Tôi và hắn cứ thế tay trong tay, phong cảnh trước mắt đẹp tuyệt, bầu trời trong xanh cao chót vót. Chúng tôi cứ thế mà tay trong tay đi bên nhau, nhưng không biết tại sao, tay tôi đã tuột mất rồi. Hắn vẫn vậy, đeo ba lô và tiến thẳng về phía trước, còn tôi vẫn khẩn trương bám theo, tôi và hắn dường như đã chạy suốt đêm dài... Cuối cùng tôi đã không còn ý thức, và đã chìm dần vào trong giấc ngủ mê man...Khi tỉnh dậy, tôi cố chấp vá nghiền ngẫm lại từng chi tiết của giấc mơ đêm qua. Nhưng tôi thật sự không biết cuối cùng sẽ ra sao, tôi có bám theo kịp hắn không? Phải chăng tôi sẽ được tay trong tay với hắn đi dưới ánh nắng ban mai xanh thẳm của bầu trời, tay trong tay thật hạnh phúc đi trên thảm cỏ xanh mơn mởn đến tận chân trời kia! Hay là tôi chỉ có thể dốc hết sức mà đeo bám lấy hắn mà hắn chỉ thỉnh thoảng quay lại cho tôi một nụ cười dịu dàng? Cũng có thể cuối cùng hắn sẽ biến mất trong tầm nhìn của tôi, còn tôi thì không ngừng gào thét và không ngừng tìm kiếm!Trước tiên tôi đến thăm ba, vừa bước vào nhà thì tôi đã thấy một cậu bé, dì Tôn còn dạy cậu nhóc này kêu tôi là anh trai, một đứa bé rất đáng yêu, cặp mắt tròn xoe long lanh đang đổ dồn sự thắc mắt về phía tôi. Ba tôi cho tôi biết rằng đứa bé này ông nhận nuôi từ viện phúc lợi, ba và dì Tôn cũng muốn có đứa con bên cạnh để an hưởng tuổi già. Nghe xong những lời này bỗng nhiên tôi cảm thấy trong lòng đang xót xa. Thật ra tôi rất thấu hiểu cách nghĩ của ba, có lẽ đứa con trai như tôi đã khiến ba quá thất vọng. Nhưng còn ba thì không thích can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi, đúng vậy, ba đã hoàn toàn chấp nhận sự thật tôi là Gay.Đối mặt với một người cha khoan dung độ lượng như vậy tôi còn biết nói gì hơn nữa! Đột nhiên tôi có cảm giác ba vốn hiểu rất rõ về tôi, chỉ là do trong nhà chỉ có 2 người đàn ông, chỉ vì ba cũng như tôi, không thích thổ lộ tình cảm của mình mà thôi. Cho nên, trước giờ tôi vẫn hiểu lầm sự quan tâm âm thầm lặng lẽ mà không thể hiện bằng hành đông cử chỉ ấy chính là vách ngăn tình cảm cha con. Khi nghe thấy đứa bé này kêu mình là anh trai, khoảnh khắc ấy tôi cảm động đến rơi nước mắt.Bữa cơn trưa hôm đó, dì Tôn đã làm rất nhiều thức ăn, cả nhà ngồi bên nhau ăn cơm, cái cảm gíac ấy mới ấm cúng, mới hạnh phúc làm sao! Đứa bé đó đã dần thân mật với tôi. Tôi biết ba rất thích uống trà, nên đã cố tình mua trà đặc sản của Tô Châu cho ông, ba rất vui vẻ nhận lấy. Ba nói sẽ chuẩn bị cử hành hôn lễ với dì Tôn bằng những nghi thức cực kỳ đơn giản. Nghe xong tôi đồng ý ngay, còn hỏi rằng phải chăng cả nhà nên chụp tấm hình làm kỷ niệm. Vừa ngẩng đầu lên tôi bắt gặp ánh mắt mang đầy sự cảm kích của dì Tôn, tôi cười lễ phép đáp lại.Đáng lý ra người phải nói lời cảm kích chính là tôi, có dì bên cạnh ba, tôi có cảm giác áp lực của mình được vơi đi rất nhiều. Em trai cũng vỗ tay tán thành việc đi chụp hình, bữa cơm trưa hôm đó, tôi ăn rất ngon miệng và rất hạnh phúc.Ăn cơm xong, tôi đang phụ dì Tôn dọn dẹp bàn ăn, ba đột nhiên nói với tôi:"Tiểu Hải! con dừng tay, để dì Tôn dọn dẹp được rồi, con theo ba vào phòng làm việc nói chuyện một chút!"Bước vào phòng làm việc của ba, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là quyển sách của Lý Ngân Hà, tôi liền hỏi: "Ba mua nó khi nào vậy?"Ba nhìn tôi với ánh mắt âu yếm: "Mấy năm rồi, và đã đọc mấy lần rồi. Viết rất hay!"Tôi khẽ gật đầu, một lần nữa tôi lại bị cảm động bởi tấm lòng khoan dung độ lượng của ba."Con trai à! Ba nói như vậy không phải ép buộc con phải làm gì, con nghĩ xem, con và Lưu Khải đã chia tay rồi. Ba cũng đã tìm đến chuyên gia tư vấn về vấn đề này và biết được có rất nhiều người như con họ cũng lập gia đình, cuộc sống sau này cũng rất hạnh phúc. Ba nghĩ con cũng không còn nhỏ nữa, phải chăng nên tìm một cô gái để quen thử xem sao?""Ba à! Con biết con nói những lời này có thể khiến ba đau lòng, con thật sự không thể, con thật sự không muốn làm người khác bị tổn thương, mong ba hiểu cho con..."Ba buông hơi thở dài ngao ngán: "Được rồi! Tiểu Hải, ba không ép con, dù cho thế nào đi chăng nữa, đây cũng là nhà của con, con cũng đã thấy dì Tôn rồi, dì ấy là một người phụ nữ tốt, ba hy vọng con mãi mãi xem đây là ngôi nhà của con, có vấn đề gì mà con không giải quyết được thì ba có thể chia sẻ phần nào với con..."Ba đã thay đổi rất nhiều, có lẽ do tuổi tác nên đã thấu hiểu và rộng lượng hơn, có lẽ cũng do dì Tôn, hay là do sự đã kích của tôi trong suốt mấy năm qua, trái tim vốn rất kiên cường bất khuất ấy nay cũng đã trở nền mêm dẻo tận tụy rồi!