Editor: Cẩm Hi Đinh Kha cũng không nói chuyện, không nghe hắn nói xong liền xoay người đi ra ngoài, đôi mắt lại giống như xé rách cẩm bạch vỡ thành vô số phiến, Viên Trần theo sát sau đó chạy ra đi túm chặt cánh tay của nàng, nàng quay đầu lại gương mặt lại đã là dính đầy nước mắt, "Như thế nào lại khóc?"
Viên Trần duỗi tay đi lau lau Đinh Kha gương mặt nước mắt, hắn biết nàng ái khóc, nhưng ở nàng nhu nhược bề ngoài hạ lại là so nam tử càng kiên cường quyết tâm.
Đinh Kha lắc đầu rồi lại gật gật đầu, Viên Trần hoảng loạn đem nàng kéo vào trong lòng ngực, nàng thế nhưng giãy giụa không chịu làm hắn chạm vào chính mình, "Rốt cuộc em làm sao vậy?"
"Anh vì giết Tô Sâm Trạch có thể gạt em, nhưng anh có bao giờ nghĩ tới chưa, nếu như anh tới chậm một bước, chính là một xác hai mạng đấy!" Viên Trần biết cô nhất định sẽ khó tha thứ chuyện mình lừa gạt, hắn một lòng muốn diệt trừ Tô Sâm Trạch, khi nghe nói Tô Sâm Trạch biết mình đang cai nghiện liền sinh ra một kế, vậy nên dù đã cai nghiện thành công nhưng vẫn tiếp tục che dấu.
Viên Trần chậm rãi móc khẩu súng lục màu bạc từ trong ngực ra, hắn nhẹ nhàng mở lòng súng cho Đinh Kha xem, Đinh Kha bị hắn giữ chặt không còn cách nào, đành phải ngó qua một cái, bên trong lòng súng chỉ có một viên đạn, "Có ý gì?"
Viên Trần đổi tay thuần thục đóng lòng súng lại, "Trong kế hoạch của tôi chỉ có mình em là bỏ sót! Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới em lại xông ra chiến trường, cho nên tôi chỉ mang hai viên đạn, một viên dành cho Tô Sâm Trạch, viên còn lại," Viên Trần rũ mắt, chăm chú nhìn vào con ngươi chớp động như pha lê của Đinh Kha, "Nếu em và đứa bé xảy ra chuyện, viên còn lại này tôi sẽ dành cho chính mình!"
Đinh Kha tức muốn hộc máu, đánh một quyền vào ngực hắn, "Anh điên rồi sao?"
"5 năm trước khi gặp em tôi đã điên rồi!" Hắn ngẩng đầu mờ mịt sương khói, chỉ có đôi mắt cô là trong veo như làn nước mùa thu.
Đinh Kha sửng sốt rồi nhào vào lòng Viên Trần, nước mắt làm vạt áo hắn ướt đẫm, đời này kiếp này, chỉ có người này......
"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?" Tô Nghiên Đàm quỳ trên mặt đất nhìn thi thể cha mình, giữa ấn đường của Tô Sâm Trạch bị thủng một lỗ, phần thịt bị cháy xém cùng với phần da rạn nứt xung quanh, nhìn vào mà kinh hồn khiếp vía.
"Vũ Nhân tiểu thư, tại sao lại như vậy?" Tô Nghiên Đàm phát điên hướng Vũ Nhân Phong Tử gào thét, cô ta không hiểu, rõ ràng tất cả đều nghe theo Vũ Nhân Phong Tử, vì sao đổi lấy lại là cửa nát nhà tan.
Vũ Nhân Phong Tử sửa lại quần áo, đối với thi thể của Tô Sâm Trạch trên sàn nhà không cho là đúng, "Không nghĩ tới lão già này lại không nghe lời như vậy, thật là, chết còn chưa hết tội đâu!"
"Cô nói cái gì?" Tô Nghiên Đàm nghe Vũ Nhân Phong Tử nói cha mình chết còn chưa hết tội, xông lên liều mạng túm chặt lấy cổ áo cô ta, gã đàn ông Nhật Bản bên cạnh Vũ Nhân Phong Tử một tay đem Tô Nghiên Đàm đẩy ngã xuống đất.
Tô Nghiên Đàm rơi lệ nhìn chăm chằm Vũ Nhân Phong Tử, "Tôi nghe lời cô đi bức Hành Tố di nương, giết một nhà bác sĩ Lâm, bức cho Viên Trần trở thành kẻ nghiện, tính cả chị họ Tô Khinh Mạn cũng chết thảm ở Bắc Bình, nhưng tại sao bây giờ cha tôi lại chết! Cô nói đi! Tại sao?"
Vũ Nhân Phong Tử hừ lạnh một tiếng, cô ta vô cảm liếc thi thể lạnh băng trên mặt đất, "Muốn trách thì trách cô gieo gió gặt bão! Tôi cũng chưa từng ép cô phải nghe theo tôi!" Tô Nghiên Đàm ngẩng đầu nhìn cô gái máu lạnh trước mặt, ngày xưa cô ta đối xử với Tô Nghiên Đàm giống như chị em ruột thịt, nhưng mới vừa xảy ra chuyện đã trở nên tàn nhẫn như vậy.
Vũ Nhân Phong Tử chậm rãi ngồi xổm xuống, cô ta tới gần Tô Nghiên Đàm đang không ngừng khóc nức nở, dùng ngón tay thon dài nhẹ nâng khuôn mặt Tô Nghiên Đàm lên, "Còn nhớ tôi từng nói gì không, người vô dụng còn giữ lại làm gì!" Tô Nghiên Đàm trong lòng cả kinh, đang muốn lùi về phía sau, lại không ngờ dưới bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, cô ta nhìn xuống thì thấy Vũ Nhân Phong Tử rút ra một con dao găm đẫm máu từ bụng mình, những giọt máu nóng bỏng dính trên dao găm lạnh băng chảy tí tách xuống sàn nhà, "Không phải người trong tộc, tất sẽ có dị tâm!" Vũ Nhân Phong Tử mỉm cười đẩy Tô Nghiên Đàm đang run rẩy xuống đất.
Máu tươi theo sàn nhà chảy xuôi vào từng khẽ hở, Tô Nghiên Đàm trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Vũ Nhân Phong Tử, cô ta tựa như con cá rời khỏi mặt nước, thoi thóp thở dốc, ngực phập không ngừng phồng lên xuống thì bên tai lại "Phanh" một tiếng, ngã xuống bên cạnh cha mình.
Vũ Nhân Phong Tử ném cây dao găm tinh xảo trong tay xuống, gã đàn ông người Nhật vừa nổ súng sắc mặt không đổi, "Đi Quảng Đông chỗ của Ân Mộ Tiêu thôi!"
Bên trong Tĩnh Nghi viên tràn ngập ấm áp, "Tôi nói là rất nóng, em có nghe thấy không?" Viên Trần bất đắc dĩ cầm lấy quạt hương bồ quạt cho cô, Đinh Kha nằm trên giường trúc mát lạnh đặt dưới tán cây, sau giờ ngọ ánh nắng xuyên qua khẽ lá rọi xuống người cô, cô nghiêng người vỗ về cái bụng nhỏ nhô lên.
"Thiếu soái, mau đưa cho tôi nào." Dì Ngô đang muốn nhận lấy quạt hương bồ, thì Viên Trần đặt ngón trỏ lên môi, "Xuỵt" một tiếng ý bảo dì Ngô đi đi, Đinh Kha nằm đưa lưng về phía Viên Trần ngủ rất sâu, cuống sách trong tay rơi xuống mặt đất.
Viên Trần duỗi tay nhặt lên, bất ngờ lọt vào trong tầm mắt lại là:《 lục thao 》
Hắn đưa tay khẽ vuốt hai bên thái dương mướt mồ hôi của cô, cô cả ngày không quên xem binh thư, thật không biết liệu về sau đứa bé trong bụng có thể trở thành quân nhân hay không nữa.
Viên Trần phe phẩy quạt hương bồ, Đinh Kha vẫn bị nóng mà xoay người nằm ngửa, "Rõ ràng là người Thượng Hải, còn sợ nóng như vậy!" Hắn sủng nịch nói, đôi mắt lại tràn ngập tình yêu.
Trên tán cây không ngừng vang lên tiếng chim hót, ánh nắng mặt trời len lỏi qua khe hở của những phiến lá hình bầu dục, chiếu lên ngũ quan tinh xảo của cô, Viên Trần cũng không biết thai phụ lại ham ngủ như thế, mà Đinh Kha vốn hơi gầy, nhưng nay có thêm đứa bé, thân toàn cô tản mát ra tình mẫu tử, cả người châu tròn ngọc sáng, làn da càng thêm trắng nõn kiều nộn.
Viên Trần trong lòng khẽ động, lại phải mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc của chính mình, hắn nhịn hồi lâu rồi cúi người xuống khẽ ngửi hương lan như có như không trên người cô.
Chính văn thuận lợi sinh con "Đinh Kha, mau tới đây, xem tôi mang về cho em cái gì này!" Tâm trạng của Viên Trần hôm nay rất tốt, ôm một cái hộp to đặt lên bàn, Đinh Kha dùng tay đỡ bụng nhỏ chậm rãi đi tới bên cạnh Viên Trần, "Không phải lại là vòng ngọc kim sức* nữa chứ?" Viên Trần biết hơn phân nửa chỗ quà tặng hắn đưa cho Đinh Kha đều đã lưu lạc ở hiệu cầm đồ, hắn không trả lời cô mà chậm rãi mở hộp ra.
(*) Kim sức: Đồ trang sức bằng vàng. Đinh Kha ngồi trên sô pha nhẹ nhàng mơn trớn bụng nhỏ, nhìn động tác cẩn thận mở hộp của Viên Trần thì nhịn không được bật cười thành tiếng, không ngờ hắn cũng có một mặt ôn nhu như vậy!
Bên trong hộp bày một bàn cờ ngọc bích, xanh biếc trong suốt, sáng rỡ như miếng băng mỏng, từng quân cờ được điêu khắc tinh xảo, tuyết trắng ôn nhuận, mặt trên được điêu khắc tinh tế, tướng, xe......
Trái tim Đinh Kha ngay lập tức như bị trúng đạn, đau đớn từng cơn lại khó có thể ngăn được tình yêu của hắn, cô chỉ là trong lúc vô tình nói với Viên Trần rằng mình thích cờ tướng, không nghĩ tới hắn lại đem về một bàn cờ ngọc bích như này, những quân cờ được mài giũa từ ngà voi phảng phất như vẫn còn lưu lại độ ấm từ lòng bàn tay Viên Trần.
"Viên thiếu soái, ngài phải cẩn thận đấy, em chắc chắn sẽ đánh bại ngài, quân nào liên lên tiêu diệt quân đó!" Đinh Kha xoa tay nắm quân cờ từng bước ép sát, Viên Trần chỉ cười mà không đáp, không biết có phải hắn vẫn luôn nhường Đinh Kha không, chỉ lui không tiến.
"Đừng vui mừng quá sớm, lên đi!" Viên Trần bình tĩnh ra đòn cảnh cáo Đinh Kha, cô tức khắc sửng sốt, thì ra hắn chơi cùng cô lấy lui làm tiến, không ngừng làm cho Đinh Kha mất cảnh giác, cuối cùng một kích đoạt mệnh!
Chơi được mấy ván Đinh Kha bắt đầu kêu than, "Không chơi nữa, dù sao thì kết quả cũng đều như nhau!" Ở trong nhà cả cha và tam muội đều không phải là đối thủ của Đinh Kha, nhưng cái tên Viên Trần này lại là chuyên gia quân sự, có thể dễ như trở bàn tay thôn tính cô, đối với hắn mà nói chuyện mang binh đánh giặc dễ như trở bàn tay, huống chi đây chỉ là một tấc vuông cờ tướng.
"Được rồi mà, tôi cũng không thể nào cứ nhượng bộ mãi được, ngay cả một bước cũng không thể đi chứ, vậy chẳng phải em sẽ càng tức giận tôi không chơi nghiêm túc sao?" Viên Trần sủng nịch đem cô ôm vào lòng.
Đinh Kha biết rõ hắn nói có đạo lý, nhưng cô lại muốn chơi xấu, "Miệng lưỡi trơn tru!" Đinh Kha cầm quân cờ lên định ném Viên Trần, khi đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt sau của quân cờ thì thấy cộm cộm, cô lật quân cờ lên đặt trong lòng bàn tay, mặt sau của quân cờ ngà voi được khắc lên chữ "Sinh", bằng thể chữ Khải vô cùng tinh xảo.
"Sinh?" Đinh Kha nhìn quân cờ trong lòng bàn tay, đây là ý gì?
Cô ngước mắt lên nhìn Viên Trần, Viên Trần lại nghiêng đầu cười đến rạng rỡ, Đinh Kha không thèm nhìn hắn nữa, theo bản năng lật những quân cờ khác lên, mặt dưới của mỗi quân cờ ngà voi đều có một chữ điêu khắc, có "Sinh", có "Chết", còn có "Đinh".
"Rốt cuộc là ý gì?" Đinh Kha xếp lại các quân cờ bị xáo trộn theo thứ tự ban đầu, "Em thử đoán đi!" Viên Trần không nhanh không chậm thưởng thức trà, Đinh Kha nhăn mày đẹp uyển chuyển nhẹ nhàng liếc qua từng quân cờ, Viên Trần một tay chống cằm tựa lưng vào ghế chăm chú nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, đôi mắt hắn phiêu tán như cơn mưa mùa thu, trong làn mưa đó lại chỉ có duy nhất bóng hình xinh đẹp của Đinh Kha.
Đinh Kha lần lượt xếp lại các quân cờ, mỗi bên 16 quân cờ, tổng cộng có 32 quân cờ, vừa vặn tạo thành hai bài thơ giống nhau, Đinh Kha lặng lẽ đọc, nước mắt cũng theo gương mặt chảy xuôi xuống bàn cờ ngọc bích trong suốt.
Vĩnh thế vô độc Sinh tử như thế nào Đến tư nếu đinh Ái hằng duy kha Đây nào phải thơ, rõ ràng là một lời thề lớn mật, mở đầu và kết cục kết hợp lại vừa vặn là:
Tình yêu bất tử, chỉ vì Đinh Kha! Viên Trần chính là như vậy, vừa bá đạo vừa chấp nhất, tình yêu dành cho Đinh Kha không có nửa điểm giả dối.
"Đời này kiếp này, Viên Trần tôi chỉ cưới một vợ!" Khi đó trong hôn lễ tại giáo đường, hắn mỉm cười với những vị khách có mặt tại đó, hắn hai tròng mắt hắn thay đổi liên tục như kính vạn hoa, nhìn không ra nửa điểm cảm xúc, chỉ có nhu tình là nhiều đến mức suýt nữa tràn ra.
"Viên Trần......" Đinh Kha bị kéo vào những hồi ức xưa.
"Sao em lại khóc nữa rồi? Không thích à?" Viên Trần nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ xinh của Đinh Kha lên, "Không, em thích mà, em thích lắm!" Đinh Kha không ngừng nhấn mạnh, Viên Trần thấy cô thật sự thích, trái tim hắn như bị thiêu đốt, nhịn không bèn giữ lấy gáy Đinh Kha, cúi xuống nóng bỏng hôn lên, nụ hôn của hắn nháy mắt trở nên nhiệt liệt, môi lưỡi dây dưa thở dốc kịch liệt, hắn gần như điên cuồng đòi hỏi Đinh Kha từng chút một.
Viên Trần duỗi tay cởi bỏ áo khoác ngoài của Đinh Kha, da thịt ma xát khiến Đinh Kha bất giác ngã vào lòng hắn, quần áo rơi xuống vừa vặn lộ ra bờ vai trắng nõn, như ẩn như hiện gãi đúng chỗ ngứa, nửa kín nửa hở tràn ngập phòng tình, hình ảnh diễm lệ làm lay động nhân tâm. Đinh Kha khẽ dùng sức đẩy hắn ra, "Cẩn thận đứa bé!"
Viên Trần ngẩn ra, lúc này mới ý thức được bụng nhỏ của Đinh Kha nhô lên, hắn hơi hơi mỉm cười nhịn xuống dục hỏa đốt người □ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bụng cô, Viên Trần không dám chạm vào Đinh Kha nữa, hắn chỉ yên lặng ghé lên bụng Đinh Kha cẩn thận nghe, thai nhi trong bụng có vẻ vẫn đang an giấc.
"A, không được, tôi không sinh nữa, tôi không sinh nữa!" Phía sau màn lụa Đinh Kha thét chói tai, thanh âm bén nhọn đâm thẳng vào tim người nghe.
"Dùng sức, tiếp tục dùng lực, phu nhân, ngài cố thêm một chút nữa đi!" Bà mụ đã gấp đến mồ hôi đầy đầu, đại soái ra lệnh, nếu mẹ con có bất cứ sơ xuất gì, các bà không muốn cả nhà bị chôn cùng đâu.
"Hay là thì đừng sinh nữa!" Viên Trần gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại trước màn lụa, "Đáng nhẽ phải sinh xong rồi chứ, chẳng lẽ lại nhét trở lại rồi?" Đại soái lạnh giọng mắng.
Viên Trần đã gấp không chịu nổi rồi, trong lòng nóng như lửa đốt, "Không được, con phải đi vào xem sao!" "Đứng lại, nữ nhân sinh sản nam phải canh giữ ở bên ngoài, bằng không không may mắn!" Đại soái cầm trong tay quải trượng lại chọc chọc sàn nhà.
Viên Trần nghe Đinh Kha gào khản cả giọng, thì đau như bị đâm, hắn không ngừng đi tới đi lui trong phòng, "A!" Đinh Kha bỗng nhiên hét lên lên bén nhọn, rồi tức khắc tĩnh trở lại.
"Phu nhân, phu nhân? Ngài mau tỉnh lại, ngài mau tỉnh lại đi!" Bà mụ sờ thấy hơi thở mỏng manh của Đinh Kha thì lập tức kinh hoàng.
"Cô ấy làm sao vậy?" Viên Trần không kìm chế được nữa, lập tức vén màn lụa vọt vào phòng trong, "Đừng vào đấy!" Đến đại soái bây giờ cũng không thể ngăn nổi hắn nữa.
Phía trong màn lụa chất đống băng gạc, mấy bà mụ đang gấp gáp xoay sở, còn Đinh Kha chỉ nhắm chặt mắt nằm ở trên giường không nhúc nhích, mồ hôi đã ướt đẫm tóc mai của cô, Viên Trần đột nhiên lao tới bên cạnh cầm lấy tay cô.
"Đinh Kha? Đinh Kha?" Viên Trần lắc nhẹ người cô, "Em tỉnh lại đi, em mau tỉnh lại đi mà!"