Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 4 - Chương 3: Lần thứ nhất trùng phùng Khó lãng quên

Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm.

Túng ngã bất vãn, tử ninh bất tự âm?

Thanh thanh tử bối, du du ngã tư.

Túng ngã bất vãn, tử ninh bất lai?

Khiêu hề đạt hề, tại thành khúc hề.

Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề.

Tạm dịch:

Xanh xanh cổ áo anh, trống trãi tâm hồn em.

Cho dù ta không gặp nhau, phải chăng anh bặt vô âm tín?

Xanh xanh thắt lưng anh, sầu tương tư dai dẳng.

Cho dù ta không gặp nhau, phải chăng anh nỡ buông trôi?

Ngày nhớ đêm ngóng trông, bên kia bức tường cao hỡi!

Xa cách một ngày hỡi, như ròng rã ba tháng trời.

Bởi vì mất ngủ nên tôi chủ động xin tăng ca. Mỗi ngày đều về rất trễ, nhưng lại thao thức suốt đêm không ngủ được, nghe nhạc, xem DVD cho đến sáng. Giấc ngủ được duy trì bởi thuốc an thần bữa được bữa không. Hôm đó, tôi ở lại công ty đến tận 10 giờ tối, trời bỗng nhiên đổ mưa, lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc xung quanh không một bóng người, rảo mắt nhìn khắp căn phòng trống trãi, tai nghe tiếng mưa tí tách rả rích, lúc này tôi mới cảm nhận được sự hư vô của số kiếp. Khuôn mặt Trương Nhuệ tựa như thoắt ẩn thoắt hiện bên cửa sổ, mơ mơ hồ hồ, hư hư ảo ảo nhìn không rõ, dù sao đi chăng nữa vẫn không thể sưởi ấm cõi lòng tôi bây giờ. Thấm thoát lại cảm nhận được sự nông nỗi bồng bột đã bị dồn nén từ lâu của một thời đã xa. Vì không mang theo dù, nên khi bước khỏi toà nhà công ty, tôi đứng dưới mưa chờ taxi.

Mưa phương Nam khác hẵn với những cơn mưa phương Bắc, ẩm ướt và triền miên dai dẳng mang theo sự giá lạnh. Đường phố rất nhanh bị ngập nước, chiếc xe chuyển bánh chậm chạp. Khi chiếc xe băng qua một đoạn đường náo nhiệt, đèn xe đang chiếu vào một khuôn mặt, chính là khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện bên cửa sổ lúc nãy, dưới ánh đèn xe khuôn mặt ấy hiện nên rất chân thật. Bỗng chốc tôi ngây người vì bất ngờ hoàn toàn mất đi phản ứng. Sau khi bình tĩnh và quan sát kỹ thì người đó đã vội vã leo lên chiếc taxi phía trước.

"Anh mau đuổi theo chiếc xe phía trước..." tôi nói với giọng run run vì xúc động.

Người lái xe cũng cảm nhận được sự hồi hộp của tôi nên đã chạy hết tốc độ. Khi tiếp cận mục tiêu, anh ta nói với giọng đầy tự tin: "Anh xem đây! với tài nghệ lái xe của tôi, đuổi theo chiếc xe phía trước chắc chắn không thành vấn đề!"

Tim tôi lắng lại và đập nhanh hơn. Trương Nhuệ! Chắc chắn là anh, hay là cơn mưa của đất Giang Nam đã làm xốp dẻo con tim tôi. Nổi ngóng trông muốn gặp lại hắn khiến tôi muốn nổi điên lên mất. Khoảnh khắc này, vốn dĩ là hắn đến tìm tôi. Nhưng bây giờ đổi ngược trở lại tôi đang đuổi theo hắn. Nhưng tất cả đều không quan trọng, điều quan trọng nhất bây giờ chính là khoảng cách của tôi và hắn rất gần... Vậy mà điều tôi không muốn đã xảy ra khi chiếc xe phía trước băng qua một ngã tư: Mọi việc cứ như trên phim ảnh đã được sắp đặt sẵn bởi đạo diễn, đèn đỏ sáng lên, chiếc xe của tôi đang ngồi bỗng nhiên thắng gấp lại... Tôi nhìn anh lái xe với ánh mắt tiếc nuối và oán trách. Anh ta bèn nói:

"Anh đừng nhìn tôi như vậy, bây giờ vượt đèn đỏ không những bị cảnh sát giao thông phạt mà về công ty tôi còn bị phạt thêm một lần nữa!"

Tôi trưng mắt nhìn hắn biến mất khỏi tầm nhìn mà tan biến vào trong dòng xe qua lại tấp nập. Anh lái xe vỗ vai an ủi tôi. Về đến gần nhà, tôi bước xuống xe và lê từng bước chân chậm rãi dưới mưa. Từng hạt mưa rơi xuống thấm ướt vai tôi, cảm giác thật mát lạnh. Tôi bước từng bước chân mỏi mệt về phía trước, những hình ảnh trong quá khứ trên phố Quan Tiền lại xuất hiện như mới vừa xảy ra tức thì. Lúc này, tôi thật sự mong muốn hắn đột nhiên xuất hiện, thậm chí tôi còn quay đi quay lại nhìn xung quanh rất nhiều lần. Tô Châu lúc này cô đơn lạnh lẽo hơn bao giờ hết, thỉnh thoảng có chiếc xe chạy ngang làm nước văng lên người tôi, cảm giác ấy lại càng lạnh lẽo hơn!

Tôi không ngừng bước chân, mưa đã thấm ướt hết tóc tôi. Tôi khẽ vuốt tóc và thở mạnh để hít thở không khí trong lành của Tô Châu. Những toà nhà cao trọc trời đứng sừng sững lẻ loi trong mưa đang nhìn nỗi u sầu của tôi với ánh mắt lạnh lùng. Trương Nhuệ! tốt thôi, tôi lại một lần bỏ lỡ nữa rồi. Anh từ phương Bắc đến tận nơi này, cho dù chúng ta đang ở chung một thành phố, hít thở chung một luồng không khí, nhưng em vẫn không thể đuổi kịp hình bóng anh. Còn anh, anh có biết giờ đây em đang tìm anh khắp nơi và không ngừng gọi tên anh chăng...

Về đến nhà, tôi ướt như chuột lột, không biết bởi nước mưa hay nước mắt? Bởi vì tôi cảm nhận được đã từng có 2 dòng nước mắt không ngừng tuôn chảy. Tôi ngồi trong restroom, những kỷ niệm đẹp không ngừng kéo về, tôi không thể nào ngăn cản bởi vì chúng thật sự tồn tại, và hơn thế nữa, chúng đang xanh tươi tận thâm tâm tôi...

Bỗng nhiên tôi thấy một bóng người, bị mưa thấm ướt hết cả người, đang đứng dưới căn hộ tôi và đang hồi hộp ngóng trông. Chính hắn! Nhớ đến bức thư tôi để lại đã từng nói, có lẽ tôi sẽ là một trong những người đợi chờ trong sương gió lạnh lẽo. Giây phút này, dưới ánh sáng màu vàng của đèn đường, hắn đang đút tay vào túi quần, cổ áo bẻ cao cao, không ngừng bước chân, phải chăng hắn chính là người đợi chờ trong sương gió lạnh lẽo?

"Trương Nhuệ..."

Tôi đau xót tột cùng khi nhìn thấy hắn đang run rẩy dưới mưa, không gặp mấy tháng trời, khuôn mặt hắn có vẻ tiều tụy hẳn. Khi hắn thấy tôi, khoảnh khắc ấy, cặp mắt nhỏ xíu như loé sáng lên những tia hy vọng, ngây người trong một lúc, hắn trở lại với dáng vẻ bình thản, khẽ nhếch môi cười:

"Còn ngây người ra đó làm gì? muốn anh bị chết vì lạnh à..."

Hắn lặng lẽ theo tôi lên phòng, rảo mắt nhìn khắp căn phòng, có lẽ hắn đã phát hiện lọ thuốc bên cạnh ly nước ở đầu giường, khuôn mặt hơi chuyển sắc. Tôi giả vờ như không biết gì, khe khẽ nói:

"Có nước ấm, anh đi tắm nhanh đi! coi chừng bị cảm lạnh!"

Hắn đột nhiên ôm tôi vào lòng và xiết thật chắt: "Khốn kiếp! em là tên khốn kiếp!"

Tất cả sự kiên cường của tôi đều bị sụp đổ trong tích tắc...

Rất nhiều thứ hằn in trong ký ức không thể nào xoá nhoà, nhưng những gì xảy ra tiếp theo sau đêm đó đã dần mơ hồ trong ký ức tôi, chỉ còn lại những mảnh vụn. Bởi vì yêu, chúng tôi đã cãi nhau kịch liệt. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy khuôn mặt hắn bị méo mó bởi sự phận nỗ. Nhìn hắn, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự đau khổ của chính bản thân mình. Có lẽ, trong khoảnh khắc này, Tiểu Hải đứng trước mặt hắn là một kẻ lạnh lùng, hoàn toàn mất cảm giác. Thật ra, cảm giác choáng váng đang bùng phát trong tôi. Tôi rất muốn phá vỡ rào cản cuối cùng trong lòng mình, nhưng sự phận nỗ cực độ của hắn không thể nào phát giác con tim tôi đang bắt đầu mềm yếu dần. Hắn tỏ ra rất tuyệt vọng, quay phắt người rời khỏi phòng tôi, âm thanh của cánh cửa khi đóng "sầm" lại một cách dứt khoát khiến tôi run rẫy tận đáy lòng!

Có lẽ chỉ trong một phút, hay chỉ kéo dài hơn một chút, cuối cùng tôi đã chịu đựng không nỗi cảm giác cô đơn đến chết này. Tôi cuồng loạn nhanh chóng phóng xuống dưới nhà, tôi nhìn thấy, nhìn thấy bóng dáng hắn đang thấp thoáng tan biến vào trong chiếc Taxi, tôi kêu la thất thanh, không ngừng đuổi theo. Nhưng... chỉ còn nhìn thấy chiếc xe đang tan biến vào trong những giọt mưa mịt mù lạnh lẽo của Tô Châu...

Chẳng lẽ... chẳng lẽ suốt 3 tháng trời dài đang đẳng, con tim tôi và hắn đã bị cách xa? Tại sao, tại sao hắn không cảm nhận được con tim đang không ngừng đuổi theo của tôi? Cuối cùng tôi đã bị bệnh, hôm sau đi làm, toàn thân tôi rã rời, tôi như một kẻ mất hồn và hôm đó tôi về rất sớm. Hắn đang đợi tôi trước công ty, lần này chúng tôi rất bình tĩnh, mặt đối mặt nhau, mặt hắn lộ ra chút gượng cười:

"Em biết không? Tiểu Hải, em là tên nhát gan..."

"Trương Nhuệ! em xin lỗi, em không nên bỏ mặc anh như vậy. Nhưng..." Tôi nghĩ tôi thực sự là kẻ nhát gan, tôi có thể viện cho mình rất nhiều lí do, nhưng đối với hắn, tôi làm như vậy là hành động trái ngược với lời hứa của tôi.

"Tiểu Hải..." Hắn cắt ngang: "Bây giờ anh mặc kệ tất cả, em... em sẽ không quên anh chứ? em... em còn yêu anh nữa không?"

Tôi gật đầu. Đúng vậy, rất khó quên! Có lẽ yêu hắn chỉ trong vài giây tích tắc, nhưng muốn quên, có lẽ phải dốc hết cả cuộc đời này thôi...

"Được rồi! Những gì em sợ hãi, những gì em trốn tránh, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ đối mặt một mình. Em chỉ cần ở đây chờ anh..." Bỗng nhiên hắn nói như vậy, tôi như bị choáng, nói đúng hơn là cảm động. Cảm động sự cố chấp và kiên quyết của hắn, cảm động với tình cảm mà hắn đã dành cho tôi, nó vượt rất xa dự đoán của tôi!

"Trương Nhuệ! anh đừng như vậy. Anh càng như vậy em càng đau khổ hơn. Em chỉ cầu mong anh được sống vui vẻ hạnh phúc, mong anh hãy quên em đi. Như vậy, có lẽ sẽ được như những gì chị anh đã nói, anh sẽ được ngước mặt lên nhìn đời..."

"Tiểu Hải..." Hắn lại trở nên kích động: "Em đừng nói thêm bất cứ điều gì nữa, anh lựa chọn cuộc sống như thế nào, lựa chọn sống với ai suốt đời này là chuyện của anh, không liên quan đến chị anh, và cũng không liên quan đến bất kỳ một ai. Anh chỉ làm theo sự mách bảo của con tim anh, những gì anh muốn có được, cho dù khó khăn cách mấy đi chăng nữa anh vẫn phải giành lấy..."

Nhìn ánh mắt cương quyết của hắn, tôi dường như có cảm giác con tim yếu đuối của mình đang được tích trữ thêm sức mạnh. Cảm giác muốn buông xuôi tất cả, muốn bỏ ngoài tai tất cả, cảm giác muốn phóng thích những xúc cảm đang dồn nén trong lòng bấy lâu nay đang dần phục hồi trở lại. Tôi vừa định mở miệng nói điều gì đó, nhưng hắn lại đứng phắt dậy và cắt ngang:

"Anh phải bay về Bắc Kinh ngay bây giờ. Hãy nhớ lấy, Tiểu Hải! Anh sẽ quay lại..." Hắn nhìn tôi, tình cảm sâu nặng chuyển tải qua ánh mắt khiến tôi mềm lòng: "Chờ anh nhé! Lần sau quay lại, sẽ không còn bất cứ rào cản nào nữa..."

Tôi không kịp níu giữ, nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng, bỗng nhiên tôi có cảm giác hắn không còn là chàng trai với tính trẻ con ngày nào trong mắt tôi nữa, hắn đã trưởng thành rồi, hắn biết phải làm sao để an ủi con tim đang hoang mang của tôi. Ngược lại. trong phút giây này, tôi lại trở thành một đứa trẻ yếu đuối, một đứa trẻ cần sự chở che của hắn!