Câu nói của chị ta thật sự khiến tôi cảm thấy mơ hồ, cúi đầu suy ngẫm rất lâu cũng nghĩ không ra rốt cuộc ý nghĩa của câu nói đó là lời khen tặng hay là lời chê bai. Chị ta uống một ngụm nước rồi tiếp lời:"Mấy năm gần đây, ít nhiều chị cũng đã nghe một số vấn đề về người đồng tính, nhưng chị thật sự không thể tưởng tượng nỗi chính bản thân em trai mình lại là kẻ bị thiên hạ chê cười và phỉ báng. Vừa nghĩ đến nó phải đối mặt với những chuyện như vậy, chị thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với cha mẹ đã khuất, vừa nghĩ đến là chị liền cảm thấy run rẩy toàn thân. Nếu như em luôn buột miệng nói rằng suy nghĩ vì nó, muốn tốt cho nó, chị tin rằng em cũng như chị muốn nó có thể đường đường chính chính ngẩng đầu lên để đối mặt với người đời. Nó không có cha mẹ, chỉ có chị là người thân duy nhất của nó trên thế gian này, vì tương lai của nó, muốn nó có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống trong xã hội này, chị không thể nào làm khác cho dù nó oán hận chị đi chăng nữa. Và dương nhiên cũng mặc kệ sự đau khổ nhất thời của nó, điều quan trọng là tương lai phía trước của nó. Nó mới 22 tuổi, với thế gian này nó hiểu được bao nhiêu? với tương lai nó nhìn được bao xa? với tình yêu nó thấu hiểu được bao nhiều phần? Cho nên, chị không thể chịu đựng nỗi khi mối quan hệ không minh bạch của em với nó, cho dù sau này nó có hối hận mà hận người chị này suốt đời, chị cũng mặc kệ. Cho nên dù cho thế nào đi chăng nữa, chị hy vọng em sẽ buông tha nó, hay là em có thể đi tìm người khác. Nhưng nó là em trai của chị, nó không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo ước nguyện của cha mẹ chị trước khi mất, phải sống thật bình yên, cưới vợ sinh con. Nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời, hy vọng em có thể thấu hiểu cho nỗi lòng của người chị này, phải thật sự suy nghĩ vì nó, hãy rời xa nó, nếu được vậy thì không uổng công chuyến đi của chị đến đây!"Tôi mỉm cười: "Chị có nỗi khổ tâm của chị, em có cách nghĩ của em, so với việc bị thiên hạ chê cười và phỉ báng, theo em nghĩ, cái quan trọng nhất vẫn là trong lòng mình thanh thản và mình cảm thấy vui vẻ thoải mái. Chị Trương! em với chị vốn dĩ không phải là 2 kẻ đối lập nhau, chị hà tất phải phân định ranh giới có chị thì không có em, có em thì không có chị, đừng khiến Trương Nhuệ phải khó xử lựa chọn giữa bên tình và bên hiếu chứ! Điều em có thể nói với chị là em có thể vì nó mà làm những việc nhiều hơn cả sự tưởng tượng của chị. Nó bến cạnh em, chị không cần lo nó sống có vui vẻ hạnh phúc hay không! Những người như tụi em, tuy không phải dễ dàng để tồn tại trên cõi đời này, nhưng tụi em luôn sống hết mình và sống có ý nghĩa. Tuy rằng chị nói nhiều như vậy, nhưng em vẫn không thể tìm ra đâu là lí do chính đáng để em và nó xa nhau. Có thể chị không quen khi có một người như em bên cạnh nó, nhưng chị có thể xem như nó quen biết một người anh trai bên ngoài, thêm một người yêu thương, quan tâm lo lắng chăm sóc cho nó, không tốt sao?"Cuối cùng chị ta cũng không thể chịu đựng, liền quăng cái ly xuống sàn và nói lớn: "Em rất khéo ăn nói, và cũng giải quyết hết mọi khúc mắc của vấn đề, nhưng em đã từng nghĩ đến tương lai chưa? 2 người có thể như vậy mà bên nhau suốt đời được không? em có nghĩ tình cảm của hạng người như tụi em duy trì được bao lâu chưa? cho dù là chuyện tình cảm của người bình thường, sau thưở ban đầu tình cảm mạnh liệt ấy cũng sẽ có ngày nhạt phai, huống chi là thứ tình cảm không được xã hội công nhận như tụi em thì lấy gì đảm bảo? Nếu một ngày nào đó tình cảm của 2 người cạn kiệt, chị không dám tưởng tượng nó phải đối mặt và phải chịu đựng như thế nào? và cũng không dám tưởng tượng nó sẽ bị tổn thương ra sao! Hơn nữa, mặc kệ em xem cách nhìn của người đời đối em tụi em như thế nào, theo chị nghĩ thì 2 em không thể nào sống mãi trong thế giới riêng tư của 2 người. Nó cần có sự nghiệp, và không tránh khỏi phải đối mặt với sự việc và sự đời khác nhau, nó có thể chịu đựng nỗi áp lực của xã hội hay không? những điều này em đã bao giờ nghĩ đến chưa? Nó còn trẻ như vậy, có thể chịu đựng hết tất cản áp lực để sống bên em suốt đời hay không? Đừng nói ai khác, ngay cả bản thân chị cũng không thể nào chấp nhận mối quan hệ bất chính này!"Chị ta vốn dĩ không cho cơ hội tôi xen vào, vẫn cứ tiếp tục huyên thuyên đạo lí của chị ta: "Em thông minh như vậy, rất nhiều chuyện em hiểu rõ hơn chị, chuyện gì cũng suy nghĩ trước chị một bước, nhưng khi đối mặt với vấn đề này thì em đã thiếu sót nhìn dưới góc độ của bản thân em. Nói thẳng ra là em không nỡ buông tha nó, em không nỡ thấy nó rời xa em mà đi trên quỹ đạo của một người "bình thường". Nhưng theo chị nghĩ, những gì nó muốn trong hiện tại không còn quan trọng nữa, sự vui vẽ nhất thời không thể xem như là cuộc sống lâu dài được. Đối với nó, có một tương lai sáng lạng, có một mái ấm hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Chị phải thừa nhận tình cảm của em dành cho nó rất sâu đậm, cho nên, chị nghĩ em sẽ gạt bỏ sự ích kỹ của bản thân mà rời xa nó, để nó bình tĩnh mà suy nghĩ một thời gian, để nó suy nghĩ thật kỹ đâu mới là thứ nó thật sự cần thiết. Có lẽ từ đó nó sẽ suy nghĩ thông suốt mà hướng đến chính đạo, đường đường chính chính ngẩng mặt nhìn đời. Nếu em thật sự yêu nó, không phải nên gạt bỏ sự ích kỹ của bản thân sao? Và cũng có thể, nó vẫn tiếp tục kiên trì cái gọi là tình yêu của 2 người, chị không phải là người không hiểu lí lẽ, nếu thật sự có một ngày như vậy, chị hoàn toàn đồng ý có một người hiểu biết lí lẽ như em bên cạnh yêu thương chăm sóc nó!"Lời nói của Trương Sở ngày càng chắc nịch, tôi không thể xen vào dù chỉ một lời, tôi không thể không lui vào sự lặng câm.Cuối cùng chị ta cũng dịu giọng trở lại: "Hôm này chị đến đây đứng trên cương vị của một người chị để bày tỏ một thỉnh cầu, những điều chị vừa nói có lý hay không thì hy vọng em hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Như em đã từng nói, chị và em vốn dĩ không phải 2 kẻ đối lập, cả 2 đều muốn tốt cho nó. Còn rốt cuộc ai mới là người thật sự muốn tốt cho nó, có thể là em, có thể là chị, và cũng có thể không phải 2 ta, quyết định của nó mới là quan trọng nhất. Chị hy vọng em có thể cho nó thời gian, cho nó có khoảng không gian để tự mình suy nghĩ thật kỹ. Con đường trong tương lai của nó còn rất dài, nó phải trải qua rất nhiều sự lựa chọn khổ đau. Hơn nữa, chị cũng hy vọng em có thể giữ bí mật cuộc trò chuyện hôm nay, em làm được không?"Nói xong liền đứng dậy, tôi điếng người cho đến khi đưa chị ta đến tận ngoài cửa ánh mặt chị ta vẫn chứa đầy sự trông đợi. Cuối cùng tôi gượng cười và miễn cưỡng đáp:"Chị yên tâm! Em sẽ suy nghĩ thật kỹ..."Nghe câu trả lời của tôi, dường như chị ta mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười đắc ý như vừa hạ được kẻ thù. Cuộc khẩu chiến này rốt cuộc tôi là kẻ thua cuộc với thương tích đầy mình và tự mình thu dọn tàn cuộc. Đóng xầm cửa, tôi nằm bệch trên sofa, lúc này tôi mới phát hiện toàn thân mệt rã rời...