Những gì cần làm tôi đã chuẫn bị sẵn sàng, tôi đã giải toả hết tất cả ràng buộc, trong lòng tôi là một khoảng không thoải mái, tất cả khoảng không đó đều dành cho hắn. Ngoại trừ hắn ra tôi không nghĩ ra khoảng không lớn như vậy có thể chứa được gì trong đó!Khi đi ngang hair salon, tiện thể tôi vào đó thay đổi kiểu tóc xem sao...Buổi tối nằm trên giường, đột nhiên muốn hút thuốc, lấy cái bật lửa ra xem, cái zippo của Trương Nhuệ đã tặng tôi, lại không ngừng nhớ đến hắn. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa nhưng lại không gọi cho hắn, thật ra tôi muốn tạo sự ngạc nhiên ngoài ý muốn cho hắn.Tương tư chính là ly rượu có nồng độ cao, nó có thể phát tán ra hương vị trong cái ly nhỏ bé ấy khiến người ta say đắm men tình.Đã từng có một buổi tối như vậy, tôi ngồi trên sofa, sự đau khổ đã khiến tôi trở nên tê liệt, ngay cả khui bia cũng không còn sức lực nữa. Bởi vì lúc đó tôi chỉ muốn trốn chạy, không muốn tiến về phía trước để nhìn thấy phong cảnh trước mắt. Giờ đây, cũng là nỗi lòng tương tư về hắn, nhưng tôi lại tìm thấy sức mạnh và dũng khí trong đó!Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ tiến thẳng về phía trước và không bao giờ lùi bước. Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ gạt bỏ hết tất cả qua một bên để ngọn núi lửa trong lòng đang nung nấu và chuẩn bị phun trào ra tình cảm mạnh liệt ấy, không toan tính đến kết quả, cũng không toan tính được mất.Tôi nghĩ số phận đã ép buộc tôi hướng đến con đường cực đoan, cho nên xin đừng oán trách những đau thương do ngọn lửa đang bùng cháy này gây nên. Tôi chỉ muốn một vòng tay ấm áp triền miên, tôi chỉ cần một tình yêu có thể khiến tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc.Hôm sau tôi dậy rất sớm, ánh nắng ban mai của mùa đông xuyên qua khe cửa chiếu thẳng vào phòng tôi. Mở cửa sổ, tôi nhìn những đống tuyết xa xa vẫn còn chưa tan chảy bị ánh nắng chiếu vào làm lóe mắt, đây chính là khí trời tôi thích nhất!Khi rửa mặt tôi nhìn mình thật kỹ trong gương. Quả thật mình cũng không đến nỗi tệ, làn da trắng hồng. Tôi luôn cảm thấy cặp mắt chính là bộ phận khiến người khác động lòng, cặp mắt hơi to, chân mày hơi dài, cho dù là lúc bi thương con ngươi cũng có thể nắm bắt lấy chút ánh sáng, cặp môi cũng rất khiêu gợi. Tôi đã cạo râu, xem ra cái cằm có chút hao gầy ấy càng tôn thêm chút sức sống.Tôi đã chọn bộ quần áo đắt tiền nhất mà tôi thích nhất, áo sơ mi xanh sọc kết hợp với cravat sọc chéo đỏ. Cuối cùng cũng đã tìm lại sự tự tin trong gương, sau đó khoá cửa và xuất phát.Đang chờ đợi tôi phía trước sẽ là một kết cục như thế nào?Hắn cười với tôi bằng nụ cười mê hồn, đưa tay khoác lấy vai tôi: "Tôi chờ anh lâu lắm rồi..."Vừa nghe xong câu nói này, tôi như bị điện giật đứng ngây người. Còn nhớ hồi nhỏ tôi đọc "Hồng Lâu Mộng", ba đã từng giảng cho tôi nghe có đoạn nói: Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc đã được uống "Châu Tiên Thảo" cho nên khi 2 người vừa gặp nhau thì có cảm giác như đã quen biết từ trước, Đại Ngọc nghĩ thầm: "Kỳ lạ thật, dường như đã gặp ở đâu rồi, tại sao ánh mắt ấy lại quen thuộc đến thế?". Mà Giả Bảo Ngọc càng thẳng thắn mà thốt lên: "Người em gái này con đã gặp qua rồi!". Và họ đã bị tình yêu sét đánh, dường như họ đã tâm linh tương thông tương ứng với nhau.Khoảnh khắc này, tình hống tôi và hắn gặp lại không phải cũng giống như vậy sao? Không phải tôi cũng đã chờ hắn lâu lắm rồi sao? Tôi tin rằng khi yêu một người cho dù không cần thổ lộ bất cứ điều gì đối phương cũng có thể cảm nhận được, điều này không đúng sao? Hiện tại, hắn đã buột miệng nói ra suy nghĩ của tôi, khoảnh khắc này thậm c hí trong thâm tâm tôi nghĩ, chẳng lẽ giữa tôi và hắn có sự tương thông tương ứng với nhau trên phương diện tinh thần chăng?"Thật chứ? Chờ tôi để làm gì?" tôi cười đáp lại và không muốn đẩy bàn tay đang khoác trên vai ấy ra khỏi vai tôi.Câu nói của tôi đã khiến hắn bối rối, nhất thời không biết nói gì: "Chỉ là chờ anh thôi!"Tôi lại hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói này, với hắn mà nói, không phải chỉ có thể như vậy thôi sao? chỉ có thể chờ tôi mà thôi. Thì ra, hắn cũng như tôi đều phải chịu đựng sự dày vò, sự đau khổ trong tình yêu mà hắn đã từng trải nghiệm qua một lần, nếu so sánh với tôi, tình yêu của hắn càng đau khổ hơn, hơn thế nữa càng tuyệt vọng hơn. Hắn cũng như tôi, rất sợ bị tổn thương!