Nỗi buồn trong tôi

Chương IV: Kết thúc thật rồi...

Chào, lại là tôi đây, nhưng hôm nay tôi sẽ không là tôi của lúc trước nữa, vì tôi của lúc trước chết rồi. Chắc hẳn bạn còn nhớ những gì về cô ấy mà tôi đã viết nên trong nhưng chương trước, nhưng bây giờ, những điều tuyệt vời ấy...sẽ không còn nữa.

Hôm 20/11, tôi và đám bạn cũ có vào nhà cô ấy tổ chức tiệc họp mặt lớp cũ, trong đó có một thằng bạn nó cũng thích cô ấy, nhưng có lẽ nó giấu trong lòng suốt năm lớp 9. Hôm ấy vui, rất vui, các bạn có tưởng tượng được cảnh họp lớp ở nhà crush không? Nhưng...đời thì không suôn sẻ đến thế, những lúc rộn rã thì cũng phải có những khoảng lặng... Và khi tôi chợt nhìn sang, thì cô ấy đang nhìn thằng bạn mà tôi vừa đề cập bên trên, một cô bạn cũng thấy điều ấy, liền trêu cô ấy: " Sao nhìn ghê vậy, bộ nó đẹp trai lắm hả?", cô ấy vui vẻ đáp "Ừa, đẹp trai mới nhìn nè", cười rồi tiếp tục nhìn cậu ta....

Có lẽ chuyện này là bình thường với một số bạn, nhưng với tôi nó là 1 nhát dao cứa vào tim tôi. Không giấu gì các bạn, tôi là 1 người có ngoại hình không đẹp đẽ gì đâu, vì thế khi tôi theo đuổi cô ấy, tôi luôn lo lắng về điều này. Và cái mà tôi lo lắng đã trở thành hiện thực. Đau hơn khi tôi lại ngồi gần đó và nghe toàn bộ câu chuyện...

Lúc ra về tôi không dám nhìn cô ấy, sợ nước mắt sẽ rơi, sợ mọi cảm xúc sẽ vỡ òa...trên đường về, tôi dừng lại mua 1 ly cafe... Thế là đêm ấy tôi thức trắng, khóc, chỉ khóc. Tại sao tôi yếu đuối vậy? Chỉ những người tôi dành tình cảm thực sự tôi mới yếu đuối vậy thôi...

24/11. Hôm ấy, đã 4 ngày sau ngày tôi vào nhà cô ấy, thật sự không dám mở lời nhắn tin, có gì đó vô hình cản tôi lại, chỉ biết nhìn account Facebook cô ấy online nhưng chẳng làm gì được...

Tôi chẳng hiểu sao mọi người đều gieo cho tôi hy vọng rồi dập tắt nó nhanh đến mức tôi chẳng kịp chuẩn bị. Cô ấy cũng vậy, lúc trước tôi thuyết phục được cô ấy để avatar cặp với tôi, lúc ấy tôi vui mừng khôn xiết, vì tôi cứ ngỡ cô ấy đã phần nào mở lòng ra cho tôi rồi. Nhưng không....tối hôm 24/11 ấy, cô ấy chủ động inbox cho tôi, nhắn tôi hãy đổi avatar đi, vì người thân bạn bè cô ấy hỏi về việc cô ấy với tôi nhiều quá nên cô ấy cảm thấy phiền...

Các bạn có biết tôi nghĩ gì lúc đó không? "Phiền, tình cảm giữa tôi và cô ấy thực sự phiền phức đối với cô ấy sao?". Sụp đổ, tất cả mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi, tôi đau lắm. Mặc dù tôi không hoàn hảo, nhưng tôi vẫn dành tình cảm cho cô ấy một cách hoàn hảo nhất, nhưng sao cô ấy lại không nghĩ cho tôi, hay người con gái tôi thương đã biến thành một người khác, tôi thương cô ấy cũng bởi vì lòng bao dung, sự đồng cảm với mọi người của cô ấy, nhưng hôm nay cô ấy lại làm tổn thương tôi như vậy...

Thôi thì tôi đành ngăn nước mắt lại, cố gắng rep 1 cách bình thường nhất, tự nhận lỗi về phần mình, lẳng lặng đổi avatar rồi khóa luôn Facebook. Có lẽ sự tuyệt vọng đã giết chết tôi rồi, hiện giờ trong tôi chẳng còn hình bóng người con gái nào khác ngoài cô, tôi vẫn mong một ngày nào đó cô trả lời cho tôi một câu hỏi: "Tại sao anh yêu em chân thành như thế mà em lại đối xử tệ bạc với anh vậy?".

Thôi, tôi sẽ kết thúc truyện này ở đây, các bạn có thể đọc một số tác phẩm khác của tôi, mong các bạn ủng hộ, và "cô gái chuyên Văn" vẫn là một sự tổn thương rất lớn đối với tôi, vì vậy nếu được xin hãy liên hệ: 0343123732 để cùng tôi sẽ chia những nỗi đau mà tình yêu mang lại. Thân chào các bạn!

#Key