Lúc này, tôi lại nhớ đến lúc còn học đại học, tôi bị bệnh phải nằm viện. Khi xuất viện thì cũng tình trạng như vậy, Lưu Khải đã cõng tôi, lúc đó vì bị bệnh nên trong lòng cảm thấy ỷ lại, nên tôi đặc biệt thích thú cảm giác được Lưu Khải cõng trên lưng. Từ nhỏ tôi đã không có mẹ, lại không được gần gũi ba nhiều, nên rất ngưỡng mộ những đứa trẻ được ba mẹ cõng trên lưng. Có lẽ Lưu Khải biết được tôi rất thích thú với cảm giác này nên đã cõng tôi đi hết 3 con đường."Anh đang suy nghĩ gì vậy?" hắn đột nhiên hỏi tôi."Không có gì? chỉ cảm thấy có chút nhức đầu thôi!" tôi nói."Tại sao lại chia tay với cô ấy? tôi có cảm giác anh rất yêu cô ta?" hắn hỏi tiếp."Yêu thì đã sao? 2 người yêu nhau nhưng cuối cùng cũng không thể đến với nhau!""Cũng không thể mà buông xuôi như vậy chứ, muốn được ở bên nhau lẽ đương nhiên là sẽ gặp rất nhiều trở ngại, nghĩ cách để giải quyết chắc sẽ ổn thôi!""Người đó đã kết hôn rồi, tôi còn hy vọng gì nữa!" tôi trả lời hắn như vậy.Một thoáng cả 2 đều im lặng, cuối cùng tôi chịu không nỗi hỏi hắn: "Anh thì sao? có bạn gái chưa?""Anh nên hỏi là có bao nhiêu bạn gái mới đúng?" hắn lại bắt đầu giở giọng chảnh lên rồi"Đã từng yêu người nào chưa?" tôi đột nhiên hỏi như vậy, nụ cười trên mặt hắn vội vụt tắt, suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời: "Đã từng...""Thật chứ?" lòng hiếu kì tôi lại nổi lên, con gái mà lọt vào mắt hắn chắc chắn không đơn giản: "Cô ấy ra sao?""Rất đẹp!" hắn nói, sau đó lại trầm ngâm suy tư."Chỉ có vậy thôi à? tên tiểu tử nhà người có gì giấu giếm phải ko?" tôi có vẻ tức giận, "Khi nào dẫn ra ra mắt tôi đây?""Thôi, bỏ qua đi. Người cô ta yêu không phải tôi!"Khoảnh khắc ấy hắn tỏ vẻ rất u uất, tôi đột nhiên cảm thấy có chút xót xa...