Cô nói gì?” Kế Phán không nghe thấy lời của Thích Vãn Liên.

“À, tôi nói tôi không có điện thoại.” Thích Vãn Liên bảo: “Đạo diễn Chung không cho chúng tôi dùng.”

Bầy ma bị nhốt trong biệt thự nhiều năm, không biết điện thoại là vật gì, cho họ đóng phim họ đã rất vui rồi. Đợi thành viên của đoàn làm phim lần lượt vào biệt thự, bầy ma thấy họ dùng điện thoại, vừa có thể chơi game vừa có thể đặt rất nhiều đồ ăn ngon (bánh Tart cheese của Lạc Hòe là do dùng điện thoại biến ra), bầy ma cảm thấy điện thoại là vật thần kỳ.

Sau đó Tưởng Phần vào biệt thự, bản thân có thể qua lại trong điện thoại và máy tính, còn phổ cập tác dụng của điện thoại cho bầy ma. Họ từng tìm Chung Cửu Đạo náo loạn một lần, đòi mua điện thoại.

Lúc đó Chung Cửu Đạo nói với họ, phải dùng tiền mua điện thoại, số điện thoại phải dùng thẻ căn cước để làm, thẻ căn cước của một người có giới hạn làm số điện thoại. Nếu họ dùng điện thoại làm xằng làm bậy, còn sẽ liên lụy đến người làm số điện thoại là Chung Cửu Đạo.

Bầy ma cũng biết họ không phải con người, không có thẻ căn cước, ngoài mắng một câu “tên bóc lột” ra, cũng không làm gì nữa.

“Anh ta còn tịch thu điện thoại của các cô?” Kế Phán nhíu mày.

Cô ta biết có vài công ty giải trí quản lý nghệ sĩ rất nghiêm khắc, sẽ lấy lí do tập huấn để tịch thu kiểm tra điện thoại của nghệ sĩ, không để họ có cơ hội liên lạc với bên ngoài, nhưng làm vậy là không đúng.

“Cô đợi tôi.” Kế Phán gọi điện thoại cho trợ lý.

Chưa bao lâu, trợ lý toàn năng của cô ta lên tầng nhét một chiếc điện thoại cho Thích Vãn Liên, “Đây là điện thoại dự phòng của tôi, gần như chưa từng dùng, số điện thoại cũng dùng thẻ căn cước của tôi làm đó, cô có thể dùng nó liên lạc với Phán Phán.”

Thích Vãn Liên vui mừng nhận lấy điện thoại, trong đôi mắt lấp lánh chiếu gương mặt thân thiết của Kế Phán, cô ta không nhịn được mà liếm môi.

Theo quy tắc của ma, con người này đã hoàn toàn bị cô ta mê hoặc, tiếp theo làm gì với Kế Phán cũng được.

Thích Vãn Liên không thích hút sinh khí của con gái lắm, âm dương điều hòa, với cô ta mà nói, hút sinh khí của đàn ông giúp đỡ tu luyện hơn. Kế Phán là nữ thần quốc dân, có rất nhiều fan nam, có thể lợi dụng cô ta...

Âm khí trên người Thích Vãn Liên ngày càng nặng, Chung Cửu Đạo âm thầm quan sát cũng bày động tác vẽ bùa. Nếu như Thích Vãn Liên thật sự lợi dụng tình cảm của Kế Phán rồi ra tay với cô ta, thì không thể giữ lại ác ma này nữa, cho dù lộ thân phận của Thích Vãn Liên, cũng phải đánh thức Kế Phán đang u mê không tỉnh ngộ, đây là trách nhiệm của thiên sư...

Ai đoán được Thích Vãn Liên nhìn chằm chằm Kế Phán một lúc, không biết oán khí trên người bị thứ gì tiêu trừ, trở nên nhãn nhặn.

Cô ta ném điện thoại trả cho Kế Phán, quay người đi vào rạp chiếu phim, “Thôi, không gây rắc rối cho cô nữa.”

“Vì sao?” Kế Phán cầm điện thoại, vẻ mặt đau khổ như cô gái bị trai đểu vứt bỏ.

Thích Vãn Liên không quay đầu, lười biếng nói: “Về nơi tôi nên về, làm chuyện tôi nên làm.”

Nhìn bóng lưng của cô ta chìm vào phòng chiếu, đừng nói Kế Phán nghi ngờ, đến Chung Cửu Đạo cũng khó hiểu.

Ngay giây phút vừa nãy, hình như oán khí của Thích Vãn Liên được thứ gì giải trừ, ác ma vô tình như cô ta, chắc chắn không thể bị tình cảm của Kế Phán làm lay động. Trong quan niệm của ác ma, chỉ cảm thấy con người ngu không ai bằng, là con rối tiện điều khiển.

Nếu Kế Phán đã không còn nguy hiểm, Chung Cửu Đạo bèn quay về chỗ ngồi, âm thầm quan sát Thích Vãn Liên.

Lúc này Lạc Hòe cầm điện thoại tới, nhỏ tiếng nói với Chung Cửu Đạo: “Đạo diễn Chung, Super Topic của chúng ta thông qua xét duyệt rồi.”

Chung Cửu Đạo cầm điện thoại qua xem, thấy Lạc Hòe dùng nick phụ theo dõi Super Topic của bộ phim “Ngôi nhà sa đọa”, Super Topic của Thích Vãn Liên, của Thẩm Lạc Sơn và của Phó Nguyệt, Lạc Hòe cũng có Super Topic. Bàng Tâm Hạo đã sớm có Super Topic rồi, trước đây mỗi ngày có một nhóm mắng cậu ấy theo thời hạn, bây giờ lời nói của nhóm người này đã bị lời khen ấn xuống.

Diễn viên ma như Thích Vãn Liên còn chưa mở Weibo, bây giờ Super Topic trên mạng cũng chỉ là Super Topic của vai diễn, mà không phải Super Topic của diễn viên. Sau khi Chung Cửu Đạo ấn mở, thấy trong đó toàn là khen ngợi diễn xuất của cô ta và phân tích nhân vật.

Rất nhiều người đang nói, vai diễn ác ma này có cấp độ, tuy cô ta ác, nhưng cũng vì chuyện quá khứ gây ra, cái ác của cô ta là bị thời đại loạn lạc dồn ép mà có.

Vai của Thích Vãn Liên do Chung Cửu Đạo tham khảo quá trình cô ta biến thành ác ma để biên soạn, ngoài đoạn Thẩm Lạc Sơn hiến tế cứu cô ta ra, những cảnh khác đều là chuyện Thích Vãn Liên đích thân trải qua.

Nhưng mà quá khứ của ác ma này thảm thương hơn nhân vật dưới bút của Chung Cửu Đạo, cô ta không có Thẩm Lạc Sơn, chỉ có một tấm chiếu và bãi tha ma. Cho dù là người chồng bán cô ta vào lầu xanh hay người hại chết cô ta, đều sống rất tốt, cho đến bảy ngày sau khi chết của cô ta.

Thậm chí trong Super Topic có rất nhiều người viết fanfic, tưởng tượng nếu như có thể làm lại, cô gái như lục bình trong xã hội cũ đó làm gì để tránh thoát cái chết, ở bên cạnh người mình yêu.

Chung Cửu Đạo nhạy bén nhận ra, oán khí của Thích Vãn Liên tiêu tan, có lẽ liên quan tới tiếc nuối và câu chuyện của những fan nhân vật này.

Sức mạnh tình cảm của một người có hạn, một khi nhiều người hơn, sẽ ngưng tụ thành sức mạnh to lớn, làm phai nhạt oán khí của Thích Vãn Liên.

Giữ vững tình trạng này, thì thật sự có thể chọn vài chương trình đáng tin để tham gia.