Từ nhà vệ sinh đi ra, tôi thấy một thanh niên đang kéo violin trên khán đài, Trương Nhuệ đang chăm chú nhìn anh ta:"Bản nhạc hay quá, "Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài", đúng không?" tôi hỏiHắn quay sang bên tôi, khuôn mặt lộ rõ nét đau buồn, khoé mắt đang rươm rướm nước, "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" tôi sốt xắn hỏi.Hắn gượng cười: "Không có gì! chúng ta về thôi!"Nói xong hắn liền đi ra ngoài. Tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết vội vã theo sau. Chúng tôi đi dạo suốt dọc đường về nhà, cả 2 đều không nói gì. Tôi rất thích cảm giác này, cứ như vậy mà ở bên người mình yêu, tuy rằng sau này không biết sẽ ra sao, nhưng ít ra ngay tại thời điểm này, tôi cảm giác được sự tồn tại của hắn, con người đôi lúc rất dễ cảm thấy mãn nguyện, không đúng sao?Đột nhiên hắn vai tôi, liếc mắt nhìn tôi: "Sau này tôi kêu anh là "Anh Tiểu Hải" nhé!".Tôi phì cười, bỗng nhiên trong lòng dâng trào chút cảm giác ngọt ngào:"Sao vậy? Đột nhiên trưởng thành rồi à? hiểu chuyện rồi à?".Hắn cũng không nói gì, chúng tôi cứ như vậy mà đi bên nhau, được ít phút, hắn bỗng nhiên ghé vào tai tôi: "Anh Tiểu Hải..."Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn hắn, hôm nay hắn bị sao vậy? tự nhiên trở nên nghiêm túc, tôi rờ trán hắn: "Tên nhóc này không bị bệnh gì rồi? Sao hôm nay tự nhiện "sến" quá?".Hắn nghe xong liền đẩy tôi một cái: "Anh mới bị bệnh, tôn trọng anh mới gọi là anh, người khác thì bổn thiếu gia không thèm đâu!"Thật ra trong lòng tôi rất vui mừng, không thể trở thành người yêu thì làm em trai cũng là một điều tốt thôi. Đến bờ sông, hắn dừng bước, đốt điếu thuốc rồi ngậm trên môi, tôi liền giật lấy, tôi không cố ý muốn nếm thử mùi vị nước bọt của hắn đâu nhé: "Tiểu tử thúi! có thuốc phải biết kính anh trai này trước chứ!".Hắn hết cách, chớp chớp đôi mắt một mí, đốt thêm điếu khác. Dáng vẻ của hắn khi hút thuốc thật phong trần, tôi nhìn vòng khói hắn nhã ra, có chút cảm giác ngất ngây!