Sau khi mọi chuyện được dàn xếp ổn thoả, cuối cùng trong nhà chỉ còn lại tôi và Bang Khánh."Anh thấy chưa, tình yêu của chúng tôi là như vậy đó..." tôi nói với anh ta"Tình yêu của các anh càng đáng quý trọng, không đúng sao?" câu nói của anh ta làm tôi thật sự rất bất ngờ: "Một nhà triết học nổi tiếng đã nói rằng, con người giống như cây cối đang xanh tươi mà bị bỗng nhiên bị chẻ đôi, cho nên mỗi người chúng ta đều phải đi tìm nửa kia còn lại. Chỉ là trong quá trình tìm một nửa kia còn lại của các anh khó khăn gian khổ hơn thôi, hoặc là dễ dàng rơi vào thất bại. Nhưng một khi đã tìm được rồi, không phải càng đáng được trân trọng sao?"Sau đó rất lâu, tôi đã từng chiêm nghiệm lời nói của anh ta và cũng đã cố gắng thử tìm kiếm sức mạnh để tiếp tục từ những lời nói ấy, kết quả đã thất bại thảm hại. Nhưng ngay tại thời điểm đó, tôi đã bị cảm động trước những lý giải và lòng khoan dung của anh ta đối với giới Gay chúng ta."Tôi có cảm giác anh là con người rất đặc biệt, anh không phải gay, nhưng có vẻ anh hiểu rõ hơn chúng tôi về tình cảm của giới gay!"Anh ta cười nói: "Tuy tôi không phải là gay, nhưng tôi đã từng trải qua tình yêu của giới gay!"Cuối cùng tôi đã thấu hiểu được phần nào câu chuyện: "Anh và người bạn của anh?"Anh ta gật đầu: "Tôi cũng không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng tôi đã từng cảm nhận được tình cảm sâu sắc của anh ta dành cho tôi." Nét mặt của anh ta để rõ sự ưu tư buồn bã, mối suy nghĩ lại dần quay trở về quá khứ, quay trở về câu chuyện của anh ta và người bạn đó...Sau một quãng thời rất lâu tôi không gặp lại anh ta, chỉ nhớ có một lần trong trường có tổ chức buổi biểu diễn tôi và Kỳ Kỳ đều phải tham gia, do đó Kỳ Kỳ đã gọi điện mời anh ta đến tham dự. Buổi biểu diễn hôm đó tôi chơi violin với bài "Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài". Tôi đã thấy được sự chăm chú của anh ta giữa biển người bên dưới khán đài, tôi cũng không biết anh ta đã thích tôi bắt đầu từ khi nào. Ngay từ lần đầu gặp gỡ? Khi ăn cơm bên ngoài công viên Minh Viên? Hay là sau lần đi trượt băng ấy? Hoặc là lúc anh ta đang chú tâm vào buổi biểu diễn violin của tôi? Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được vấn đề này. Ý tôi muốn nói là ánh mắt của anh ta lúc ấy có vẻ rời khỏi bản thân và đang chu du bên ngoài, và đích đến dường như là tôi. Đương nhiên rất lâu sau đó tôi mới phát hiện anh ta thích tôi.Khi hắn đeo chiếc violin trên lưng đứng trước phòng tôi, tôi thật sự rất kinh ngạc, tôi càng không ngờ là hắn đã thi đậu vào trường tôi. Tuy rằng tôi biết mục tiêu của anh ta là âm nhạc, nhưng điều làm tôi bất ngờ hơn là anh ta chỉ chú tâm vào violin. Sau những điều làm tôi kinh ngạc là sự vui mừng, trước giờ tôi vẫn có cảm giác tôi thua xa anh ta về sự giác ngộ âm nhạc. Hiện giờ thì anh ta đã như mong đợi mà bước vào cánh cửa đại học, chính vì điều này đã làm tôi vui mừng.Hôm đó là ngày đầu tiên vào lớp, vừa điểm danh xong, anh ta liền đến tìm tôi, tôi và kỳ kỳ tổ chức ăn mừng cho anh ta. Chúng tôi cùng nhau uống rượu ăn mừng ở một quán ăn trước trường, tôi và Kỳ Kỳ thật sự không ngờ tượu lượng anh ta lại tệ như vậy, chỉ 3 ly thôi mà đã say mèm, tôi và Kỳ Kỳ đều cười và mặc kệ anh ta, để anh ta gục xuống bàn ngủ tại đó, 2 chúng tôi lại tiếp tục ăn uống, lúc cao hứng thì phá lên cười. Đột nhiên tôi phát hiện trong ánh mắt nhìn về phía chúng tôi của anh ta đã rơi nước mắt, tôi vô cùng sợ hãi, liền hỏi han anh ta, anh ta chỉ phá lên cười rồi nói là tại quá vui mừng vì đã được học chung trường với chúng tôi. Tôi và Kỳ Kỳ đều rất vui mừng nhìn người em trai đáng yêu này.Sau đó chúng tôi thường ở bên nhau, lúc đó tôi mới phát hiện sự giác ngộ và thiên hướng của anh ta về âm nhạc rất tốt, nhưng lại có khiếm khuyết khi chơi violin, do đó tôi đã đem tất cả kinh nghiệm suốt bao nhiêu năm tích lũy được truyền đạt cho anh ta. Lúc tôi tốt nghiệp cũng là lúc anh ta đã hoàn thiện về phần kỹ thuật diễn tấu và phần tiết tấu, tất cả các giáo viên bộ môn đều rất quý mến anh ta, tôi rất vui mừng khi nghe được nhận xét của các giáo viên rằng anh ta rất có triển vọng về âm nhạc trong tương lai.Trong những năm đại học, 3 chúng tôi rất thường ăn cơm chung với nhau, mỗi lần như vậy, tôi đều hỏi anh ta đã có bạn gái chưa, anh ta chỉ cười và lắc đầu, nói rằng các cô gái trong trường không thích hợp với anh ta. Thật ra, anh ta rất đẹp trai và có rất nhiều cô gái bám theo, nhưng lại không thấy anh ta tốt với cô nào cả. Sau những lần ăn cơm như vậy, tượu lượng của anh ta ngày càng được nâng cao, cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp chưa bao giờ nghe nói anh ta bị say rượu.Tôi thừa nhận rằng khi anh bước vào đại học không bao lâu thì tôi đã phát hiện ở anh ta đã tồn tại thứ tình cảm gì đó đối với tôi rồi. Nhưng trong lúc đó thì trong cuộc sống tôi chỉ tồn tại 2 thứ, một là âm nhạc và 2 là Kỳ Kỳ, ngoài ra tôi không quan tâm nhiều lắm. Tóm lại, tôi đã kết thúc quá trình đại học dưới ánh mắt phiêu du ấy. Khi tôi và Kỳ Kỳ rời khỏi trường, hình bóng anh ta đứng trước cổng trường xem ra cô đơn lẽ loi biết nhường nào. Chúng tôi đi một quãng rất xa vẫn còn quay lại vẫy tay chào anh ta...