“Một, hai, hai rưỡi...” Nó lẩm bẩm cùng ánh nhìn dáo dát vào hai gã con trai đang bước tới thật gần lúc này.
Bằng... bằng...Bất ngờ một tiếng súng nổ lên thất thanh.
Nó ngước ra ngoài ngoái nhìn vào, nụ cười hé nở trên bờ môi.
“Anh Động! Em vừa hết đạn đang lo thì may là anh đến.” Tiến lại gần nó mừng mừng tủi tủi.
“Em nạp đạn vào đi rồi ta đi tiếp nào, mau lên em ta vào thôi!” Hắc Động chìa ra bộ đạn mới và chuẩn bị sẵn các tư thế chiến đấu.
“OK!” Nó nói.
Cánh cửa từ từ hé mở, nó và Hắc Động không ngờ làn đạn tỉa ra như mưa, ào ào trút xuống.
Đùng... đùng... đùng...Lúc này giọng nói bắt đầu cất vang lên...
“Liên nắm đấm, mày có bước ra không? Mẹ của mày đang nằm trong tay của tao đấy!” Quát to.
Nó nhỏm người dây ở góc tường cùng cây súng cầm chặt vào tay.
Cáo chó sói? Nó khẽ rít ở hai hàm răng cựa vào nhau, bậm chặt lấy bờ môi.
“Đồ khốn, thả mẹ tao ra!!!” Nó hét vang.
Cây súng ngắn trong lòng bàn tay, nó nhìn từ xa. Mày dám dùng súng uy hiếp mẹ tao ư? Nén chặt những viên đạn còn sót lại, nó quyết tâm chạy ra giải cứu cho mẹ thì...
“Em đừng dại dột! Gã đang dùng súng ngắn loại K98 thần công mới. Loại vũ khí có tính sát thương rất cao, có thể ngắm mục tiêu ở khoảng cách rất xa. Mỗi lần đi với vận tốc cao gấp năm lần súng ngắn thường. Đảm bảo nếu em ra, lãnh ngay cú chí mạng mà không kịp cứu mẹ.” Hắc Động ở sát bên cạnh nắm lấy bả vai nó nói.
“Cái gì? Gã ta có loại súng đó sao?” Nó trố đôi mắt và liếc ngang nhìn vào khẩu súng bên vầng trán của mẹ mình.
Khẽ hít làn hơi dài, nó hạ giọng xuống.
“Nhưng đó là mẹ em... em không thể...” Buông ra cú nén chặt từ bả vai của Hắc Động, nó gạt ra và chuẩn bị bước ra ngoài đón lấy cú dứt điểm mà nó biết nó nên nhận đủ thay vì mẹ của mình.
- ---o----
Mở to đôi mắt cùng bao ánh nhìn xung quanh căn phòng của mình. Hít một hơi thật mạnh vào không khí, cô bé biết mình đang ở trong chính căn phòng của mình. Nhỏm cái thân thể đang yếu sức đi vì nhức mỏi, hình ảnh mập mờ về khung cảnh mưa. Mình đang ở đó đúng không? Dầm mưa, dầm cơn mưa suốt quãng đường... Ai đã dẫn mình về nhà thế này?
Bất chợt... cô bé ngước nhìn bàn tay đang đặt lên chiếc giường của mình. Nhật Khang?! Thân thể rũ rượi, ngồi tựa vào chiếc giường của cô bé cách uể oải, xung quanh bên cạnh là la liệt các thứ, nào là thao nước, khăn mặt, thuốc thang, nhiệt kế...
Khẽ chớp hàng mi của mình, cô bé hỏi dựng lại bản thân. Có phải là Nhật Khang hay không? Nở một nụ cười nhạt. Vậy mà lúc mơ màng, mình cứ tưởng là anh ấy không chứ! Mình và anh ấy đã chia tay rồi... chia tay thật rồi sao?! Cơn sửng sốt có lẽ vẫn chưa chấm dứt, cô bé ngã nhào xuống nền đất cùng tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Mình không thể tin đó lại là sự thật...
“Em... em có sao không?” Nhật Khang chợt tỉnh giấc và vội đỡ hộ bàn tay của mình nắm lấy cô bé.
“Cám ơn...” Bàn tay của cô bé chợt buông ra.
“Xin lỗi đã làm phiền anh, anh có thể về được rồi!” Cô bé trả lời gọn lỏn.
Nhanh nhảu bước chân nằm ngay trên chiếc giường, quay sang hướng nhìn vào trong, cố gắng tránh né đi tất cả bao cái nhìn bất an.
“Ừ, vậy anh về trước nha, em ngủ ngon!” Nụ cười gắng gượng trên bờ môi, bước chậm rãi ra khỏi căn phòng thì...
“Có cháo anh để sẵn trên bàn, em đói thì ăn nhé!” Bước chân bỗng khựng lại Nhật Khang nói nhẹ.
Tại sao anh lại quan tâm đến tôi? Là ý gì đây? Tại sao điều tôi cần, tôi mòn mỏi chờ anh trong khoảng thời gian ấy, để đáp lại là cái thờ ơ vô tình và giờ anh quay lại làm vậy? Cười nhạt đi. Có những thứ chẳng thể nào quay lại được cũng như vết cắt tận tim dù đã lành sẹo nhưng vẫn luôn âm ỉ trong tôi... Khoé mắt lúc này chợt rưng rưng. Tại sao người quan tâm mình lại không phải là anh ấy kia chứ... Giờ anh đang làm gì hả anh? Có phải giờ anh đang say đắm bên bóng hình của ai khác rồi chăng? Em thật sự không tin, có một ai kia đã làm anh đổi thay!!!
- ---o----
Đùng... đùng... đùng...Ba phát súng nổ vang cả căn phòng. Nó cất tiếng la thất thanh.
“Đây có phải là... Trời ơi... ông có sao không?” Bước chân nặng nề, nó tiến lại gần và vội ôm choàng lấy.
Máu từ vết thương ngay giữa lồng ngực bỗng tuôn ra ào ào. Loang loáng hết lớp áo vest đậm bên ngoài. Nó cố đặt bàn tay của mình lên miệng vết thương, mong sao vết thương kia sẽ thuyên giảm. Nhưng nó càng cố gắng cũng là lúc nó nhìn thấy máu càng tuôn trào ra...
“Ông sẽ không sao đâu, ông cố lên! Tôi sẽ cứu ông ra an toàn mà...” Nó nhìn và nó cảm thấy buốt khắp cơ thể.
“Chúng ta chỉ còn số đạn ít ỏi...” Tiếng tên đàn em nói nhạt.
Lắc lắc cái đầu vẻ ngao ngán hiện lên của năm con người còn sống. Sau trận chiến quá dữ dội kia, nó dán ánh nhìn vào Vỹ đầu gấu và năm người đàn em của ông. Có cái gì nghẹn ngào buốt giá ở tim, những con người vô tội... Họ đã hi sinh vào cuộc chiến, chỉ để mong mỏi cứu lấy mẹ của mình ra và giờ thì sao? Giọng nói lúc này run run lên.
“Họ đã chết đi trong khi mẹ mình còn chưa được cứu còn ông ta thì... Ông ta còn bị thương nữa hic...” Nó hít làn hơi dài, nước mắt vội chảy ra từ lúc nào.
“Cố gắng lên em, em mà yếu đuối lúc này là chết đó!” Nắm chặt lấy bả vai của nó, Hắc Động trấn an.
“Em biết rồi, yên tâm em sẽ cố gắng!!!” Nó khẳng định với vẻ quyết tâm.
“Anh sẽ nhử bọn chúng, em cùng năm người này mau cứu ngài Vỹ ra ngoài gấp! Anh e vết thương để lâu sẽ nguy hiểm.” Hạ giọng nói với nó.
“Không!!! Em không muốn ai phải hi sinh nữa...” Nó nhấn giọng cùng gương mặt hằn học.
“Ở ngoài kia chừng mười tên, bọn chúng tuy có vũ khí nhưng... chỉ cần túm gọn tên dẫn đầu là Cáo chó sói. Chúng ta có hi vọng cứu mẹ em và giải thoát cho ông ta. Anh chờ em ở đây, bảo vệ ông ta... Em chạy nhanh lắm, em chỉ cần ra là bắt được tên khốn đó thôi, chờ em...” Bậm chặt đôi của mình, nó vội quay sang và nhìn gương mặt Vỹ đầu gấu đang quằn quại vì cơn đau buốt kia.
“Em đi đây!” Dứt lời nó lao ra với tốc độ kinh hoàng.
“Cẩn thận đó con gái!” Vỹ đầu gấu thở thều thào nhưng vẫn cố mấp máy bờ môi.
Chỉ biết chạy và chạy, nó biết rằng nếu đôi bàn chân này không nhanh chóng chạy lướt nhanh hơn cả gió thì nó khó lòng cứu nổi mẹ của mình, lẫn giải cứu con người đang thều thào vết thương sắp chết kia. Nén chặt những ý nghĩ vô thường vào lòng, nó chạy và bước chân chạy nhanh, chỉ cần một chút cố gắng, nó có thể...
“Tụi bây đâu, con Liên nắm đấm kìa!” Cáo chó sói hét vang và chỉ về cơn gió đang ùa qua chạy với vận tốc kinh hoàng là nó.
Bọn tinh binh nả súng liên hoàn vào làn gió chạy ùa qua kia. Chúng nả liên tục kèm theo tiếng hét vang của mười gã con trai. Con này là ma hay sao mà bắn không hề trúng thế? Tiếc thay làn đạn cứ nả vô ý thức. Đến khi bọn tinh binh há hốc mồm miệng, cũng là lúc Cáo chó sói nghiễm nhiên nằm trong làn đạn mà bọn chúng đã nhìn thấy rõ bóng hình của nó.
“Thả mẹ của tao ra, nhanh lên!!!” Nó hét lớn.
“Chị Liên, chị nhẹ nhẹ cái cổ của em với...” Gương mặt của gã Cáo chó sói lúc này giãn ra và cười tươi rói, như sợ sệt cây súng trong tay kia sẽ bóp còi ngay vầng thái dương của mình.
“Im đi, khi nãy mày hùng hồn lắm mà, thả mẹ tao ra! Đừng nói nhiều, còn các người, mau bỏ vũ khí xuống hết!” Nó ghì chặt cây súng trên tay của mình vào đầu Cáo chó sói và quát to.
Gương mặt bọn tinh binh ngơ ngác...
“Chúng mày thả ra mau, muốn tao chết sao? Chị Liên, chị bớt giận...” Cáo chó sói hăm he mồm miệng ba tất lưỡi của mình.
Ngay lập tức, tất tần tật vụ khí trong tay của bọn tinh binh đều quăng xuống nền đất...
“Còn cả mấy thứ trong ống quần của các người nữa!!!” Chớp ánh nhìn chăm chú, nó hét vang.
Gương mặt lúc này giãn ra, chép cửa miệng của mình lại. Bọn tinh binh ngao ngán, gỡ mấy thứ vũ khí bé bé của mình, quăng ngay xuống nền đất. Tổng cộng trên mặt đất, có tất cả la liệt đám vũ khí từ to đến nhỏ, từ hiện đại đến tân tiến nhất và cả đó chỉ là một con dao bén gót nho nhỏ.
Chỉ cần chờ đợi đến đó thôi, bọn đàn em của Vỹ đầu gấu tiến lại gần với vẻ hân hoan.
“Tụi bây chảnh hả con?” Bọn đàn em năm người hí hửng.
“Anh Động, mau cởi dây trói cho mẹ của em và đưa ông ta cùng năm người ra khỏi đây đi!” Nó nói.
“Còn em?” Hắc Động hỏi ngược.
Khẽ run run hàng mi của mình, nó nhấn giọng dứt khoát như nỗi lo sợ.
“Em tự biết mình nên làm gì, anh dẫn họ ra đi!” Nó nói nhanh nhìn Hắc Động.
Bậm chặt lấy đôi môi của mình, Hắc Động tiến lại đỡ lấy thân thể đang dần yếu đi của mẹ nó.
“Bác cố lên, con cõng bác cho còn năm anh, hãy bảo vệ ngài Lý Vỹ!”
Nhưng có vẻ như cuộc đào tẩu đã bất thành. Cánh cửa ngôi nhà bỗng bật ra thật mạnh, nghe binh rõ kêu.
Đôi mắt lúc này của nó khẽ run run dữ dội, bờ môi cong cong lên, linh tính mách bảo cho nó biết, điều tồi tệ nhất đã đến thật rồi.