Lần này thì tên tiểu tử đó không phô trương như lần trước, mọi việc đều thực hiện âm thầm. Mỗi lần gặp tôi đều nháy mắt hoặc là đưa tay ra dấu hiệu "OK", tôi nghĩ vụ việc chắc cũng tiến triển thuận lợi. Nhìn vẻ hớn hở của hắn, tâm trạng của tôi cũng cảm thấy rất sảng khoái, đấu khẩu với Lưu Giai càng hăng hái hơn.Hôm đó là cuối tuần, tôi đến nhà ba tôi cả ngày, lúc về còn mua rất nhiều thức ăn, vài lon bia. Ký túc xá chỉ còn một mình hắn, chắc cũng vừa tắm xong, chỉ mặc cái quần short ngồi trên giường đọc báo, đầu tóc bù xù. Tôi chào hắn, thấy trong túi thức ăn có bia, hắn liền chạy qua giành lấy, tôi cố tình không đưa, bất thình lình tôi và hắn vật lộn nhau. Vì đang mùa hè nên mặc rất ít quần áo, cơ thể tiếp xúc với nhau là khó tránh khỏi, mùi cơ thể hắn toát ra làm ngất ngây. Kết quả là tôi ngã lăn ra trên giường, quá hoảng loạn và chới với, tôi nắm lấy cái quần duy nhất còn lại trên cơ thể hắn, lúc đó tôi hoàn toàn vô ý, cái quần hắn đã tuột xuống đầu gối. Bỗng nhiên tôi có cảm giác cái gì đó đang lóe sáng lên, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì đã vụt tắt, hắn đã lấy tay che lại chỗ khốn kiếp cần phải che. Sau đó hắn liền chồm về phía tôi:"Anh giám dở trò sàm sở với tôi à!" nói xong hắn nắm lấy quần tôi, tôi hoảng hốt dùng 2 tay níu lại, chúng tôi cứ như vậy mà vật nhau như 2 đứa trẻ đang chơi trò vật lộn. Không khí trong phòng trở nên hỗn loạn, tôi giường như đã chìm đắm trong cảm giác mập mờ, trong thời khắc quan trọng ấy, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân, cả 2 đều giật mình, lúc ấy... môi tôi và môi hắn đã chạm vào nhau, nhưng theo phản xạ đã nhanh chóng đẩy nhau ra, tim tôi đập loạn xạ, tôi đoán mặt tôi lúc đó đã đỏ bừng lên như cháy rừng, hình như hắn cũng vậy. Nhưng tôi không dám nhìn qua bên kia nữa. Tiếng bước chân đó là Tiểu Thôi, khi anh ta đi vào thì hắn đã trở lại bên giường hắn đọc báo, tôi cũng giả vờ khui 1 lon bia ra uống, nhưng Tiểu Thôi cũng đoán được có chút dị thường bèn hỏi: "Tiểu Hải! anh sao vậy? sao mặt anh đỏ bừng vậy?"Tôi lập tức uống một ngụm bia trước mắt anh ta: "Không có gì, chắc là do hơi men...!"Hắn ngồi lặng lẽ ủ rủ mặt mày...