Nỗi buồn trong tôi

Chương IX: Cảm xúc gì thế này?

Tôi đang trải qua một thứ cảm xúc, tạm gọi là quỷ quái, thật sự, có lẽ bạn cũng không biết nó là gì đâu, và bạn cũng có thể gọi nó là "mớ hỗn độn của tôi".

Thú thật, nhiều năm liền là học sinh giỏi, tôi chưa từng nghỉ đến cảm xúc khi tôi tụt dốc là thế nào? Và khi đối mặt với nó, một thằng trải qua nhiều cảm xúc như tôi, cũng chẳng hình dung nổi, đó là thứ cảm xúc gì.

Lo lắng, sợ hãi, cảm giác mình làm gì cũng sẽ bị đánh giá, thậm chí là phê bình thậm tệ, không dám trao đổi với giáo viên, cảm thấy bị bỏ rơi, là phần còn lại của lớp học, phần ít được quan tâm nhất, đến cả những thứ nhỏ nhặt, vừa xuất hiện đây thôi, học online, GV yêu cầu gửi đáp án qua messenger, tôi gửi, các bạn tôi gửi, nhưng thầy chưa đọc tin của tôi, còn các bạn thì khác.

Điều đó bình thường nhỉ? Vâng, đúng thật, đôi lúc suy nghĩ tôi sẽ phóng đại điều đó lên. Nhưng để tôi nói điều này nhé, khi bạn ở mức độ cần phải làm nhiều thứ nhất để có được từng con điểm, thật đấy, từng con số, nó quan trọng, với tôi, gia đình tôi và cả những người đặt niềm tin nơi tôi nữa. Và chuyện gì xảy ra, khi những đáp án tôi gửi ấy, mãi sẽ chẳng được GV đọc đến. Tôi không có điểm, kiểm tra riêng, và ai biết được kết quả của bài kiểm tra đó chứ.

Tôi là học sinh chuyên, đừng mong mọi người gắn tôi với cái danh hiệu giỏi toàn diện, sai rồi, tôi dở tệ, không hẳn là toàn bộ, nhưng thứ dở tệ nhất là suy nghĩ. Suy nghĩ của bạn sẽ ảnh hưởng đến hành vi và lời nói, có lẽ vì vậy, tôi luôn ở trạng thái bồn chồn, e sợ rằng mọi việc tôi làm sẽ gặp vấn đề gì đó, và rồi, tôi rời khỏi lớp chuyên, lúc đấy, ai biết được mọi ánh mắt sẽ nhìn tôi như thế nào.

Tôi chưa từng biết đến trường chuyên đâu, đến tận năm lớp 9, tôi mới biết trường chuyên là thứ gì mà bạn bè mơ ước nhiều đến thế, và mục đích tôi vào đó là gì? Danh dự bản thân và gia đình, đương nhiên là sự quan tâm của tôi đến tương lai mình. Nhưng cái nơi tôi mơ ấy, nó không hoàn hảo, nó đổ vỡ ở năm tôi lớp 11.

Khi bạn bỏ công sức, thức đến gần sáng, học một môn gì đó, cố gắng hoàn thành một loạt bài tập gì đó, và hôm sau, bạn đến lớp, kiểm tra, bạn làm hết sức. Nhưng điểm không cao, chuyện gì xảy ra? Vì bạn không biết "thủ thuật" trong giờ kiểm tra, đúng vậy, thực tại nó tàn nhẫn đến thế, và bạn biết tôi đã trải qua thứ đó, nên mới có thể hiểu nó đến vậy.

Học sinh, học thêm, chính GV dạy trong lớp của mình, và được quan tâm, chú ý, ưu tiên nhiều thứ, bạn biết điều đó không? Bạn đã từng mong mỏi GV chú ý đến bạn, gọi bạn lên bảng, dù là bài dễ nhất, cũng để muốn thấy bản thân được quan tâm chưa? Tôi hầu như khao khát điều đó, vì tôi dở tệ, học lực kém hơn so với phần còn lại, nên tôi chính là cái đứa cả học kì, số lần lên bảng đếm trên đầu ngón tay.

Chưa bao giờ tôi thấy mình yếu đuối đến vậy, và một điều tuyệt vời hơn nữa, bạn đồng hành 3 năm, người ngồi cùng bàn, hạng nhất của lớp, còn tôi? Hạng 29/33. Bạn biết cảm giác đó ra sao không? Như là ở dưới đáy của xã hội ấy, một xã hội thu nhỏ, 33 con người, cảm giác cô độc, lo sợ từng giây phút, và mong mỏi nhận được sự quan tâm.

Nhìn vào vấn đề gì đó, phải nhìn bao quát mọi khía cạnh. Và trường chuyên, xin đừng nghĩ nó màu hồng, vì nếu đúng là vậy, đã không có những vụ tự tử. Vui thật, bạn bè tốt thật, điều kiện vật chất, chất lượng dạy học, mọi thứ tuyệt vời, tôi thừa nhận điều đó, và mặt trái của cái màu hồng ấy, màu xám xịt, của mây trời khi mưa ấy, tồi tệ lắm, như những thứ tôi vừa nói, nó chỉ là một vấn đề nhỏ trong thế giới này.

Cảm ơn vì đã đọc những dòng này, vì tôi không có ai để tâm sự, đành viết vào đây, nếu không, ngày qua ngày, thứ cảm xúc này sẽ khiến tôi ngừng thở mất.

Cảm ơn rất nhiều.

#Key