Niệm Giới - Khai Môn

Chương 52

Vạn Dạ Lãnh ( 10.000 đêm lạnh ) thoạt nghe không giống tên của một thanh kiếm mà giống một lời ai oán của nữ nhi sầu khổ.

Mười ngàn đêm, là ba mươi năm của một cuộc đời. Là đủ thời gian để một trái tim trở nên băng giá.

Ba mươi năm chìm trong bóng tối không những có thể giết chết niềm vui, giết chết tình yêu, giết chết khát vọng sống mà mười nghìn đêm đủ để giết chết luôn cả những nỗi sợ hãi, những bóng ma lẩn khuất ở tầng sâu nhất của linh hồn.

Mười nghìn đêm lạnh lẽo, đủ để biến một con người trở thành cái thứ tồn tại còn tàn tạ, vô vọng hơn cả một bóng ma. Thứ tồn tại không có linh hồn.

Vạn Dạ Lãnh Kiếm là thế, hơi lạnh từ nó tỏa ra không phải để đóng băng linh hồn ngươi, mà nó sẽ làm cho dục vọng của người khô héo, linh hồn ngươi quắt lại rồi tan biến đi như chưa từng tồn tại.

Vũ vô tình chạm tay vào thanh ma kiếm, chỉ khoảnh khắc sau hắn liền thấu triệt một điều. Không có gì thanh kiếm ma này không cắt được.

Dù là kim cương, dù là nước chảy, dù là linh khí hoặc là không gian. Kể cả linh hồn cũng không ngoại lệ. Đối mặt với thanh kiếm ma, mọi thứ đều không có gì khác biệt, chỉ cần nó lướt qua, tất nhiên là hủy diệt.

Hung danh của Vạn Dạ Lãnh Kiếm đáng sợ, nhưng bản thân thanh kiếm còn đáng sợ hơn. Lại có một điều mà những lời đồn nói sai về nó.

Vạn Dạ Lãnh Kiếm không phong ấn linh hồn. Vũ không phải người chuyên tu luyện Hồn Thuật có thể nhìn sâu vào linh hồn người khác, hoặc là khai thác thông tin từ những hồn ma, nhưng cảnh giới của hắn đủ cao để cảm nhận sự tồn tại của cái gọi là " linh hồn ", nhất là khi hắn chạm tận tay.

Nhưng trong thanh kiếm có khả năng phong ấn linh hồn trong truyền thuyết này lại không tồn tại một mảnh linh hồn nào cả. Không có linh hồn của những nạn nhân chết dưới lưỡi thép sắc lạnh của nó. Không có linh hồn mạnh mẽ mà cuồng bạo của Oda Nobunaga, thậm chí chính cả kiếm hồn kinh thế hãi tục trong truyền thuyết cũng không hề hiện hữu.

Vũ kinh hoàng nhận ra thần thức cùng linh hồn của hắn ở điểm tiếp xúc cùng thanh kiếm cũng dần tan rã. Càng đáng sợ hơn là thanh kiếm dường như có một hấp lực vô hình kéo linh hồn hắn chìm sâu vào trong nó.

Lực hút này không giống như kéo đẩy, cũng không giống như lời kêu gọi dụ hoặc của ảo giác tạo ra. Nó giống như bóng đêm, phủ xuống khiến người ta mất đi phương hướng, mất đi mục tiêu, mất đi cảm giác. Dù tiến tới hay trở lui, dù run rẩy lê lết hay điên cuồng bỏ chạy cũng không cách nào thoát khỏi bóng đêm, mãi mãi lạc đường trong đó.

o0o

Vũ kinh hãi thét lên khi Thái Minh chạm vào vai hắn. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không mệt mỏi gì mà miệng không ngừng thở hồng hộc như người kiệt sức.

Thái Minh thấy hắn biểu hiện lạ lùng giống như bị Kanae dùng bí pháp nào đó công kích thì lửa giận bùng lên, nghiến răng giật mạnh.

Kanae cũng chẳng vừa, lồng mấy ngón tay vào bàn tay hắn, ra vẻ níu giữ hắn ở lại bên mình.

Hai luồng uy áp hàn lệ càng hiệp trợ cùng chủ nhân, cường độ liên tục gia tăng cơ hồ có thể thấy bằng mắt thường, thông qua cơ thể Vũ giao đấu với nhau kịch liệt.

Lúc này hai luồng khí thế đã tì̀m được chiến trường mới, tức thì bỏ qua việc giao tranh trong không khí mà dồn cả vào trong thân mình Vũ để công kích lẫn nhau. La Vĩ Thanh thoát khỏi uy áp vôị xích lại phía Bất Giới, Bạch Phong Hành. Ba người vuốt mồ hôi xem Thái Minh cùng Kanae tranh đấu.

La béo có vẻ cũng quen với việc bị người ta thiêu đốt, vừa thoát khỏi lệ khí xong liền khôi phục tinh thần, chép miệng nói:

- Trái có mĩ nữ kéo đi, phải có người đẹp lôi về. Thật đáng hâm mộ a.

Bất Giới phì cười đáp:

- Ngươi có muốn thì vào đó mà thay.

Bạch Phong Hành không dám nói to:

- Hai người này sao lại chẳng biết phân biệt nặng nhẹ như vậy? Định Phách Tỏa Hồn Thuật của Thái Cô có sức sát thương với linh hồn vô cùng đáng sợ, trong vòng mười bước có thể hủy diệt sự sống chỉ bằng ý niệm. Lệ khí kia không biết là thuật gì nhưng cũng chẳng kém cạnh chút nào, thế mà hai người lại dùng thân thể hắn để giao đấu với nhau. Có phải muốn đánh cho linh hồn hắn tan thành tro bụi hay không?

La Vĩ Thanh nghe vậy bèn nhìn kĩ, quả thật hai luồng khí thế đã áp súc cô đặc đến gần như nước, đang không ngừng từ hai cô gái truyền vào giao tranh trong trong nội thể Vũ khiến hắn vặn vẹo như đỉa phải vôi, gương mặt nhăn nhó đau khổ tột cùng.

Gã vuốt mồ hôi đang túa ra đầy mặt, tự nói với mình:

- Quả nhiên đúng với câu " nguy hiểm hơn một người phụ nữ đẹp chỉ có thể là hai người phụ nữ đẹp " a. May mắn, may mắn bản thân không hấp dẫn nữ nhân.

Vạn Dạ Lãnh ( 10.000 đêm lạnh ) thoạt nghe không giống tên của một thanh kiếm mà giống một lời ai oán của nữ nhi sầu khổ.

Mười ngàn đêm, là ba mươi năm của một cuộc đời. Là đủ thời gian để một trái tim trở nên băng giá.

Ba mươi năm chìm trong bóng tối không những có thể giết chết niềm vui, giết chết tình yêu, giết chết khát vọng sống mà mười nghìn đêm đủ để giết chết luôn cả những nỗi sợ hãi, những bóng ma lẩn khuất ở tầng sâu nhất của linh hồn.

Mười nghìn đêm lạnh lẽo, đủ để biến một con người trở thành cái thứ tồn tại còn tàn tạ, vô vọng hơn cả một bóng ma. Thứ tồn tại không có linh hồn.

Vạn Dạ Lãnh Kiếm là thế, hơi lạnh từ nó tỏa ra không phải để đóng băng linh hồn ngươi, mà nó sẽ làm cho dục vọng của người khô héo, linh hồn ngươi quắt lại rồi tan biến đi như chưa từng tồn tại.

Vũ vô tình chạm tay vào thanh ma kiếm, chỉ khoảnh khắc sau hắn liền thấu triệt một điều. Không có gì thanh kiếm ma này không cắt được.

Dù là kim cương, dù là nước chảy, dù là linh khí hoặc là không gian. Kể cả linh hồn cũng không ngoại lệ. Đối mặt với thanh kiếm ma, mọi thứ đều không có gì khác biệt, chỉ cần nó lướt qua, tất nhiên là hủy diệt.

Hung danh của Vạn Dạ Lãnh Kiếm đáng sợ, nhưng bản thân thanh kiếm còn đáng sợ hơn. Lại có một điều mà những lời đồn nói sai về nó.

Vạn Dạ Lãnh Kiếm không phong ấn linh hồn. Vũ không phải người chuyên tu luyện Hồn Thuật có thể nhìn sâu vào linh hồn người khác, hoặc là khai thác thông tin từ những hồn ma, nhưng cảnh giới của hắn đủ cao để cảm nhận sự tồn tại của cái gọi là " linh hồn ", nhất là khi hắn chạm tận tay.

Nhưng trong thanh kiếm có khả năng phong ấn linh hồn trong truyền thuyết này lại không tồn tại một mảnh linh hồn nào cả. Không có linh hồn của những nạn nhân chết dưới lưỡi thép sắc lạnh của nó. Không có linh hồn mạnh mẽ mà cuồng bạo của Oda Nobunaga, thậm chí chính cả kiếm hồn kinh thế hãi tục trong truyền thuyết cũng không hề hiện hữu.

Vũ kinh hoàng nhận ra thần thức cùng linh hồn của hắn ở điểm tiếp xúc cùng thanh kiếm cũng dần tan rã. Càng đáng sợ hơn là thanh kiếm dường như có một hấp lực vô hình kéo linh hồn hắn chìm sâu vào trong nó.

Lực hút này không giống như kéo đẩy, cũng không giống như lời kêu gọi dụ hoặc của ảo giác tạo ra. Nó giống như bóng đêm, phủ xuống khiến người ta mất đi phương hướng, mất đi mục tiêu, mất đi cảm giác. Dù tiến tới hay trở lui, dù run rẩy lê lết hay điên cuồng bỏ chạy cũng không cách nào thoát khỏi bóng đêm, mãi mãi lạc đường trong đó.

o0o

Vũ kinh hãi thét lên khi Thái Minh chạm vào vai hắn. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không mệt mỏi gì mà miệng không ngừng thở hồng hộc như người kiệt sức.

Thái Minh thấy hắn biểu hiện lạ lùng giống như bị Kanae dùng bí pháp nào đó công kích thì lửa giận bùng lên, nghiến răng giật mạnh.

Kanae cũng chẳng vừa, lồng mấy ngón tay vào bàn tay hắn, ra vẻ níu giữ hắn ở lại bên mình.

Hai luồng uy áp hàn lệ càng hiệp trợ cùng chủ nhân, cường độ liên tục gia tăng cơ hồ có thể thấy bằng mắt thường, thông qua cơ thể Vũ giao đấu với nhau kịch liệt.

Lúc này hai luồng khí thế đã tì̀m được chiến trường mới, tức thì bỏ qua việc giao tranh trong không khí mà dồn cả vào trong thân mình Vũ để công kích lẫn nhau. La Vĩ Thanh thoát khỏi uy áp vôị xích lại phía Bất Giới, Bạch Phong Hành. Ba người vuốt mồ hôi xem Thái Minh cùng Kanae tranh đấu.

La béo có vẻ cũng quen với việc bị người ta thiêu đốt, vừa thoát khỏi lệ khí xong liền khôi phục tinh thần, chép miệng nói:

- Trái có mĩ nữ kéo đi, phải có người đẹp lôi về. Thật đáng hâm mộ a.

Bất Giới phì cười đáp:

- Ngươi có muốn thì vào đó mà thay.

Bạch Phong Hành không dám nói to:

- Hai người này sao lại chẳng biết phân biệt nặng nhẹ như vậy? Định Phách Tỏa Hồn Thuật của Thái Cô có sức sát thương với linh hồn vô cùng đáng sợ, trong vòng mười bước có thể hủy diệt sự sống chỉ bằng ý niệm. Lệ khí kia không biết là thuật gì nhưng cũng chẳng kém cạnh chút nào, thế mà hai người lại dùng thân thể hắn để giao đấu với nhau. Có phải muốn đánh cho linh hồn hắn tan thành tro bụi hay không?

La Vĩ Thanh nghe vậy bèn nhìn kĩ, quả thật hai luồng khí thế đã áp súc cô đặc đến gần như nước, đang không ngừng từ hai cô gái truyền vào giao tranh trong trong nội thể Vũ khiến hắn vặn vẹo như đỉa phải vôi, gương mặt nhăn nhó đau khổ tột cùng.

Gã vuốt mồ hôi đang túa ra đầy mặt, tự nói với mình:

- Quả nhiên đúng với câu " nguy hiểm hơn một người phụ nữ đẹp chỉ có thể là hai người phụ nữ đẹp " a. May mắn, may mắn bản thân không hấp dẫn nữ nhân.Vũ bị hai luồng uy áp giằng xé cơ hồ muốn rách cả linh hồn. Bất Giới không nỡ nhìn tên sư đệ hờ chịu khổ sở vội nói:

- Hai cô nương cẩn thận dùm sư đệ ta một chút.

Lời này thiên chân vô tà, cũng không sai phạm điều gì. Nhưng đáp trả Bất Giới lại là luồng uy áp cực mạnh đánh thẳng vào linh hồn khiến Bất Giới trong đầu nghe " oanh " một tiếng, té ngửa ra sau. Nếu không phải tu luyện cũng đạt được đỉnh cao của cảnh giới Kết Đan, hơn nữa thiền môn tâm pháp vô cùng kiên định, không sợ khổ hạnh thì đã trực tiếp hôn mê rồi.

Hai người Bạch Phong Hành cùng La Vĩ Thanh cũng định cất lời thì thấy Bất Giới chọc phải tổ ong vò vẽ, liền ngậm chặt miệng ngó đi chỗ khác.

- Là tôi có lỗi, Thái Cô cứ trừng phạt chứ giận lẫy sang Bất Giới đại sư làm gì phải tội. - Vũ cười khổ nói.

Lúc này trông hắn nhàn nhã như thể đang cầm tay hai cô gái bình thường chứ không có vẻ đau đớn quằn quại nãy giờ. Mặc dù hai luồng khí hàn lệ vẫn không ngừng truyền vào thân thể nhưng lại không gây chút khó chịu nào cho hắn cả.

Thái Minh giật tay lại nói:

- Ai thèm giận lẫy ông ta.

Mặc dù lời nói còn đậm mùi cắm cảu hờn dỗi . Nhưng nàng cũng đã ngừng Định Phách Tỏa Hồn Thuật lại, luồng uy áp khủng khiếp tan biến vô thanh vô tức

Vũ ngạc nhiên nhưng cũng không dám cãi, chỉ ậm ừ cười. Đằng sau lưng hắn xuất hiện một cái bóng mờ, hình dung rõ ràng là giống y chang hắn, khẽ lắc mình một cái lại ẩn luôn vào trong thân thể.

Kanae thấy hắn có thể tách được linh hồn ra khỏi thân thể mà vẫn hoạt động bình thường thì vô cùng ngạc nhiên nói:

- Cũng biết anh Vũ tu luyện dị năng đạt được nhiều thành tựu, không nghĩ đạo thuật lại cũng cao siêu như thế.

Vũ cười nói:

- Nếu tôi không nhanh chóng tách nguyên anh thần thức ra khỏi thân thể trốn đi, chỉ e đã bị hai cô nương xé nhuyễn cả rồi.

Kanae liếc nhìn Thái Minh, cười tủm tỉm nói:

- Chỉ là chút hiểu lầm thôi. Biết anh có thể xuất hồn thì đã dễ phân chia. Thái tỉ tỉ đây muốn giữ hồn anh, chứ người ta chỉ mượn thể xác chút thôi mà.

Thái Minh nghe mấy lời dâm đãng ấy thì khóe mắt lóe lên lửa giận. Nhưng nàng cũng biết Kanae đang cố tình trêu chọc mình. Hơn nữa một lần thất hố đã quá xấu hổ rồi. Bèn nhanh chóng định thần tĩnh tâm, trở lại vẻ băng lãnh như thường.

Thanh ma kiếm trong tay Kanae cũng trở nên yên tĩnh, luồng lệ khí kia cũng bay hơi đâu mất.

Vũ cũng vội nói :

- Đúng thế, chỉ là hiểu lầm thôi. Đều là do mới gặp còn chưa giới thiệu. Mọi người mau mau ngồi xuống nói chuyện

Một tràng giao tranh thầm lặng mà hung hiểm cứ thế mà ngừng. Hai luồng hàn lệ chi khí đang làm mấy người La Vĩ Thanh, Bất Giới khổ sở bỗng nhiên biến mất khiến ai nấy cảm giác như vừa lâm vào ảo giác, ngơ ngác nhìn nhau.

o0o

Theo lời Kanae thì nàng đã theo dõi cả nhóm mấy ngày, tất nhiên cũng có thông tin sơ lược của từng người. Mà đoàn của Vũ sang Nhật lần này cốt để tìm kiếm Kanae, tự nhiên cũng không cần Vũ phải giới thiệu làm gì. Nhưng mọi người cũng mặc kệ hắn khách sáo mấy câu.

Vũ giới thiệu xong, liền chỉ thanh kiếm của Kanae hỏi:

- Thanh kiếm này có phải thanh Vạn Dạ Lãnh trong truyền thuyết hay không?

Nhắc đến Vạn Dạ Lãnh Kiếm, Kanae liền như si như mê, nàng trìu vuốt ve thanh kiếm nói:

- Đúng thế, đây là thanh Juuchi Yosamu ưng ý nhất mà chú kiếm đại sư Maramusa rèn được.

Mặc dù ai cũng đoán được đó là thanh Vạn Dạ Lãnh, nhưng khi nghe Kanae chứng thực vẫn không khỏi hít một hơi khí lạnh, chú mục nhìn thanh kiếm.

Vạn Dạ Lãnh Kiếm thiết kế đơn giản và bình dị hơn truyền thuyết rất nhiều. Hoa văn trên vỏ kiếm cũng chỉ là mấy họa tiết đơn giản thể hiện sự lạnh lùng, sắc bén.

Đặc biệt nhất là thanh ma kiếm lại không tỏa ra chút khí tức nào giống như những thanh bảo kiếm khác. Không có ma khí, không có kiếm hồn, thậm chí so với những thanh katana được bán đại trà trên thị trường hiện đại nó còn kém mấy phần phong duệ. Nếu không phải Kanae nói, cũng không mấy người liên tưởng nó với thanh kiếm ma trong truyền thuyết.

Nhưng Vũ đã chạm tay vào nó. Hắn biết sự đáng sợ của thanh ma kiếm. Do đó lúc thấy La Vĩ Thanh tỏ ra hâm mộ thanh kiếm, Kanae nửa đùa nửa thật đưa cho gã cầm thử Vũ vội bật dậy nói:

- Thanh kiếm này có khả năng thôn phệ linh hồn. Anh La không phải chủ nhân của nó, chạm vào liền sẽ bị thần hồn câu diệt, chỉ còn lại cái xác không, chớ có đụng vào.

La Vĩ Thanh mặc dù không thấy thanh kiếm có gì nguy hiểm, nhưng tuyệt đối tin lời Vũ nói, vội rụt tay về, lại cố ý ngồi tránh xa một chút.

Kanae cười cười liếc mọi người đang chăm chú nhìn thanh ma kiếm hỏi:

- Không ai muốn thử kiếm nữa à?

Thái Minh không hiểu sao rất xung khắc với Kanae, đến nỗi mặc dù bản tính băng lãnh, lại có nhiều năm chưởng quản đại sự rèn luyện ra tâm lý hết sức bền vững. Nhưng chỉ vừa gặp Kanae là đã như núi lửa phun trào, không còn chút nào bình tĩnh ung dung.

Lúc này nàng không giống một tiên nữ tu luyện trăm năm lánh thế thoát tục mà giống một cô gái mới lớn khắc khẩu với người ta vậy. Nghe Kanae khiêu khích liền muốn thử kiếm, một phần cũng vì thanh Vạn Dạ Lãnh quá sức nổi tiếng, mà Thái Minh cũng tuyệt đối tự tin vào Hồn Thuật của mình, Kanae có thể cầm được, nàng không tin thanh ma kiếm có thể thôn phệ được mình.

Vũ thấy việc này có chút mùi vị đố kị chứ không phải xem kiếm đơn thuần. Hắn sợ mọi chuyện càng lúc càng quá đà vội nói:

- Kiếm của võ sĩ là bổn mệnh, đâu phải dễ dàng đưa vào tay người khác. Cô cứ khéo nói đùa. - Đoạn quay sang nói với Thái Minh:

- Vạn Dạ Lãnh Kiếm bên trong có nhiều bí mật, muốn xem kiếm cũng không thể trong chốc lát. Cô để sau hãy xem có được hay không?

Kanae vẫn muốn khiêu khích Thái Minh, làm ra vẻ hâm mộ nói:

- Thái tỉ tỉ linh hồn hết sức cường đại, anh Vũ quá lo lắng rồi. Ây da, nhưng có đàn ông lo lắng cho thật tốt, muội muội đây cũng chỉ mong được thế mà thôi.

Thái Minh lúc này đã thanh tĩnh xuống rồi, lại biết thừa nàng ta cố ý chọc mình. Cũng không thèm đấu khẩu, chỉ bất giác liếc sang Vũ một cái nói:

- Anh Vũ nói cũng có lý, để hôm khác tôi làm phiền Kanae tiểu thư vậy.

Kanae tính đùa dai, định trêu Thái Minh nhu thuận nhưng Vũ đoán trước tình hình, vội chen miệng nói:

- Khi nãy tôi đã kể qua với tiểu thư. Chúng tôi sang Nhật lần này mục đích không phải tìm Vạn Dạ Lãnh Kiếm mà là muốn nhờ Kanae tiểu thư chia sẻ một chút thông tin về Xá Lợi Đường Tăng được đem sang Nhật từ thời thế chiến. Hi vọng tiểu thư giúp đỡ.

Kanae thấy hắn nói vào việc chính, cũng thôi cợt nhả, nói:

- Việc này tôi cũng không giấu diếm làm gì. Thực tình Xá Lợi Đường Tăng là cái gì tôi cũng không hề biết, chỉ mới nghe anh nói lần đầu mà thôi. Rất tiếc không thể giúp gì các vị

Kanae không biết gì về Xá Lợi Đường Tăng cũng nằm trong dự đoán của mọi người. Dù sao năm đó chủ trì việc thu thập tro cốt là đám Pháp Tăng, Yamada Kojiro chỉ là trợ lực mà thôi. Với bản tính háo võ của y, việc trợ giúp những hành động của quân Nhật hay các Pháp Tăng chỉ là cái cớ để giao đấu cùng các cao thủ Trung Hoa mà thôi. Thậm chí nếu có hỏi trực tiếp Kojiro cũng chưa chắc lão đã biết Xá Lợi được đem đi đâu, huống hồ năm quân Nhật bại trận, Kojiro mổ bụng tự sát thì Kanae mới 12 tuổi.

Tuy nhiên cô nàng là đầu mối duy nhất tìm được, bao nhiêu hi vọng gửi gắm bị cắt đứt khiến ai cũng cảm thấy mất mát trong lòng.

Vũ gặng hỏi:

- Cô không biết gì về Xá Lợi Đường Tăng, sao lại chặn đường đón chúng tôi đến đây?

Kanae nhún vai nói:

- Tôi thấy có người can thiệp vào tận cơ sở dữ liệu của cảnh sát để thu thập mọi thông tin về tôi, lại thấy hai anh là người nước ngoài mà ra sức tìm kiếm rất lâu, không giống như mấy kẻ hâm mộ AV nên mới đặc cách đưa các anh về nhà tiếp đãi.

Bạch Phong Hành chen ngang nói:

- Nếu chỉ là đón khách, chẳng lẽ lại phải huy động cả mấy tên Pháp Tăng liều chết với chúng tôi ư?

Kanae cười cợt đáp:

- Đám Pháp Tăng ấy là lực lượng của Mikkyo ( Mật Tông Nhật Bản ), tôi đâu có đủ khả năng xách động họ. Hơn nữa anh đẹp trai như vậy, đời nào tôi lại nỡ phái người làm hại. Chỉ là trùng hợp thôi mà.

Lời của Kanae thật thật giả giả không biết nói thế nào, hơn nữa mấy người cũng chẳng có quyền gì ép nàng phải nói. Dù sao Kanae là chủ nhà, lại cũng không thù không oán. Đừng nói là không biết, kể cả cô nàng nói không muốn giúp cũng đành chấp nhận ra về chứ biết làm sao.

Thái Minh già dặn hiểu chuyện, lẽ ra có thể chủ động đàm phán nhưng lại xung khắc với Kanae nên không muốn ra mặt, chỉ vu vơ nói với Vũ:

- Muốn qua sông phải bắc cầu kiều, Tam Tạng thỉnh kinh còn phải dâng bình bát. Chúng ta cũng không thể nhờ xuông.

Vũ được nhắc liền hiểu ra ngay, muốn nhờ người ta giúp lại cứ hồn nhiên chất vấn thực là ngu ngốc. Dù không có lợi ích để trao đổi thì cũng phải lấy được hảo cảm của người ta mới mong nhờ vả được. Nhưng hắn đi lần này lại chẳng chuẩn bị gì nên lúng túng nói :

- Cô Kanae quan hệ rộng rãi, chỉ nhìn mấy vị ninja mới gặp lúc chiều đủ biết lực lượng trong tay không đơn giản. Chúng tôi chân ướt chân ráo tới Nhật thật không biết nhờ ai.

Nếu cô có thể giúp chúng tôi tìm thông tin về Xá Lợi Đường Tăng thì chúng tôi xin hậu tạ.

Danh vọng Thái Minh không chỉ gói gọn ở Dịch Thôn hay lãnh thổ Trung Hoa. Là Hội trưởng " Hiệp Hội ", đại diện cho giới tu chân Trung Quốc. Kanae chưa từng gặp mặt nhưng tiếng tăm thì đã biết từ lâu. Theo lẽ thường thì nàng phải là người đại diện cả đoàn mới phải. Mà mấy người Bất Giới, Bạch Phong Hành cũng đều là đức cao vọng trọng, thực lực phi thường, trong giới tu luyện cũng có địa vị rất cao Nhưng từ đầu chí cuối, vẫn để một mình Vũ chủ trương. Điều này chứng tỏ hắn có giá trị tương đối quan trọng trong phái đoàn này.

Kanae mặc dù còn kém Thái Minh cả về tuổi và danh vọng nhưng nàng cũng là một Kage ( lãnh đạo tổ chức ninja ). Kinh nghiệm nhìn người và đánh giá tinh huống tất nhiên là đủ tinh tường để nhận ra điều đó. Nàng thích thú nhìn Vũ, tủm tỉm hỏi:

- Giúp thì cũng được thôi, nhưng anh nói xem có thể hậu tạ gì được cho tôi đã nào.

Vũ không nghĩ cô nàng lại vào đề trực tiếp đến thế, ấp úng nói:

- Ờ thì cô có việc gì cần, chúng tôi sẽ giúp hết mình

Kanae nhún vai:

- Việc gì cũng được sao?

Hắn cẩn thận đáp:

- Ơ nhưng còn phải xem tôi có thể làm được hay không đã, nếu là việc tôi không thể làm được như hái sao trên trời thì chịu nhé, không phải là tôi nuốt lời đâu đấy.

Kanae vuốt má hắn, trêu:

- Người ta cũng không cần anh phải hái sao trên trời, chỉ cần anh hứa đưa tôi đi dạo ngắm trăng một vòng là được.

Vũ cười ha hả:

- Được đi dạo cùng với người đẹp như cô Kanae thì hạnh phúc nào bằng. Tôi còn tưởng cô muốn đi cùng Bạch tiên sinh đẹp trai của chúng tôi nữa chứ. Mà việc đó cũng không khó, chắc là Bạch tiên sinh cũng rất sẵn lòng.

- Cứ thống nhất thế đi.

Vũ cười hì hì nói:

- Được, thế hôm nay tôi ứng trước luôn khoản hậu tạ cho cô vậy. Bây giờ trời đã tối, lát nữa trăng lên tôi gửi trước cho cô một ít quà tạ ơn rồi chúng ta vào bàn việc nhé.

La Vĩ Thanh giơ ngón cái lên với hắn nói:

- Ông Vũ đúng là " nhân vật chính " có khác, chuyện trăm lợi vô hại như thế mà cũng rơi vào đầu được thì đúng là khiến người ta không biết dùng từ nào để mà cảm thán nữa.

Vũ ra vẻ khổ sở nói thầm:

- Nghe có vẻ nhẹ nhàng sung sướng thế thôi, chứ cũng không dễ xơi đâu nhé. Đi dạo ngắm trăng chỉ là món khai vị thôi, món chính cũng không dễ nuốt. Cô nàng này đóng AV ( phim người lớn ) quen rồi, nhu cầu và thể lực có thể nói là vô tận. Có khi tôi với Bạch tiên sinh còn đáp ứng không xong ấy chứ.

La Vĩ Thanh cười dâm đãng, huých be sườn hắn nói:

- Khó khăn như thế thì hay là để La béo tôi chịu khổ hộ cho.

Vũ cũng cười he he nói :

- Chuyện này là tôi gây ra thì tôi phải gánh vác. sao lại để anh chịu khổ dùm cho được.

Bất Giới cũng chụm đầu nói chen vào:

- Ha ha, việc khó khăn này chắc là sư đệ không làm được rồi, hay là để lão hòa thượng phá giới ta cùng với tiểu La làm hộ cho.

Vũ thấy Bất Giới đảo mắt về phía sau bèn ngẩng đầu nhìn lên thấy ngay hai bộ mặt hầm hầm như sắp giết người, sợ quá rụt cả cổ vào.

Thì ra Bạch Phong Hành vốn tính ghét bị người khác sắp xếp, hơn nữa Kanae lại là con gái của kẻ thù giết sư phụ. Thế mà Vũ dám đem y ra làm nam sắc trao qua đổi lại bảo sao y không giận đến nghiến răng trèo trẹo.

Mà người còn lại là Thái Minh thì chẳng rõ cơn cớ ở đâu cũng đang nổi trận lôi đình. Nàng không nghiến răng trợn mắt như Bạch Phong Hành nhưng sắc mặt lạnh lùng phát sợ, khí lạnh tỏa ra khiến Vũ không dám nhìn, bất giác nhích người nấp sau lưng La béo.