Nước BThu xếp lại mớ quần áo cất trong hộp tủ. Cô gái với gương mặt thanh tú nhoẻn nụ cười tươi tắn, vội quay sang thúc giục cô bạn cùng phòng.
“Cậu nhanh lên phụ mình một tay nào!!!”
“Trời ạ! Cuối tuần này cậu mới về nước, làm gì mà dọn đồ nhanh dữ?” Cô bạn gái với mái tóc màu hạt dẻ, rướn cái cổ từ cái gối ôm tò mò hỏi.
“Mình nóng lòng về nước, mình nhớ ba của mình lắm... Thời gian nghỉ hè là tuyệt nhất để mình gần ba. Mình nhớ những món ăn ở đó lắm rồi!!!” Xết hai bím tóc mềm của mình, cô gái nhoẻn thêm nụ cười thanh thoát.
“Chà... mê món ăn dữ vậy à? May là mê ba chứ không phải mê anh nào hén!” Cô bạn gái màu tóc hạt dẻ lắc lắc cái đầu và cười tủm tỉm.
“Không có đâu... mình chỉ thích mỗi ba mình thôi, ba là thần tượng của mình. Mình mong ước, sau này gặp mẫu con trai giống như ba của mình.” Cô gái với bím tóc cười và cười vô cùng vui sướng.
Cô bạn màu tóc hạt dẻ vội nhìn trân trân ánh mắt kia và khẽ hạ giọng.
“Hèn gì bao anh chàng ở đây tỉnh tò cậu mà cậu lơ hết... Ai dè thích mẫu bạn trai giống ba, cái đó khó lắm à nha!” Cô bạn gái chặc lưỡi nhìn cô bạn.
Hai bím tóc dày được luồn lách vào trong các ngón tay, cô gái vội xoay vòng vòng ngân nga câu hát.
“Mình tin con người định mệnh của mình sẽ xuất hiện, chỉ là mình cần kiên nhẫn để chờ đợi mà thôi hihi... Phải mình sẽ chờ, mình sẽ đợi và mình sẽ tìm kiếm nếu có con người đó xuất hiện thì mình sẽ nắm thật chặt anh ấy... Mình sẽ không để cho anh ấy biến mất khỏi bàn tay đâu!!!” Cô gái bím tóc dày vội xoay sang khẳng định cho cô bạn màu tóc hạt dẻ thấy.
Cùng lúc ấy...“Anh Hắc Động nghĩ gì mà thẫn thờ thế?” Nó vội chen ngang luồn suy nghĩ kia của gã.
“Hả? À không, anh không có nghĩ gì hết... Anh tính ngày mai chúng ta bắt tay vào làm ăn chính thức đi!” Cười nhẹ, gã nhanh nhảu vớ lấy tập giấy tờ trên bàn và chạy vào phòng, hết sức chú tâm vào mớ công việc dày đặc kia.
Mình không nên suy nghĩ quá nhiều như vậy nữa... Bất thình lình chuông điện thoại reo vang...
Sân bay Mơ ƯớcNhoẻn một nụ cười, cô bé vội ôm choàng lấy ba mẹ cùng cái hôn nhẹ lên hai đấng sinh thành của mình thật âu yếm. Bao cảm xúc cứ trổi dậy không ngừng nghỉ vào giờ phút này.
“Chuyến đi này sẽ rất dài... dài lắm mà không biết bao giờ mình mới có ngày về... Mẹ ở lại mạnh khoẻ, con đi rồi con lại về... con yêu mẹ!!!” Hít làn hơi dài đầy nặng trĩu, cô bé trấn an gương mặt đang sụt sùi dòng nước mắt của mẹ mình.
“Con gái à...” Mẹ cô bé rưng rưng những dòng lệ sắp tuôn ra.
“Ba ở lại chăm sóc mẹ nha!” Bàn tay của cô bé nắm lấy bàn tay của ba và cố cười thật tươi tắn.
“Con học cho tốt!!!” Ba cô bé nhấn giọng.
Và rồi nụ cười tươi tắn lúc này cô bé dành cho cô bạn thân thiết của mình.
“Cám ơn cậu về mọi chuyện!!!” Một cái ôm thật chặt.
Đáp lại cái ôm ấy cũng là vẻ e dè của Hoàng Ngân chợt hỏi dựng lại câu hỏi.
“Anh Động có biết hôm nay cậu đi không Tiên?”
Chớp chớp hai hàng mi run run, cô bé hé mở khuôn miệng.
“Anh ấy không biết đâu...?”
“Tại sao vậy?” Ngân hỏi dồn.
“Vì... chúng mình đã chia tay rồi... Phiền cậu ở lại chăm sóc cho ba mẹ hộ mình nha! Mai này về nước, mình sẽ không quên công của cậu đâu.” Cô bé trả lời gỏn lỏn, nắm nhẹ bàn tay của Ngân cô bé cười tươi, cố gắng lảng sang câu chuyện khác.
“Thôi đến giờ mình phải đi rồi! Chào tất cả mọi người!!!” Cô bé mở khuôn miệng thật to và vẫy vẫy bàn tay, từ từ tiến vào cổng soát vé.
Lúc này tin nhắn hiện lên được gửi từ Hoàng Ngân.“Thủy Tiên sẽ đi nước ngoài vào lúc 15 giờ chiều ngày hôm nay, anh có biết không? Anh tới liền đi... nếu không anh sẽ mãi mãi không còn cơ hội gặp được cô ấy nữa đâu!” Hoàng Ngân nhắn tin trong điện thoại.
Hắc Động vội vã chạy... Gã chạy và cố chạy thật nhanh... những bước chân nối tiếp nhau, chúng ồ ạt như vũ bão. Dường như ngay lúc này, gã chẳng còn tâm trí nào khác ngoài cong đôi bàn chân mà chạy như điên. Em đừng đi... em đừng đi Thủy Tiên ơi... Gã lẩm bẩm câu nói trong khàn đục.
Ánh nhìn cuối cùng cô bé thấy là bóng dáng của ba mẹ và cô bạn thân Hoàng Ngân... Lẩm bẩm bờ môi khô rang của mình, cô bé lầm lũi cúi người, xoay vào nơi soát vé với sự thật đau đớn vô vàn. Nét mặt lúc này chỉ còn biết cắn răng chịu đựng cho cơn đau xuất hiện. Con người vô tâm ấy cũng không đến ư? Níu chặt chiếc giỏ xách trong tay, cắn chặt đôi môi... Cô bé ngoảnh mặt bước vội vàng, bước chân muốn tìm quên đi càng nhanh càng tốt con người tồi tệ, xấu xa ấy. Anh độc ác lắm Bang Hắc Động!!!
Em đã từng có bao mộng ước cho tình yêu của đôi ta. Thật nhiều, thật nhiều... nơi có em và anh tay trong tay, chúng ta chung sống ở căn nhà hạnh phúc ấy... Bao quanh chỉ toàn là tiếng cười đùa nhưng giờ đây giấc mơ ấy quá xa vời với em. Nó xa đến mức, bàn tay này không còn đủ sức giữ lấy con tim anh nữa rồi. Tại sao thế hả anh? Anh cho em biết đi... có phải là lỗi lầm ở em hay không? Em không hề muốn cuộc tình của đôi ta đứt đoạn như thế này... Dẫu rằng tình cảm của chúng ta bây giờ chỉ là hư vô...
Tạm biệt anh, em chúc anh tìm kiếm một bến bờ khác vui vẻ và hạnh phúc hơn em.
Lẩm bẩm bờ môi, Hoàng Ngân bất an. Sao giờ mà anh Động còn chưa tới nữa chứ?
Trước cổng sân bay Mơ ƯớcGã thở dốc nặng nề, bờ lưng ướt đẫm mồ hôi nhễ nhại. Đôi mắt liến láu nhìn dáo dát xung quanh cùng mồm miệng gọi to cái tên.
“Thủy Tiên...” Hắc Động gọi to tên cô bé.
Tất cả mọi người... ai nấy dều dán ánh mắt nhìn gã. Có chăng là anh chàng khờ khạo tìm người yêu?
Bờ môi rung bần bật, gã chợt lo sợ nỗi sợ vây kín hết tâm trí của gã... Gã sợ mình sẽ không còn có thể nhìn bóng hình ấy thêm một lần nữa.
“Thủy Tiên em ở đâu vậy? Em ở đâu thế, cho anh biết đi Thủy Tiên?!” Hắc Động vừa chạy vừa hét vang inh ỏi khắp nơi.
Có tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần, nắm lấy bờ vai của gã từ phía sau...
“Thủy Tiên có phải là em...” Gã quay vội sang và nói to.
Nhưng gương mặt của gã lúc này đờ đẫn đi cùng câu nói ngờ nghệch.
“Hoàng Ngân? Thủy Tiên đâu em...”
Khẽ hít làn hơi dài cùng cái chỉ tay về bầu trời trong xanh kia.
“Cô ấy đi rồi... Anh đến muộn quá, cô ấy...” Hoàng Ngân e dè câu nói.
“Cái gì?” Gã ngạc nhiên khi nghe câu nói từ Hoàng Ngân cùng lúc cơ thể bũng ra, ngã bổ xuống nền đất không còn chút sức lực nào.
“Kìa anh Động... anh sao vậy? Bình tĩnh anh ơi!” Ngân hốt hoảng vội đỡ người anh của mình dậy.
“Cô ấy đã đi... đi thật rồi sao... Tại sao em không chờ anh đến... Thủy Tiên ơi... anh... anh có lỗi với em nhiều lắm!!!” Giọng nói lúc này nghẹn ngào đến đau thắt, gã ôm cái đầu gục xuống nền đất vẻ quằn quại đớn đau.
Có lẽ giờ đây, chẳng ai có thể đủ sức thuyết phục hay an ủi nổi. Có chăng chỉ một mình gã tự đứng dậy với vết thương ấy mà thôi...
Phải chính anh... chính anh đã buông tay em ra. Chính anh đã gây cho em vết thương đau đớn, đến nỗi em cần phải trốn anh tận phương trời xa xứ? Anh là kẻ độc ác, tàn nhẫn... anh chính anh... Nở một nụ cười nhạt. Phải chi ban đầu chúng ta đừng biết nhau, có lẽ sẽ không có kết cục này nhưng thật lòng anh không bao giờ muốn chia tay, muốn làm em đau khổ Thủy Tiên ơi!!!
“Anh không còn sự lựa chọn nào hết... Anh không muốn em đi theo một thằng nghèo khổ như anh...” Chợt gã hét vang.
Sẽ rất mau, mau lắm... Em sẽ quên con người có cái tên Hắc Động này. Qua nước ngoài du học, có biết bao nhiêu người... Họ sẽ làm cho em vui, không bao giờ có chút gì bận lòng hay buồn phiền. Hạnh phúc rồi cũng sẽ đến với em thật nhiều... Đừng nhớ đến con người bất lực này nữa vì anh chẳng thể nào làm được gì cho em. Tạm biệt người con gái anh yêu... chúc em hạnh phúc nơi phương trời xa xứ ấy.
Một người đi một người ở lại...- ---o----
Nhỏ khẽ hít hơi dài và bắt đầu đặt những ngón tay mình lên phím đàn dương cầm... những nốt nhạc đầu tiên trổi dậy... và rồi nhỏ hé nở nụ cười.
“Tuyệt quá!!!”
“Cô cũng có chút năng khiếu đó!!!” Anh chàng đứng sát bên cười vang.
“Cám ơn thầy giáo!!!” Nhỏ hân hoan đánh tiếp những nốt nhạc trên tiếng đàn kia.
Những nốt nhạc cứ bay bay, chúng tựa cơn gió lòng của nhỏ... Bao nỗi lòng, bao muộn phiền cứ trôi vào từng cung bậc, đến mức cả người và đàn hòa thành bài hát lâng lâng bao cảm xúc.
Em không hề muốn lừa dối anh... dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua nhưng có lẽ ông trời chỉ cho em một chút niềm vui của nhân gian này. Ông đã cho em gặp anh rồi gần bên anh như một người bạn và tuyệt vời hơn là được anh yêu. Như thế đối với em cũng là quá nhiều rồi. Em không đòi hỏi hay trách móc ông trời nữa... vì em biết cái giá để được anh yêu là thế nào. Em... em sẽ chịu đựng tất cả, mọi khổ đau của anh cứ để cho em giữ hết. Kẻ đáng nguyền rủa trong cuộc đời này chính là em. Em thà sẽ là kẻ được anh hận thù mãi mãi còn hơn để anh bận lòng buồn phiền vì con nhỏ mù này... Anh sẽ đau, chỉ đau một chút thôi rồi cũng có bóng hình khác. Một cô gái khác sẽ lắp đầy con tim của anh. Một cô gái tốt hơn em về mọi mặt...
Nhỏ giàn giụa hai hàng lệ, vẻ mặt đỏ hoe. Có lẽ đây là cảm xúc mà chính nhỏ không hề biết mình đã đè nén quá lâu.
Cô gái này... chàng trai đứng sát bên cạnh và chứng kiến tất cả mọi chuyện. Thoáng trong phút giây, người con trai xa lạ cảm thấy có điều gì đó đau khổ đè nặng lên người con gái này. Và chính thiên đường của chúa, âm nhạc của chúa... mới là liều thuốc có thể xoa dịu đi vết thương này.
- ---o----
Chiếc xe hơi chầm chậm tiến lại gần...
Chớp chớp hàng mi, nó buông cánh cửa xe xuống cùng cái nhìn trân trân vào căn biệt thự. Cũng chính nơi đây tôi đã biết anh, tôi đã có quãng thời gian dài với anh mà chính tôi không hề biết... Liên thanh tao ư? Cô gái đó bộ ngọt ngào và dễ thương lắm đúng không? Cho nên anh đã yêu thương cô ta, còn tôi? Nó dựng lại suy nghĩ vài giây. Còn tôi thì quá thô lỗ, quá ghê gớm... anh miễn cưỡng chấp nhận tôi vì tôi mang bóng hình của cô ta sao... Bậm chặt bờ môi, nó chua chát. Thế tại sao anh lại tặng cho tôi cái gì là kỉ vật định tình, cái gì là tình yêu của hai chúng ta mãi bên nhau... Dứt lời nó giật sợi dây chuyền đang yên vị trên chiếc cổ thon thon kia. Nó rơi ra nằm gọn trong lòng bàn tay của nó.
Nó nhìn... ánh nhìn cay đắng dành cho món quà mang tên gọi là tình yêu mà nó đã từng yêu thích đến phát khóc lên. Vậy mà giờ đây, món quà này lại khiến nỗi đau của nó thêm đớn đau hơn mà thôi. Vịn chặt thành xe hơi, nó nén chặt cùng nét mặt hậm hực đay nghiến dành cho căn biệt thự lộng lẫy kia. Chính anh, chính anh là người đã đưa tôi đến cái thế giới phù phiếm này và cũng chính anh đã đạp tôi xuống thế giới này. Anh coi tôi là gì của anh? Trò đùa hay là thứ trang trí rẻ tiền... Ngón tay bóp chặt hơn nữa vào thành xe, nghe lên tiếng rắc.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu... Tôi mà gặp lại anh, tôi sẽ cho anh chết, một cái chết đau đớn. Anh sẽ ăn nhừ đòn cùng mồm miệng tuôn trào máu ra ừng ực. Cặp mắt đằng đằng sát khí với bao ý nghĩ cay độc mà nó sẽ dành cho con người đáng ghét kia. Nó giận, nó hận... Tại sao mình lại cả tin đến như vậy... tình yêu ư? Thứ tình yêu rẻ tiền mà nó đã nếm được. Giờ đây, có lẽ hai chữ tình yêu sẽ mãi mãi biến mất đi trong lòng của nó cũng như con người có cái tên Triệu Tuấn Minh kia.
Tình yêu là thứ tàn nhẫn và đáng sợ...Đến làm chi cho tôi đau khổ thế này? Lúc yêu anh, tôi đã từng hi vọng rất nhiều điều thần tiên về cái tình yêu ấy. Thứ tình yêu tuyệt đẹp mà chưa bao giờ tôi dám nghĩ dù chỉ là mơ... Vậy mà giờ đây, tôi nhận lại được gì ngoài trái đắng anh đem đến cho tôi?
Lòng ngập tràn lửa hận thù cùng tức giận vây kín tâm hồn... Đầu óc tôi bây giờ chẳng có suy nghĩ gì ngoài ba chữ
“tôi hận anh” . Có lẽ suốt cuộc đời này, tôi không bao giờ muốn gặp anh dù chỉ là vô tình.