Nhuệ!Anh là chàng trai hiền lành nhất mà em đã từng gặp --- Ít ra dưới góc độ của em là như vậy. Cho đến bây giờ em vẫn dám khẳng định rằng --- Anh chính là mục tiêu phía trước của em, anh chính là thiên thần cứu vớt em từ địa ngục... Anh lấp đầy những vết thương tuy nhỏ nhưng sâu thẳm trong lòng em... Tuy nhiên chúng ta vẫn ngại ngùng không dám biểu lộ tình yêu cho đối phương, trải qua bao sóng gió chúng ta mới có thể thấu hiểu nỗi lòng nhau....Lần đầu tiên khi gặp anh, nụ cười của anh mang phong thái ngạo mạng, em xin lỗi! lúc đó con tim mỏi mệt của em không cảm nhận được những tín hiệu truyền tải từ trong mắt anh. Sau này, qua vài lần thỉnh thoảng giáp mặt, tinh thần phóng kháng và lạc quan của anh khiến em vô tình đã nở lại nụ cười... Yêu anh! chỉ trong một giây phút thoáng qua mà thôi! Với em, bản nhạc "Recuerdos de la Alhambra" là bản nhạc tuyệt đỉnh nhất, nỗi u buồn trong mắt anh sinh động biết bao khiến em bước chân vào thiên đường tình yêu lúc nào không hay! Sự thận trọng và nhút nhát của em đã khiến chúng ta bỏ qua rất nhiều cơ hội bên nhau, cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy vô cùng hối tiếc về điều đó.Tại Tô Châu, anh đã cùng em trải qua ngày sinh nhật vui nhất trong đời em. Em vẫn còn nhớ tại phố Quan Tiền - Tô Châu, anh bỗng nhiên xuất hiện và gọi tên em, con tim em bỗng nhiên được ngập tràn bởi hạnh phúc! Sinh nhật lần thứ 23 chính là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất trong đời em. Món quà sinh nhật của anh, những tia pháo bông phát sáng trong đêm... đều trở thành ký ức không thể nào xóa nhòa! Thành thật cảm ơn Bang Khánh, chính anh ta đã cho em biết con tim anh cũng đồng thời yếu đuối...Vào buổi tối không thể kiềm chế ấy, tất cả nỗi tương tư của em, tất cả sự khổ đau nhớ mong của em đã trở thành bước ngoặt tuyệt vời. Tình yêu tươi đẹp biết bao! Chính vì nó, chúng ta đã chia sẽ và cùng hưởng thụ những ngày tháng hạnh phúc bên nhau với sự thăng hoa của tình dục. Được bên anh, em thực sự rất mãn nguyện! Tính trẻ con của anh, nụ cười của anh, khuôn mặt của anh, hơi thở của anh, cơ thể cháy bỏng của anh khiến em ngày càng quen thuộc ngày, ngày càng trở thành chỗ dựa duy nhất của em...Nhuệ à! có lẽ đối với tình yêu em theo "chủ nghĩa hoàn hảo". Mặc dù tình yêu của anh dành cho em đã đủ thuần túy, đã quá tuyệt vời ---"Tiểu Hải! đối với em, yêu một người có thể rất khó khăn, nhưng khi đã yêu rồi em nên kiên trì đến cùng, được không..." Anh đã từng nói với em như vậy.Nhưng với em: "Trương Nhuệ! chúng ta chia tay nhé!"Cuối cùng em không thể không thốt ra lời này! Bởi vì so với nắm lấy tay anh, em càng hy vọng đứng phía sau anh nhìn thấy anh và con tim anh có một bầu trời tự do hơn để suy nghĩ...Em tin rằng, con tim của mỗi người chỉ có thể yêu một người mà thôi. Nhưng suốt cuộc đởi của mỗi người có thể yêu rất nhiều lần. Lần tiếp theo, em hy vọng tình yêu của anh không còn gặp nhiều trắc trở nữa. Có lẽ như vậy, sự tan biến vào cõi hư vô của em nó vẫn còn giá trị thắp sáng chút gì đó...Bây giờ em rất lo lắng, em lo lắng đến điên mất. Thật đấy! Trương Nhuệ, bây giờ trong đầu óc em hiện lên nhiều giả thiết vô cùng đáng sợ... em sợ anh sẽ mượn rượu giải sầu, em sợ anh sẽ điên cuồng tìm em khắp nơi, càng làm em đáng sợ hơn chính là anh sẽ không còn cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh nữa. Em sợ anh khóc thầm, em sợ anh tuyệt vọng... Em đã từng muốn anh xa rời sự yếu đuối của em, em cũng đã từng muốn bản thân em đủ kiên cường, em muốn con tim anh không còn bị tổn thương nữa. Em vẫn ngu ngốc như ngày nào, tự hành động theo ý mình, không màng đến cảm giác của anh, đã làm rất nhiều chuyện sai trái!Khi em viết những dòng này cho anh, con tim em đang bị nỗi đau xé toạt ra. Và... em cũng có thể cảm nhận được sự đau khổ của anh khi đọc những dòng này. Em nguyện đem số phận của chúng ta trao cho thời gian... Anh đã từng viết 2 câu thơ, Bang Khánh đã đọc cho em nghe, em vẫn còn nhớ:"Đợi chờ một đóa hoa thần kỳ đang hé nụ trên đỉnh điểm của thời gian!Hy vọng... một phút giây nào đó sẽ được phép nở rộ..."Em tin rằng, đỉnh điểm của thời gian sẽ có một đóa hoa thần kỳ đang hé nụ, nó sẽ nở rộ vào một giây phút nào đó trong tương lai. Cho nên, em rất hy vọng, hy vọng anh cũng sẽ như em, giữ mãi sự mong chờ này... Đừng nên oánh trách điều gì, cũng đừng quá cưỡng cầu điều gì. Rời xa anh không phải ý nguyện của em nhưng em buộc phải lựa chọn...Nhuệ! anh đã từng thấy những người đợi chờ trong sương gió chưa? Có lẽ, em sẽ đi đến một thành phố tuyệt đẹp nào đó, đứng trên góc phố nào đó, nhìn bước chân lặng lẽ của dòng người qua lại tấp nập, 2 tay đặt trong túi quần và không ngừng bước chân. Có lẽ, em sẽ là một trong những người đó...