Thật ra, hắn không để lại ấn tượng tốt với tôi lắm, tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp hắn, hắn ngồi trong phòng họp, vừa hút thuốc vừa loay hoay với bài interview test. Tôi phải đón xem đoạn phim quãng cáo của công ty sẽ được chiếu trên TV 3h chiều nay. Cái phòng họp rộng thênh thang mà chỉ có 2 người, tôi đứng ngồi không yên, chẳng biết phải làm gì. Tôi cũng là con nghiện thuốc, hắn đang hút là loại thuốc tôi đã từng hút trong suốt 4 năm đại học, mùi vị quen thuộc ấy đang thoang thoảng, khiến tôi không sao ngồi yên. Nhưng quy định của công ty cấm hút thuốc trong giờ làm việc. Và tôi cũng đã từng hứa với các nữ đồng nghiệp không bao giờ để lại mùi vị của thuốc lá, nên tôi phải kiềm chế lại kiềm chế. Hắn đúng là ngốc thật, bài test đơn giản vậy mà ngồi cặm cụi hết 40 phút, hắn đang định đốt điếu thuốc thứ 4, tôi thật sự không thể nào chịu đựng được nữa, tôi chỉ lên cái bảng trên tường: "đây là môi trường văn phòng, vui lòng không hút thuốc.""vậy... vậy... cuối cùng anh cũng nói chuyện với tôi rồi." cái nụ cười đắc chí của hắn, tôi ghét cay ghét đắng hạng người tự tin quá mức như hắn. Từ khi hắn bắt đầu bước vào công ty, tôi đã ghét dáng vẻ tự tin ngạo mạng của hắn. Thậm chí tôi nghe chị Trương bên phòng nhân sự bảo rằng thời gian phỏng vấn cũng do chính hắn yêu cầu, trong lúc phỏng vấn thì huyên thuyên lý luận hết nửa ngày. Theo tôi nghĩ, những tên mới tốt nghiệp đại học như hắn, càng cố thể hiện sự tự tin quá mức càng thể hiện sự thiếu chính chắn."Thật ra... thật ra... anh xem cái này đi" Hắn cả gan dám đem bài test cho tôi xem, tôi cười miệng méo xệch, cũngthuộc dạng bài test đó, lúc tôi phỏng vấn vào công ty, tôi hồi hộp vã cả mồ hôi hột, vậy mà hắn dám cả gan trong trường hợp này còn dám nghĩ đến chuyện gian trá sao?"Tôi suy nghĩ hết nửa ngày nhưng vẫn không có câu trả lời! anh giúp tôi được không?" ngữ điệu hắn nói có vẻ đang thỉnh cầu, nhưng vẻ mặt của hắn thì không hẳn như vậy, có vẻ gì đó thật nham hiểm.Thấy tôi không nói gì, hắn lại tiếp: "Anh niệm tình đồng nghiệp, hãy giúp tôi 1 lần, sau này có gì cần cứ sai bảo tôi!". Bài test 1o câu hắn chỉ trả lời vọn vẹn 3 câu trắc nghiệm, vã lại không câu nào đúng nữa chứ, vậy mà muốn làm đồng nghiệp của tôi? tôi lắc đầu, tiếp tục xem TV.Hắn ta chỉ biết quay lại chỗ ngồi mà cặm cụi tiếp, trong lòng tôi hé ra một chút khoái cảm. Đúng lúc này thì bên ngoài có người gọi tôi, ra ngoài xem thì thấy sếp đang nói chuyện với chị Trương, tôi nghe thoáng qua đã đoán được họ đang nói về tên nhân viên mới đang interview, chị Trương còn thêm mắm thêm muối nói thêm một tràng, trong đầu tôi nghĩ thầm, tên nhóc này chắc chắn fail rồi. Không ngờ, khi tôi vừa quay lại phòng làm việc, sếp đã gõ cửa bước vào, cười và hỏi chuyện tôi: "Hải à! anh đã gặp người mới đến phỏng vấn chưa? cảm thấy thế nào?"Tôi cười và nói: "Không phải chị Trương đã nói cho sếp nghe rồi sao?""Tôi có cảm giác người thanh niên này rất có ý nghĩa, không chừng là một nhân tài." sếp vẫn giữ vẽ tươi cười."Nhưng..." tôi đem chuyện khi nãy nói cho sếp nghe, không ngờ sếp nghe xong lại càng thích thú, mà những điều sếp dặn dò tôi làm sau đây khiến tôi cười ra nước mắt.Tôi không thể không lén lút chạy đến phòng họp: "Những câu hỏi này tôi sẽ giúp anh."Hắn có vẽ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mở to mắt. Nói thật, lúc này nhìn hắn cũng rất đẹp trai. "Sao? không cần? vậy tôi đi nhé!" Vừa nói xong tôi vội quay đi, hắn nhanh chóng níu tôi lại: "Cám ơn trước nhé!" Vừa nói xong hắn liền đưa giấy và bút cho tôi.Tôi vừa làm bài giúp hắn, vừa nói: "Mấy câu như vậy mà không trả lời được, không biết sao mà tốt nghiệp.""hì hì... anh dạy rất đúng." thật không thể nào ngờ tôi lại là đồng nghiệp với hạng người như vậy, thật không ngờ, nhưng mặc kể, sếp thích người như vậy biết làm sao bây giờ, hơn nữa hắn không làm chung bộ phận, lại làm ở tầng khác, chắc không liên can nhiều đến tôi, tôi nghĩ như vậy để cho lòng thanh thản hơn...