Tin đồn về bữa tiệc sinh nhật Gia Khiêm không có bóng hình Hoàng Ngân đã loan truyền khắp các khối lớp... Ai ai cũng lũ lượt rỉ tai nhau một cuộc chia tay sắp xảy ra. Chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi! Cái nhìn e dè của bọn con gái bao vây lấy Khiêm... Không ai dám nói lấy nửa lời, tất cả đều sợ nét buồn của hot boy nhưng tiếng đồn thì bao giờ cũng loan đi với tốc độ ánh sáng mặt trời...
“Ê?! Dương mập làm gì mà nhìn dữ vậy?” Hắc Động nói to nhìn nhỏ.
“Nhìn gì đâu?” Nhỏ ấp úng cái e dè, sợ cặp mắt yêu quái của gã.
Nghi ngờ lắm ta? Ánh mắt sắc sảo, gã đưa cái nhìn nghiêng dọc về phía nhỏ Dương mập... Chớp chớp đôi mắt cùng nụ cười thích thú như phát hiện ra điều gì đó thú vị, gã cười tít mắt. Xem ra có trò vui rồi đây...
Cái nhìn ghê rợn đó thật đáng ghét, nhỏ hít một hơi thật dài trong cơn sợ sệt... Cố gắng giấu thật nhanh ý nghĩ về người ấy đi. Thôi đừng dán ánh mắt về người ấy nữa, không khéo mình chết mất. Bao lo lắng hiện về, nếu ai đó mà biết thứ tình cảm của mình chắc sẽ là trò cười của bao con người...
- ---o----
Tiếng “tít tít” của ống dẫn nước biển kêu inh ỏi khắp gian phòng... Chốc chốc ngước vội lên nhìn, hắn sợ ống dịch truyền vơi đi sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó. Nhìn cách lo lắng ân cần, ai ai đều nghĩ đây là vợ của hắn thì đúng hơn. Lấy ra chiếc khăn lụa mềm, hắn lau nhẹ lên gương mặt nó... Các ngón tay chai sạn vì gian khó, nắm chặt lấy chúng lại với nhau, hắn mong sẽ xoa dịu đi bao đau khổ đè nặng lên nó. Nếu có liều thuốc tiên nào đó, anh mong sẽ xoa dịu đi cho em!!! Em hãy mau tỉnh lại đi, đừng nằm mãi như vậy em à...
Gió ơi gió, những cơn gió nhè nhẹ hãy đến và mang đi những nỗi đau, những nỗi đau tận sâu con tim mà biết đến bao giờ thôi phai nhòa...- ---o----
Cố bước những bước chân nhưng sao thật là khó khăn... Hai bàn tay nắm lấy vạt áo dài, cô ngồi im lặng chờ đợi bóng dáng ấy. Tiếng kim đồng hồ hay tiếng lòng cứ nhúc nhích liên hồi chậm chạp. Bao nhiêu người cứ lũ lượt đi qua, đi lại nhưng sao bóng dáng ấy đâu rồi?
Hoàng Ngân níu lấy các ngón tay chạm nhẹ vào bàn tay kia... Bỗng cái giật lại thật mạnh từ bàn tay ấy. Cảm giác giật mình và lạnh lùng kia, con tim cô rùng lên từng cơn nghẹn ngào. Nước mắt giọt ngắn, giọt dài cô nấc nghẹn cùng bờ môi mấp máy vài câu run run.
“Anh à... cho em giải thích...”
“Em muốn nói gì?” Gia Khiêm hạ giọng.
Hơi thở cô nhẹ xuống, nụ cười như cố xua tan đi tất cả bằng giọng nói ngọt ngào của người con gái. Bắt đầu những câu nói thủ thỉ vào tai người nghe.
“Em có việc bận, em... em xin lỗi anh. Em không thể đến được vì...”
“Vì em có việc với người tên Quang Vinh kia đúng không?” Gia Khiêm chen vào nhanh chóng.
Đôi tai cô bỗng giật lên kinh ngạc cùng cặp mắt mở to và như không còn lời lẽ nào có thể chen vào được nữa. Từng giọt mồ hôi lấm tấm ướt cả vạt áo dài, bao nhiêu giọt cứ rơi rơi, đến khi chiếc khăn giấy từ tay Gia Khiêm chìa ra.
“Em lau mồ hôi đi!!! Nếu em không muốn đến thì cứ nói thẳng với anh. Đừng làm như vậy nữa?!” Anh chớp chớp đôi mắt nhìn cô.
“Em... em... Không phải đâu anh à?!” Cô cố gắng mấp máy lời nói trên bờ môi.
Không thể nghe hết các câu nói giải thích từ cô... Gia Khiêm vội quay đi.
“Anh có việc rồi, thôi em về lớp đi!!!”
Chỉ một câu nói “Anh có việc...” sao nó chua chát ở con tim thế này? Thái độ anh ấy bây giờ lạnh lùng như tản băng, chẳng thèm nghe lấy một lời nói từ phía mình. Đôi chân cô như trũng xuống, có lẽ giờ đây cô đã biết cái giá của sự lừa dối là gì rồi. Em phải nói gì và làm gì để anh hiểu cho em đây... Cái nuối tiếc hùi hụi hiện rõ trên gương mặt cô song cô biết ngay từ lúc này mình có nói gì cũng vô ích thôi. Mình phải làm một cái gì đó thôi, chứ như vậy không ổn một chút nào...
- ---o----
“Chúng ta quen nhau nha em?!” Hắc Động nhìn cô bé vẻ trịnh trọng.
“Hả?!” Cô bé ngơ ngác cặp mắt tròn xoe...
Nắm chặt lấy cánh tay cô bé, nâng lên nhẹ nhàng một cách trân trọng, Hắc Động nở nụ cười.
“Có thể anh không hoàn hảo nhưng anh sẽ cố gắng làm cho em hạnh phúc. Em tin anh chứ?”
Hàng mi cô bé run run lên cách kì lạ, gương mặt ngước vội lên từ từ và đáp lại cái nắm tay đó bằng một câu nói mấp máy.
“Em có thể ư? Em không biết có còn muốn tin nữa hay không... Em sợ... em chỉ làm anh khổ thôi!!!” Giọng nói cô bé bỗng khàn đục hơn.
Cái nắm chặt ở đôi bàn tay ấy, gã hít một hơi dài vẻ cương quyết ở đôi mắt cùng giọng nói mạnh mẽ thốt ra có khí thế.
“Hãy cho anh cơ hội. Em tin ở anh nha Thủy Tiên!!!” Nhấn mạnh nghiêm nghị nhìn cô bé.
Con tim bé nhỏ ơi, ta có thể đánh thức ngươi thêm một lần nữa hay không?! Vết thương vẫn còn nhói đau... Ta biết mình vẫn chưa muốn nhưng sao ta không thể chối từ? Hãy cho ta xin ngươi một lần nữa thôi, một lần nữa thôi... Ta sẽ không bao giờ dám làm con tim này phải đau buồn nữa. Yêu thêm lần nữa nha! Con tim bé nhỏ...
Vài cơn gió nhẹ thổi qua khe khẽ, run run những tán lá cây. Chúng rớt xuống khoan khoái dịu êm. Nụ cười hé nở trên đôi môi, có cái gì ấm áp đến tận con tim cứ như một điệu vũ ngọt ngào, âm vang mãi giai điệu. Cái miệng chúm chím cong cong lên sắc thái tươi vui.
“Vậy chúng ta bắt đầu một trò chơi anh nhé. Trò chơi sẽ dừng lại khi hết năm học này... Nếu trong hai ta tạo niềm tin từ hai phía, em và anh sẽ đi tiếp đoạn đường.” Cô bé nhấn mạnh nhìn Hắc Động.
“Ừ, anh đồng ý!!!”
Có lẽ bây giờ đôi bàn tay ấy đã nắm lấy tay cô bé thật chặt. Không còn cái e ngại vẩn vơ mà thay vào là một nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng như xua tan áng mây đen đã vây bám cuộc đời cô... Bước chân chạm lấy bước chân, cái tựa đầu vào nhau vô ý, vài thứ vô tình kia đủ để lâng lâng mọi xúc cảm.
Một cái chạm, một cái thử? Tại sao không? Ta cứ loay hoay mãi với bao hoài niệm, vậy thì tại sao ta không cho mình một cơ hội. Cho người kia, biết đâu đấy.- ---o----
... Nhật kí ơi, người đó buồn lắm thì phải! Cũng đúng rồi ngày sinh nhật của mình lại không có người yêu tới, nhìn ánh mắt là ta đã thấy hết tất cả. Tội quá đi, ta không muốn thấy người đó buồn nhưng ta phải làm gì cho người đó đây...
... Nếu có một điều ước ta ước người đó và Hoàng Ngân xinh đẹp sẽ làm huề lại với nhau. Họ là một cặp quá đẹp đôi mà... Con cầu mong cho đôi tình nhân đẹp nhất trường sẽ mau làm lành với nhau. Con chỉ mong Gia Khiêm cười thôi. Hãy cười mãi nha Khiêm...
- ---o----
Dáng vẻ thiểu não, hắn lấy nhẹ cốc nước lên và nhấm nháp từng chút một, đã một tuần trôi qua mà Phương Liên chưa tỉnh nữa. Cốc nước xuống tận cổ ran rát cuống họng và những khắc khổ bám lấy tâm trí hắn như một chủ nợ đòi dai dẳng...
Túm lấy cổ áo thằng bạn, Nhật Khang cười nắc nẻ.
“Sao buồn quá vậy mày? Có tin vui nè con...”
“Tin gì?” Hắn đáp lại thều thào.
“Hoàng Ngân và Gia Khiêm nghe đâu đang có dấu hiệu tan vỡ đó... Mày có hi vọng đấy! Nhảy vô đi...” Nhật Khang nhấn mạnh nhìn thằng bạn.
Những tưởng thằng bạn sẽ thích và mừng rơn vì niềm vui sướng nhưng không.
“Tao chả quan tâm?! Tao vào lớp đây...” Một ánh nhìn trơ trơ cho cái thích thú nhảm nhí, hắn buông lời ngắn gọn.
Nhíu hàng lông mày lại, cái chặc lưỡi ở cuống họng, Nhật Khang cố gắng tìm ra lời giải cho thái độ kì lạ kia suốt gần một tháng nay. Mà có lẽ muốn tìm phải dài dài mới được?
- ---o----
Trước giờ vào lớp học“Cậu và Quang Vinh là sao của nhau vậy?” Tiên hỏi nhẹ cô bạn thân.
“Tụi mình là bạn cũ của nhau thời cấp 2.” Hoàng Ngân nói.
“Sao mình nghe phong phanh cậu và anh ta đã từng là người yêu của nhau? Là sao? Cậu nói mình nghe đi...” Tiên hỏi dồn dập.
Lời nói nửa muốn nói ra song lại ấp úng trong miệng, chợt cô hít một hơi dài và thủ thỉ kể thật dài câu chuyện...
Ánh mắt im lặng, cô bé thốt lên một câu nói khi nghe xong câu chuyện vừa rồi như đã kìm nén quá lâu.
“Cái ngày sinh nhật Khiêm, cậu có đi với anh ta không?”
“Ngày đó... Có, mình có đi nhưng mình dự định đi một chút thôi. Ai dè mình đã ngủ quên luôn. Mình không biết vì sao mình lại ngủ quên nữa...”
Ngân xị mặt xuống góc bàn và nhăn cái mặt trong niềm tiếc nuối. Cô ngập ngừng câu nói đang tuôn dài ra thì bất thình lình Hoàng Ngân ngơ ngác khi cánh tay Tiên túm lấy vạt áo dài của cô.
“Cậu sao vậy Tiên?”
“Là Gia Khiêm kìa...” Tiên ấp úng nhìn hai người.
“Khiêm...” Ngân đứng dậy vẻ e dè lúng túng nhìn anh.
Không còn gì là sự thật hơn cả sự thật, nụ cười xếch hiện rõ trên đôi môi thanh tú kia bằng giọng nói chua chát.
“Lẽ ra em nên cho anh biết sớm hơn. Chúng ta chia tay đi!!! Có lẽ anh không đủ sức giữ lấy em!?” Khiêm nói.
Và còn vương vấn đâu đây chỉ còn lại một lời nói như xát muối vào vết thương càng đau mà thôi.
“Khiêm à...”
Lời nói như bay đi đâu mất, chẳng còn gì có thể thốt nên lời. Cô nghẹn ngào nắm lấy đôi tay Khiêm, mong mỏi những giọt nước mắt vô nghĩa kia sẽ có hiệu quả. Song có lẽ là vô ích mất rồi, Khiêm đã giật tay ra lần thứ hai một cách vô tình. Cùng một ngày mà những điều tồi tệ cứ xuất hiện ngập đầu thế này... Cổ họng buốt rát, cứ ư ứ chan chát giọng nói gọi tên Gia Khiêm trong tuyệt vọng. Không phải chứ? Không phải mà... Ngân gục đầu xuống nền bàn và bắt đầu những giọt nước mắt cay cay, không sao kìm lại được.
“Bạn nín đi! Để mình đi gặp Hắc Động rồi mọi chuyện sẽ khá hơn mà... Chờ mình nha...” Tiên nắm lấy tay cô bạn trấn an và chạy vội đi nhanh chóng.
Giờ ra chơiÁnh mắt thẫn thờ, chả muốn quan tâm đến bất cứ cái gì, mà tại sao lại cảm thấy ngột ngạt và khó chịu thế này... Tu chai nước suối lên ừng ực hết chai này đến chai khác. Những lon nước vương vãi khắp lan can sân thượng. Có lẽ nếu không nhìn kĩ, ai nấy đều tưởng đó là rượu mất.
Tiếng lon nước kêu lên rõ “binh” Khiêm vội quay sang, không quá ngạc nhiên anh nói.
“Anh đến đây làm gì vậy?”
“Chuyện của em và Ngân tại sao lại...” Câu nói Hắc Động chưa kịp thốt hết ra thì...
“Em không muốn nghe! Anh hãy tôn trọng em... Nếu muốn em nghĩ lại hay bất cứ cái gì đều vô ích, giờ em chỉ muốn yên tĩnh.” Khiêm nhấn mạnh.
“OK!!! Anh hiểu rồi. Vậy anh đi đây.”
Dứt lời Hắc Động bước đi nhưng có cái gì đó nán lại, gã quay sang và thốt lên một câu nói.
“Em hãy nghe Ngân nó giải thích chứ em. Nếu trong cái ngày đó đã xảy ra chuyện gì thì sao hả em?!”
Hàng mi khẽ run run, những nghĩ suy về câu nói hồi nãy làm Gia Khiêm cảm thấy mình cần phải tìm hiểu cho ra lẽ. Một cuộc gặp gỡ với cô ấy chăng?
Giờ ra vềTiếng trống trường “tùng tùng cắc cắc” điểm vang inh ỏi, những học sinh nô nức tay xách, tay cầm hối hả mang lấy mang để vật dụng chuẩn bị ra về...
Chà, hôm nay về mình có ngay món cơm chiên Dương Châu, ngon tuyệt cú mèo... Thích ghê! Lâu lâu mẹ mới cho ăn. Phải về nhanh, thưởng thức mới được. Và chẳng còn điều gì có thể vui thú hơn thế nữa, nhỏ ôm chầm lấy chiếc cặp, chạy thẳng một mạch ra cổng trường...
Trước cổng trườngNhỏ ngơ ngác nhìn từ phía xa xa, miệng thì thầm. Là Khiêm à! Cậu ấy đi đâu thế nhỉ?
Ham ăn nhưng chuyện gì về Gia Khiêm khiến nhỏ quên ngay và tò tò đi theo xem sao.
Chiếc xe hơi màu đen tuyền sang trọng, có được một chỗ đậu xe ngon lành tại một địa điểm vừa ý và cũng vừa lúc Gia Khiêm đi ra, anh dán ánh mắt nhìn trân trân.
“Con còn chưa lên xe nữa?!” Mẹ Hoàng Ngân nói với cô con gái.
“Mẹ chờ con một chút, con sẽ lên xe ngay...” Giọng nói Hoàng Ngân năn nỉ.
Vội chạy sang hàng đường bên kia cô nhỏ nhẹ giọng nói.
“Cho em giải thích đi anh. Không phải em mời anh ta mà là mẹ em. Mẹ em và mẹ anh ta khá thân với nhau... Em hoàn toàn không biết tại sao hôm nay anh ta lại cùng mẹ em đến đây nữa?”
“Thôi em về đi! Kẻo mẹ em lại la nữa... Anh đã hiểu rõ rồi, cũng tốt thôi nếu mẹ em thích anh ta thì em và anh ta nên cặp cũng đúng...” Khiêm cất xong câu nói anh bỏ đi nhanh chóng.
Tại sao? Tại sao lại như vậy cơ chứ? Mình muốn giải thích về sự việc hôm qua thế nhưng càng giải thích thì... Câu nói trong mình lại tồi tệ đến mức kinh khủng. Là số trời hay... Cơn tức giận bủa vây lấy cô, bao nhiêu niềm tức giận cô đem hết cả vào con người đang ngồi chung chiếc xe hơi cùng mẹ cô kia.
“Anh bước ngay ra xe cho tôi đi!!!” Cô quát to nhìn Quang Vinh với vẻ tức giận.
“Con làm gì vậy Ngân?!” Mẹ cô ngơ ngác nhìn con gái.
“Không sao đâu bác, có lẽ chúng con cũng cần nói chuyện riêng với nhau... Ta kiếm một chỗ để nói chuyện nha em.” Quang Vinh cười mỉm.
Mắt nhỏ thấy, tai nhỏ nghe... Sao mà chan chát ở cuống họng thế này? Lắc lắc cái đầu về một bên, nhỏ âm thầm những bước chân dõi theo bóng hình người đó mà quên mất món cơm chiên Dương Châu nóng hổi đang vẫy gọi ở nhà...