Khoảnh khắc ấy tôi rất muốn nắm lấy tay hắn, tôi có thể cảm giác được hắn cũng có ý với tôi, nhưng không biết tại sao, mỗi khi đến thời khắc quan trọng tôi lại tỏ ra nhu nhược, bàn tay không biết nghe lời ấy lại không ngừng do dự, chỗ không nên đặt thì cũng đã đặt rồi, chỗ nên đặt tại sao muốn đặt mà không thể điều khiển nỗi. Nhất thời tôi không thể tìm ra vật gì làm rào cản cho sự manh động của tôi. Bởi vì không tìm ra nguyên căn, cho nên đã lực bất tòng tâm, nên khiến tôi rất oán hận bản thân.Xe đưa tôi đến khu ngoại vi gần nhà, thật ra tôi rất muốn mời hắn lên nhà dù chỉ là ngồi chơi một lúc, nhưng cuối cùng cũng không biết tìm lý do gì, hắn cũng im lặng, chỉ cười với tôi và nói hẹn gặp ngày mai.Đúng vậy! Tôi tự an ủi bản thân mình, không phải vẫn còn ngày mai sao? ngày mai vẫn có thể gặp nhau mà! những gì muốn nói, những việc nên làm ngày mai vẫn còn cơ hội mà, không đúng sao? Theo lối suy nghĩ ấy nên tôi cũng đành chào hắn và nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh.Vừa quay mặt thì tôi lại cảm thấy rất hối hận, liền thay đổi ý định định gọi hắn lại, xe đang khuất dần vào trong màn đêm, hắn vẫn còn thò đầu ra xe quay lại vẫy tay chào tôi, tôi cực kỳ xúc động chạy theo vài bước, nhưng chiếc xe lại càng chạy càng nhanh và càng xa dần dần khuất bóng trong làn tuyết trắng xoá đang tung bay phất phới. Nhưng khoảnh khắc hắn thò đầu ra vẫy tay chào tôi dù cho thế nào đi chăng nữa hình ảnh ấy cũng không thể tan biến trong đầu tôi, tôi lại chạy theo hướng có hình ảnh vẫy gọi đó được một đoạn rất xa, rất xa...Đột nhiên tôi lại nhớ đến giấc mơ đó, dường như nó đang dự báo một điều gì đó, nhưng lại không thể nào lý giải được. Khi đi ngang một tiệm bán đĩa CD ở dưới nhà, một bài hát của Triệu Toàn đang vang vọng ra, tôi lặng người đi khi nghe lời bài hát...Vốn dĩ tình yêu sao có thể nói nên lờiNỗi uất ức trong lòng rất khó chịuNếu đời này có em, anh sẽ không kiềm được nước mắtLần đầu tiên được nắm tay em, các ngón tay chuyển tải sự dịu dàng (của em)Mỗi lần sau ánh mắt chứa chan tình cảm sâu sắc ấyAi biết được nó mang bao nhiêu ưu tư, bao nhiêu sầu muộn...Đúng vậy! tình yêu của tôi dành cho hắn làm sao có thể nói nên lời! Tuy rằng tôi biết hắn đối với tôi cũng có chút tình ý tương đồng. Nhưng sau khi vén bức màn cuối cùng này rồi, tôi e rằng sẽ không còn lối thoát nữa...Đột nhiên tôi thèm hút thuốc, móc trong túi quần ra vẫn là cái quẹt zippo hắn tặng tôi...Hôm sau đi làm tôi gặp Lưu Giai, cuộc sống có nhiều lúc thật buồn cười, tôi luôn xem cô ta như một người em gái, luôn thương yêu lo lắng cho cô ấy. Còn cô ta cũng kính trọng tôi như một người anh trai, nhưng tạo hoá thật trêu ngươi, tạo ra một trò đùa phải nói là rất động trời, tôi và cô ta cùng yêu một người đàn ông!Tuy rằng tôi đã quyết tâm dốc hết sự can đảm để giành lấy, nhưng khi đối mặt với cô ta, tôi lại không tránh khỏi sự tự ti, không những chỉ là vẻ đẹp duyên dáng trong sáng của cô ta, mà cái quan trọng là cô ta không cần do dự bất cứ vấn đề gì, danh chính ngôn thuận thổ lộ tình cảm đối với hắn ngay trước mặt tôi, bởi vì tình yêu của cô ta là một điều hiển nhiên và một sự tất yếu. Một cô gái xinh đẹp duyên dáng yêu một anh chàng đẹp trai tài ba, trong cuộc sống chúng ta, đây không phải là vấn đề mang đầy ý nghĩa sao? Có thể khiến người ta vui mừng và thậm chí biểu hiện sự đố kỵ. Còn tôi, chỉ có thể mải do dự danh bất chính ngôn bất thuận mà yêu thầm hắn trong bóng tối. Bởi vì tình yêu của tôi dành cho hắn bị xem là ngược với luân thường đạo lý, một người đàn ông lại yêu một người đàn ông cùng giới tính, trong cuộc sống chúng ta, có lẽ đây cũng là một đề tài nóng bỏng, có thể kích hoạt sự hiếu kỳ, có thể thoả mãn thói ngồi lê đôi mách của những kẻ ăn không ngồi rồi, cũng như dắt con chó đi dạo ngoài công viên chẳng hạn.Tôi phải làm sao đây? tôi chỉ có thể lặng lẽ theo dõi sự vui sướng phấn chấn của cô ta, Trương Nhuệ đối xử với cô ta ra sao ra sao. Đúng! dường như đã nắm tay rồi, cô ta lại đáp lại như thế nào như thế nào. Cuối cùng tôi có thể nắm được một thông tin từ lời nói của cô ta...10 giờ tối hôm qua 2 người đó vẫn bên nhau, bởi vì cô ta bị cảm nhẹ...Nhớ lại tình hình khoảng 10 giờ tối hôm qua, tôi đang nằm trên giường, trên tay đang cầm cái zippo hắn tặng, máy tính đang phát bản nhạc guitar nổi tiếng do chính tay hắn đàn, trong đầu thì phảng phất những hình ảnh từ lần đầu gặp hắn đến mỗi lần chia tay, từng lời nói của hắn, từng ánh mặt cử chỉ của hắn, luân phiên lấn chiếm đầu óc tôi.Tôi không muốn nói mình đang ghen, như vậy chẳng khác nào tự hạ thấp mình như một người phụ nữ nhỏ mọn. Nhưng lại cảm thấy có chút đắng cay, đó tuyệt đối là thứ cảm giác rất đàn bà. Đúng vậy! Không thừa nhận thì đã sao? Bởi vì sự thật là tôi đang ghen!