Niễn Ngọc Thành Trần

Chương 48

Editor: Cẩm Hi

"Chuyện gì cũng sai tôi làm, tôi cũng không phải người hầu, không tới ăn thì thôi, nhịn một bữa cũng chả chết người!" Chung Ly Mị không dám làm trái ý Chung Ly Khâm, chỉ có thể tức giận đến mắng trộm, lại không nghĩ tới đụng phải hầu gái, "Nhị tiểu thư!" Chung Ly Mị trừng mắt bóp cổ cô ta, con ngươi sung huyết đầy ngoan độc, "Nhớ kỹ, tôi sẽ sớm trở thành đại tiểu thư thôi!" Hầu gái bị cô ta dọa sợ không nhẹ, cuống quít gật đầu đáp vâng.

"Đại tỷ, anh Tông Tuyền, hai người nhất định không thể xảy ra chuyện gì đâu đấy! Em chỉ còn lại hai người mà thôi!" Chung Ly Huyền nắm chặt khăn lụa hướng về phía mặt trời cầu nguyện.

Tình cảm của cô đối với Thẩm Tông Tuyền không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ Chung Ly Huyền đã muốn gả cho Thẩm Tông Tuyền, lại không nghĩ tới Thẩm Tông Tuyền luôn nói bóng nói gió hỏi thăm tin tức của đại tiểu thư, tất nhiên cô cũng nhìn thấy một màn kia của Thẩm Tông Tuyền và Đinh Kha ở bể bơi, nhưng cô không buồn cũng không vui mà chỉ thấy cô đơn, có lẽ chỉ có người xinh đẹp như đại tỷ mới xứng đôi với Thẩm Tông Tuyền, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại người nam kẻ bắc, tất cả tình cảm của Chung Ly Huyền cũng bị khiếp đảm bao vây.

"Các ngươi, các ngươi, tất cả mau tản ra, một khi phát hiện Đinh Kha tiểu thư thì lập tức mang đi!" "Vâng!" Tất cả binh lính tiếp nhận mệnh lệnh đều mặc thường phục, tốp năm tốp ba trốn trong một góc tối, thỉnh thoảng dùng ánh mắt trao đổi.

Thẩm Tông Tuyền mặc thường phục đứng dưới bóng tòa nhà cao ngất, hắn nhíu chặt mày nhìn chằm chằm cửa đại sảnh cách đó không xa, một đám phóng viên lũ lượt đi vào nhà hàng những vẫn không thấy Đinh Kha đâu.

"Thật ngại quá, xin hãy xuất trình giấy tờ tùy thân!" Nhân viên phục vụ đưa tay ngăn người trước mặt lại, người trước mắt đặt máy ảnh trong tay xuống, ngón tay khẽ nâng vành mũ, lộ ra hai má hồng hào, đôi mắt lấp lánh, rõ ràng là đàn ông nhưng phải dùng từ xinh đẹp để hình dung về khuôn mặt này.

Người phục vụ ngây ngốc nhìn cô, "Nhật báo Thượng Hải!" Cô dùng hai ngón tay kẹp giấy tờ tùy thân đưa ra trước mặt hắn ta, thấy người phục vụ vẫn ngẩn ra mà không nhìn giấy tờ tùy thân, cô cười khanh khách nói: "Tiên sinh, xin mời!" Đinh Kha ôm máy ảnh, hiên ngang đi lướt qua hắn ta, người phục vụ nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô, thật lâu vẫn chưa hồi thần.

Trong ngoài nhà hàng Trung Quốc đều có lính gác, phía sau tư lệnh Lưỡng Quảng đặt một tấm bình phong lớn màu đen bằng gỗ, ông ta đứng ở phía trước giống như rồng trên mây, "Hôm nay chúng tôi đến Giang Tây là để tham gia điển lễ duyệt binh, ngoài ra cũng có chuyện muốn làm rõ với các vị phóng viên ở đây!" Ánh đèn flash chớp nháy liên tục trước mặt tư lệnh Lưỡng Quảng, câu vừa rồi của ông ta đã lấy được sự tán dương và tiếng vỗ tay từ cánh phóng viên bên dưới.

Cách trùng trùng điệp điệp bóng người, Đinh Kha mặc đồ nam xen lẫn trong đám đông, khuôn mặt thấp thoáng qua khe hở, ánh mắt khóa chặt trên người tư lệnh Lưỡng Quảng, trên mặt ông ta là một đám râu quai nón hỗn độn, khi trả lời phóng viên thì cười tới nỗi đôi mắt nheo lại.

"Có rất nhiều ý kiến khác nhau về cái chết của tư lệnh Thượng Hải và phu nhân, tại đây tôi cũng muốn làm sáng tỏ, đầu tiên tôi cũng cảm thấy khiếp sợ và đau buồn, nhưng......" Ông ta còn chưa nói xong, Đinh Kha đã run rẩy đưa tay sờ lên ngực áo, vành mũ hạ thấp chỉ lộ ra nửa con mắt, giờ phút này trông cô giống như một con báo đang ẩn nấp trong bụi cỏ.

Muốn giải thích thì chui xuống đất gặp cha mẹ tôi mà giải thích!

"Phanh!" Tiếng súng vang lên, Đinh Kha trong phút chốc chui ra khỏi bụi cỏ, viên đạn găm giữa trán Lưỡng Quảng, hội trường trở lên hỗn loạn, máu bắn tung tóe tư lệnh Lưỡng Quảng lập tức ngã xuống sàn, Đinh Kha lẩn ở trong đám đông hỗn loạn trấn định nhét lại súng vào ngực.

"Thẩm lữ trưởng, tất cả mọi người đều đã đi vào hết rồi, sao vẫn chưa thấy Đinh Kha tiểu thư đâu!" Thẩm Tông Tuyền đứng ở chỗ tối nhìn cánh cửa cách đó không xa được người phục vụ từ từ đóng lại, hắn cũng không nghi ngờ gì, sau lưng có một binh sĩ mặc thường phục hô lên: "Thẩm lữ trưởng, ngài mau xem!"

Binh sĩ mặc thường phục áp giải một người đàn ông đã lột quần áo, miệng bị bịt kín đang kêu ô ô, "Còn không mau để hắn nói chuyện!" Nghe thấy lệnh của Thẩm Tông Tuyền, binh sĩ cuống quít lấy miếng vải bố trắng từ trong miệng hắn ta ra, người nọ nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm của Thẩm Tông Tuyền thì lập tức mở miệng: "Mau cứu tôi với, vừa rồi có một cô gái cướp quần áo với máy ảnh của tôi!"

Nữ?

Đinh Kha?

Thẩm Tông Tuyền vung tay đánh hắn ta ngã rạp xuống đất, "Đi!" Hắn rút súng mang theo binh sĩ tiến vào nhà hàng.

"Chạy mau......" "Cứu mạng!" Một tiếng rồi lại một tiếng không ngừng la hét, bên trong nhà hàng hỗn loạn thành một đoàn, đám phóng viên ôm đầu chạy ra ngoài, thế nhưng cửa ra vào đã bị binh sĩ đóng lại, Đinh Kha xen lẫn trong đám người kéo thấp vành nón che đi khuôn mặt nhỏ xinh của mình.

"Thiếu gia, là cô ta!" Vũ Nhân Phong Tử đem súng lục nhét vào trong tay người đàn ông bên cạnh, người đàn ông cầm lấy súng nấp sau tấm bình phong màu đen, đôi mắt sáng ngời nổi lên một tia ngoan độc, qua khe hở hắn ta có thể thấy được rõ ràng thời điểm Đinh Kha giơ súng lên, quả nhiên so với những gì Vũ Nhân Phong Tử nói không sai chút nào.

Hắn ta liếc mắt nhìn tư lệnh Lưỡng Quảng trợn mắt chết thảm trên sàn, khóe miệng hơi hơi cong lên, súng trong tay nhắm thẳng Đinh Kha đang ẩn trong đám người hỗn loạn, cảm ơn cô đã giúp tôi giết ông ta, bất quá......

"Đinh Kha!" Cửa ra vào đột nhiên bị phá tan, Thẩm Tông Tuyền mang theo một đám người xông vào, Đinh Kha như nhìn thấy rạng đông lập tức nhào vào lòng hắn, trong đám người chen chúc Thẩm Tông Tuyền liếc mắt một cái liền nhận ra cô, ghé mắt nhìn thoáng qua thi thể tư lệnh Lưỡng Quảng trong nhà hàng, thế nhưng Ân Mộ Tiêu đang đứng trước thi thể, hắn ta đang giơ lên súng lên nhắm ngay Đinh Kha.

"Cẩn thận!" Thẩm Tông Tuyền móc ra súng ra lập tức bóp cò, một tay ôm chặt lấy Đinh Kha, "Tông Tuyền!" Đinh Kha nhào vào trong lòng hắn, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy quần áo của hắn, thân thể Thẩm Tông Tuyền chấn động vì thế đường đạn đi chệch chỉ bắn trúng cánh tay Ân Mộ Tiêu.

Ân Mộ Tiêu cười lạnh, hàn ý bức người, hắn ta không màng tới tay phải đang bị thương, tay trái không bị thương nâng súng lên nhắm ngay Đinh Kha trong ngực Thẩm Tông Tuyền, Thẩm Tông Tuyền gắt gao ôm lấy Đinh Kha, cùng Ân Mộ Tiêu mắt đối mắt, ánh sáng chợt lóe, hắn nhất thời không kịp giơ súng, ôm Đinh Kha xoay người một cái, viên đạn của Ân Mộ Tiêu vừa lúc xượt qua người Đinh Kha, thế nhưng lại bắn trúng Thẩm Tông Tuyền từ phía sau!

Chính văn thư hoãn lâu dài

"Tông Tuyền?" Thẩm Tông Tuyền thân thể chấn động, ôm Đinh Kha không dám buông lỏng, trong khoảnh binh sĩ vọt vào trong phong tỏa, Thẩm Tông Tuyền nhân cơ hội ôm Đinh Kha lảo đảo rời đi.

"Không được!" Vũ Nhân Phong Tử đột nhiên đẩy Ân Mộ Tiêu xuống đất, súng trong tay hắn ta cũng bị văng xa một khoảng, "Cô muốn gì?" Ân Mộ Tiêu tức giận tận trời, trơ mắt nhìn Thẩm Tông Tuyền ôm Đinh Kha rời đi.

"Tôi bảo anh giết người phụ nữ đội mũ, ai cho phép anh nổ súng vào Thẩm Tông Tuyền hả!" Vũ Nhân Phong Tử lưng tròng nước mắt, dùng tiếng Trung bập bẹ tê tâm phế liệt hét lên, mà xung quanh bọn họ bắt đầu vang lên những tiếng nổ súng.

"Thẩm Tông Tuyền? Ai là Thẩm Tông Tuyền?" Ân Mộ Tiêu bỗng nhiên đứng dậy cầm lấy súng, mặt vẫn lạnh băng, Vũ Nhân Phong Tử không trả lời hắn ta, cô chỉ quỳ rạp trên sàn khóc nức nở, Thẩm Tông Tuyền là ai, có quan hệ gì với cô ta đâu chứ!

"Vũ Nhân tiểu thư, ngài vẫn chưa đủ tư cách để ra lệnh cho tôi đâu!" Ân Mộ Tiêu đột nhiên giơ súng lên nhắm ngay Vũ Nhân Phong Tử, "Cầu xin anh, cầu xin anh, đừng giết hắn mà!" Nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt Vũ Nhân Phong Tử rơi xuống sàn nhà, cô ta biết bản thân mình muốn trả thù, chỉ vì không bỏ được hắn.

Hồi lâu sau Ân Mộ Tiêu mới buông súng xuống, không phải hắn ta thương hoa tiếc ngọc, hắn ta chưa bao giờ nhân từ nương tay với bất kỳ kẻ nào, ngay cả cha chết ở ngay trước mặt mà hắn ta cũng không dao động, "Vũ Nhân tiểu thư, chúng ta là đối tác, nếu cô muốn tôi tha cho hắn, tôi sẽ không phái người đuổi theo nữa!" Ân Mộ Tiêu cười nâng gương mặt Vũ Nhân Phong Tử lên, đôi mắt lại lạnh băng chứa đầy hàn ý.

Từ nay về sau cha hắn ta không thể nắm giữ quân vụ nữa, cũng không còn áp chế được dục vọng của  Ân Mộ Tiêu nữa, vì đoạt được thiên hạ mà không từ thủ đoạn......

Đinh Kha ôm lấy Thẩm Tông Tuyền cuống quít chui vào bên trong xe, chính mình cũng ngồi xuống cạnh hắn, Đinh Kha khẩn trương thở gấp, "Tông Tuyền, rốt cuộc em cũng báo thù được rồi!" Thẩm Tông Tuyền ôm ngực miễn cưỡng kéo khóe miệng cười với cô, Đinh Kha nhìn đôi môi trắng bệch của hắn thì cảm thấy không đúng, rũ mắt thì thấy máu theo kẽ tay hắn chảy ra, vì mặc áo đen nên không nhìn rõ vết máu.

"Tông Tuyền, anh, anh làm sao vậy?" Đinh Kha cả người run rẩy, cô vươn bàn tay lạnh ngắt đặt lên tay Thẩm Tông Tuyền, dòng máu ấm áp không ngừng trào ra từ ngực hắn, Đinh Kha mới nhớ tới vừa rồi Thẩm Tông Tuyền không kịp giơ súng lên, vì thế mới ôm lấy cô xoay người một cái, viên đạn vừa lúc xượt qua mình, lại từ sau lưng bắn trúng hắn.

Thẩm Tông Tuyền nhấp khóe miệng, lại đem Đinh Kha ôm chặt trong ngực, dòng máu nóng ấm của hắn dính lên quần áo cô, đau tới tê tâm phế liệt.

Thẩm Tông Tuyền không còn sức lực cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô, "Đinh Kha, thật ra anh......"

Đinh Kha, thật ra anh, anh yêu em......

Nhưng ba chữ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng Thẩm Tông Tuyền đã trút hơi thở cuối cùng, Đinh Kha nhào vào lòng hắn, tay mơn trớn đường nét quen thuộc của hắn, "Tông Tuyền, anh nói đi, thật ra anh thế nào, anh mau nói đi!"

Thẩm Tông Tuyền dựa vào Đinh Kha, trên vai không còn cảm nhận được tiếng tim đập, nhiệt độ cơ thể hắn vẫn như cũ, nhưng lời nói lại vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó, Đinh Kha ghé vào ngực hắn khóc nức nở, hy vọng có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, nhưng tất cả đều vô ích.

Một khắc cuối cùng đó, hắn vẫn không thể nói ra lời đã giấu kín cả đời, mà chết trong vòng tay cô.

Tình yêu của hắn chính là như vậy, rụt rè sợ hãi không dám nói ra, lại như hạt trân trâu bị khóa chặt trong thân thể mềm mại, hắn dùng nước mắt để mài giũa cô thành viên trân trâu rực rỡ giấu trong đáy lòng, mỗi lần di chuyển sẽ đau đớn muốn chết, nhưng cô lại không bao giờ biết.

Chung Ly Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa liên tục mấy ngày làm ảnh hưởng đến cảm xúc, cô ấy nắm chặt khăn lụa trong tay, trên mặt khăn thêu ba chữ Thẩm Tông Tuyền ngay ngắn, bên ngoài làn mưa có một chiếc xe quân sự tiến vào, Chung Ly Huyền nhận ra chiếc xe kia thì vội vàng chạy xuống lầu.

Chiếc ô giấy dầu được Chung Ly Huyền nắm chặt trong tay, nhưng không chống đỡ lại được từng đợt gió to, nước mưa không chút lưu tình tạt lên má cô ấy, nước mưa trên đường đá làm ướt đôi giày vải, cô ấy bèn nhón chân chạy nhanh, "Anh Tông Tuyền!" Cô ấy cười kéo cửa xe ra.

Chiếc ô giấy dầu trong nháy mắt rơi xuống đất, bên trong xe Đinh Kha khóc lóc dựa vào ngực Thẩm Thông Tuyền, hắn lại chỉ mỉm cười dựa vào ghế, máu chảy ra làm ướt đẫm chiếc áo đen của hắn, thân thể hắn đã cứng đờ lạnh băng, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn có thể nhìn ra biểu tình hạnh phúc cực nhỏ.

Tang lễ của Thẩm Tông Tuyền diễn ra dưới thời tiết âm u, mưa nhỏ rả rích kéo dài. Ngẫu nhiên có một con mèo đen vọt qua mấy ngôi mộ quanh đó, đối với một người lớn tuổi như Trần phó sĩ quan mà nói, đứa cháu ngoại mà mình vẫn coi như con ruột đang độ tuổi xuân lại đột nhiên chết sớm, ông không khỏi rùng mình, Chung Ly Khâm cầm ô đen lại gần, giúp ông ấy che chắn nước mưa, nhưng ông ấy chỉ chăm chú nhìn cỗ quan tài đen nhánh, dường như tất cả sinh mệnh đều trút vào trong đó.

Đinh Kha đứng dưới tàng cây khóc nức nở, cô không dám đối mặt với mẹ và cậu hắn, chỉ vì xúc động nhất thời của bản thân, mà Thẩm Tông Tuyền phải trả giá bằng sinh mệnh......

Giọt mưa nương theo vành mũ của Chung Ly Huyền rơi xuống, cô ấy cầm một bó hoa hồng đỏ, cùng một thân váy đỏ tới, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ấy, Chung Ly Huyền lại bình tĩnh lạ thường, cô ấy nhớ rõ Thẩm Tông Tuyền từng nói: "Huyền nhi, em còn trẻ như vậy, vẫn nên mặc quần áo nhiều màu sắc một chút!"

Khi đó Chung Ly Huyền chỉ chớp mắt nhìn Thẩm Tông Tuyền, sau đó vẫn tiếp tục mặc quần áo tối màu, vì sợ hắn sẽ hoài nghi tâm tư của mình, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng nhìn thấy mình mặc quần áo sáng màu, cứ như vậy chết đi trong lòng Đinh Kha.

"Em biết người anh yêu không phải là em." Chung Ly Huyền đến gần quan tài nhỏ giọng thì thầm, giống như đang đối thoại với Thẩm Tông Tuyền, khi mọi người chuẩn bị hạ táng, lại nhìn thấy mỹ nhân mặc váy đỏ đi tới thì ngẩn ra.

Chung Ly Huyền quỳ gối trước quan tài của hắn, đem hoa hồng trong tay đặt lên quan tài Thẩm Tông Tuyền, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cô đơn đứng ở trong mưa, xoa xoa đôi mắt mới phát hiện chỉ là ảo giác. Nước mưa theo quan tài lưu trôi xuống đất, cùng cát bụi dung hòa thành bùn, cô lại không màng đến, ghé vào quan tài hắn nhẹ nhàng hôn xuống, trong phút chốc mọi thứ đều sụp đổ, cô đã mất đi cha mẹ, hiện giờ đến cả Thẩm Tông Tuyền mà cô yêu nhất cũng cùng cô âm dương cách biệt.

Đinh Kha cố nén tình cảm, hai mắt mở to, vẫn không nhúc nhích, cô thật không nghĩ tới Chung Ly Huyền lại yêu Thẩm Tông Tuyền!