Tôi liền lấy điện thoại gọi cho Trương Nhuệ, nhưng đã tắt máy. Tôi lại gọi cho Châu Dương và cũng đã tắt máy. Chắc họ đang trên máy bay, tôi đoán vậy. Nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ, bây giờ việc trước tiên nên làm là phải xác định cụ thể chủng loại máy mà khách hàng đã đặt, nhưng lại không liên hệ được 2 người đó, làm sao để xác định đây? Đột nhiên tôi nhớ đến chị Triệu, liền gọi cho chị ấy. Khốn kiếp! S7880. Nghe xong! tôi cũng hơi bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy?Thực ra, công dụng của 2 loại máy này cũng không khác biệt nhiều lắm, S7880 mới được cải tiến gần đây, nhưng bao bì đóng thùng thì y chang nhau, nếu dùng trong sản xuất thuốc men thì sẽ rất rắc rối, chắc chắn sẽ gây tai tiếng cho công ty!Tôi cố gắng gượng vùng vẫy đứng dậy, việc quan trọng phải làm ngay lúc này là phải đến ngay nhà máy để ngăn cản S7380 sắp được xuất sang Vũ Hán. Tôi lếch đôi chân yếu ớt như vừa bị rút hết xương ra khỏi công ty và gọi xe đến ngay nhà máy. Quả nhiên đám công nhân đang đóng thùng chuẩn bị xuất hàng. Gặp giám đốc nhà máy, tôi tường thuật chi tiết tình huống, anh ta cũng hơi bối rối, lần trước đã xuất hàng kém chất lượng cho khách hàng, nếu lần này mà tái phạm chắc hậu quả sẽ rất khó lường. May mà tôi đến kịp lúc, anh ta cám ơn khơng ngớt lời. Đợi đến khi máy S7880 được đóng thùng và ra khỏi nhà máy, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.Sau đó toàn thân tôi như đã kiệt quệ hoàn toàn, liền đón xe vào bệnh viện, không ngời lần này vào lài nằm trong đó hơn 1 tuần...