Niệm Giới - Khai Môn

Chương 19

Tin đồn về chiếc đĩa đá kì lạ nhanh chóng lan ra khắp khu chợ đen Minh Thị.

Người sưu tầm đổ tới khách sạn Hồng Nhạn tìm La Vĩ Thanh nườm nượp như nước lũ khiến gã quay như chong chóng.

Điều làm La Vĩ Thanh khó hiểu là cái thằng cha người Việt Nam này bán cũng không muốn bán, mua cũng không cần mua mà cứ thích đem cái đĩa đá biết bay kia ra khoe của.

Đúng là dân gà mờ không biết cái gì gọi là " Hoài bích kì tội ". Chỉ đáng thương cho gã suốt ngày lo nơm nớp bị công an tóm sống vì tội buôn lậu cổ vật, hoặc là bị dân trộm cướp rình mò.

Thực ra La Vĩ Thanh cũng không bị thiệt, Vũ chẳng thèm xác minh chứng thực gì, cấp luôn cho gã gần 100 triệu đồng tiền Việt, tính ra cũng tới 5 vạn tệ gọi là ứng trước tiền công. Yêu cầu duy nhất là La Vĩ Thanh giúp hắn tìm được người có liên quan hoặc thông tin gì đó về chiếc đĩa đá.

La Vĩ Thanh vui sướng không thôi, có tiền, có chim mồi, mỗi ngày gã đều mặc Complet đắt tiền, ở trong khách sạn Hồng Nhạn sang trọng nhất Bằng Tường để tiếp đãi các đại gia sưu tầm dị vật, hoặc là các nhà nghiên cứu đến tìm hiểu vật kia. Cứ vài ngày gã lại ngọt nhạt moi của Vũ thêm một ít tiền gọi là phí tiếp khách. Vũ lập tức đáp ứng, cũng không hỏi han gì gã mà chỉ ngồi im lặng trong phòng, nếu có thông tin gì La Vĩ Thanh sẽ trực tiếp nói lại với hắn.

La Vĩ Thanh cũng thấy ngạc nhiên, xưa nay ở chợ Minh Thị đâu thiếu cổ vật, dị phẩm. Dù là những thứ thiên kì bách quái cũng không qua được mắt gã hay những chuyên gia ở chợ này. Nhưng cái đĩa đá biết bay kia lại chẳng một ai nhận ra lai lịch, thậm chí cũng không biết gọi tên cho nó là gì. Vũ cũng từ chối cung cấp thông tin về nó. Chỉ nói rằng nó có liên quan đến thuật tu tiên.

La Vĩ Thanh cười thầm trong bụng. Rõ ràng cái thứ này chỉ là một món đồ chơi lạ mắt có khả năng bay trong không trung bằng một kĩ thuật đặc biệt nào đó chứ làm gì có liên quan gì đến tu tiên đạo thuật trong truyền thuyết. Chẳng qua Vũ nói thế để huyền hoặc hóa món đồ của mình mà thôi. Nhưng gã cũng không hỏi nhiều.

Thứ gì càng kì bí thì càng thu hút sự tò mò, càng câu được cá to.

Gã còn nghĩ tốt nhất là cứ giữ nguyên tình trạng không manh mối như bây giờ, mỗi ngày đều có thể đem con gà béo kia ra tùng xẻo, hơn nữa nhờ cái đĩa kì lạ ấy mà danh tiếng gã nổi như cồn. Giới sưu tầm hay nghiên cứu xưa nay cao cao tại thượng chưa bao giờ thèm nhìn nửa mắt tới một thằng ma cô như gã nay cũng phải một câu La tiên sinh, hai câu La tiên sinh. Sau này gã làm sinh ý ắt thuận lợi vô cùng.

Một ngày đầu tháng 3, sau gần 2 tuần biến khách sạn Hồng Nhạn thành nơi triển lãm, La Vĩ Thanh bằng trực giác của một gã ma cô chuyên nghiệp cảm thấy con cá lớn mà mình đi câu cuối cùng cũng bị mùi thính thơm dẫn đến.

Người đàn ông có vóc người nhanh nhẹn với cặp mắt sáng như sao tự giới thiệu là Lý Anh Kiệt - một chuyên viên của Hiệp Hội Nghiên Cứu Các Hiện Tượng Cận Tâm Lí tới từ Bắc Kinh gây cho La Vĩ Thanh cảm giác như bộ Vest hàng hiệu của gã bỗng nhiên biến mất, để gã hiện ra trần trụi trước mặt anh ta. Thậm chí lớp da mặt dày như tường thành cùng lớp mỡ dầy của La Vĩ Thanh cũng không cản nổi cặp mắt sáng ngời kia.

Lý Anh Kiệt chỉ liếc nhìn La Vĩ Thanh một cái mà khiến gã có cảm giác mọi bí mật trong lòng bị phơi ra tuốt tuột. Gã bỗng trở nên luống cuống. Vội mời Lý Anh Kiệt và hai người đi cùng ngồi xuống bàn nước.

Lý Anh Kiệt thờ ơ nói với La Vĩ Thanh:

- Tôi muốn gặp chủ nhân của chiếc đĩa. Phiền La tiên sinh báo lại cho vị tài chủ kia.

Mặc dù luống cuống dưới ánh mắt sáng như điện của Lý Anh Kiệt, nhưng La Vĩ Thanh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gã cười cầu tài:

- Chuyên viên Lý mời dùng trà. Trà này là loại ngọn trà thượng hạng của vùng Thái Nguyên, Việt Nam. Tuy cách sao tẩm khác nhau khiến mùi vị khác biệt với các loại trà của Trung Hoa chúng ta, nhưng cũng rất thơm ngon, uống vào thanh nhiệt tĩnh trí, là loại trà quý đấy ạ.

Lý Anh Kiệt thấy La Vĩ Thanh mồm miệng giảo hoạt, lấy việc mời trà để hòa hoãn cũng phải bội phục khả năng ứng biến xã giao của gã.

Lý Anh Kiệt bèn ra hiệu cho 2 người đi cùng cũng ngồi xuống ghế.

Một trong hai người đi cùng Lý Anh Kiệt là một cô gái rất xinh đẹp nhưng vẻ mặt lạnh lùng. Vừa ngồi xuống ghế đã nói với La Vĩ Thanh:

- Tôi nghe nói La tiên sinh làm ăn ở chợ Minh Thị này nhiều năm, ăn nói khéo léo,đầy đặn phúc hậu ai nghe cũng tin. Hôm nay hân hạnh được gặp quả nhiên xứng với danh xưng là Bất Đảo Ông

La Vĩ Thanh thấy cô gái vừa ngồi đã nhắc ngay đến tên hiệu của mình, vạch mặt hắn là tên lừa đảo. Biết ngay đối phương đã tìm hiểu kĩ trước khi đến. Trong lòng thầm biết lần này không đơn giản.

Nhưng bạn bè trong giới ma cô cũng thường đùa hắn là kẻ danh phù kì thực.

La Vĩ Thanh quả thật còn có biệt hiệu là Bất Đảo Ông ( Con lật đật )- Biệt hiệu này vừa trực tiếp mô tả thân hình béo tròn như cái hồ lô của gã, vừa ám chỉ khả năng mồm mép trơn tuột của La Vĩ Thanh, dù bị người ta vạch mặt chửi bới gã vẫn có thể lắc mình trở lại, tránh né mũi nhọn.

La Vĩ Thanh lại nở nụ cười sáng lạn, phát huy sở trường:

- Cô nương từ Bắc Kinh xa xôi mà biết cái biệt danh cỏn con của tôi chứng tỏ trước khi đến cái thị trấn xa xôi hẻo lánh vùng biên này đã có tìm hiểu kĩ càng. Tin tức thông linh như vậy quả thật là thủ đoạn phi thường. Cái danh hiệu kia chẳng qua là vì anh em bạn bè thấy tôi béo tròn như cái hồ lô nên đặt vậy cho vui mà thôi.

La tôi gần đây cũng chỉ là nhờ hơi mà phát. Được cô nương biết đến như vậy khiến La tôi được yêu mà sợ.

Hắn nói vòng vo, nâng lên đặt xuống một hồi mà chẳng để lộ tin tức gì khiến Lý Anh Kiệt cũng phải tỏ vẻ tán thưởng.

- .La tiên sinh chớ quá bất ngờ Ly muội của tôi tính tình tò mò, nghe nói La tiên sinh có vật quý không bán, cũng không giấu diếm làm của riêng mà đem giới thiệu cho mọi người cùng tìm hiểu. Thực là người có tấm lòng rộng rãi, Ly muội của tôi rất hâm mộ nên mới nóng lòng tìm hiểu trước hòng làm tiên sinh kinh hỉ một phen thôi mà.

Lý Anh Kiệt nói xong liếc nhìn cô gái gọi là Ly muội một chút rồi tiếp:

- Chúng tôi từ Bắc Kinh đã nghe tiếng La tiên sinh có vật quý, lặn lội đường xa tới đây mong mỏi được đại khai nhãn giới một phen. Kính mong La tiên sinh rộng rãi giúp đỡ.

La Vĩ Thanh thấy Lý Anh Kiệt cấp cho mình mặt mũi, cũng không dám dây dưa lâu, vội xin phép đi lên phòng tìm Vũ.

Vũ nghe La Vĩ Thanh nói có người tìm, cũng không nói gì, chỉ đưa cái đĩa đá cho La Vĩ Thanh, bảo gã mang xuống cho khách xem, nếu có vấn đề gì cần thiết thì hắn sẽ xuống sau.

La Vĩ Thanh trước giờ rất ngạc nhiên với cách hành xử của Vũ. Hắn không giấu diếm món đồ ấy đã đành, lại tỏ ra cực kì tin tưởng La Vĩ Thanh, gã cứ mượn là đưa. Có lần La Vĩ Thanh mượn gần 1 ngày trời để đem đi nghiên cứu tìm hiểu nhưng Vũ cũng đáp ứng ngay mà không hỏi han hay đòi đi cùng. Dường như không hề lo lắng La Vĩ Thanh sẽ ôm món hàng bỏ trốn hay đánh tráo món vật kia.

Nhưng Vũ càng thờ ơ như thế thì La Vĩ Thanh càng không dám manh động.

Là lưu manh lâu năm, La Vĩ Thanh thừa biết chỉ có người có chỗ dựa chắc chắn, nắm được thế bất bại mới có thể thờ ơ như vậy. Do đó La Vĩ Thanh càng tỏ vẻ cúc cung tận tụy hơn nữa.

Đôi lúc gã bất giác nghĩ nếu sau này cứ đi theo làm việc cho Vũ cũng là 1 chuyện hay.

Mấy khi kiếm được người chủ có thế lực như vậy. Hơn nữa Vũ đối xử với gã 10 phần tin tưởng, không chút nghi ngờ khiến gã có cảm giác không nỡ làm trái.

La Vĩ Thanh mang chiếc đĩa đá xuống cho 3 người Lý Anh Kiệt xem. Trong lòng không khỏi cười thầm.

Gã đã chuẩn bị tâm lý nhìn đám Lý Anh Kiệt vứt bỏ cái vẻ cao cao tại thượng của đám đại gia, chuyên viên học giả mà trợn mắt há mồm nhìn biểu hiện phi thường của chiếc đĩa đá.

Bao nhiêu giáo sư, tài chủ kiến thức uyên thâm, nhãn giới rộng lớn không gì không biết đã xem qua chiếc đĩa mà không một người nào không kinh ngạc tột độ, khi lần đầu nhìn thấy chiếc đĩa.

Nhưng lần này kẻ phải kinh ngạc đến trợn mắt há mồm lại là La Vĩ Thanh.

Trước sự chứng kiến của gã, Lý Anh Kiệt không hề chấn động khi nhìn thấy chiếc đĩa, mà ánh mắt chỉ sáng lên như gặp người quen cũ.

Lý Anh Kiệt đưa tay với lấy chiếc đĩa đá đang phiêu phù trên không trung, khẽ vỗ nhẹ vào nó một cái.

Chiếc đĩa đá bỗng nhiên rùng rùng chấn động rồi đột ngột phát ra một ánh sáng kì ảo lung linh.

La Vĩ Thanh nhìn kĩ thì thấy ánh sáng phát ra từ chiếc đĩa đá không phải là một luồng sáng phát ra từ bên trong, cũng không phải toàn thân chiếc đĩa bay phát ra ánh sáng. Mà dường như bên trong chiếc đĩa đá xuất hiện những mạch máu li ti phát ra ánh sáng.

Những đốm sáng nhỏ nhuyễn như nước đang không ngừng chảy qua những mạch máu ấy khiến chiếc đĩa đá phát ra thứ ánh sáng lung linh huyền hoặc.

Lý Anh Kiệt bỗng cao giọng nói:

- Lý Anh Kiệt xin diện kiến cao nhân.