Đã bao giờ, bạn nhận thấy, bản thân mình đang dần trở thành một con người, chính xác hơn là một nhân cách, một cá thể mà bạn đặt lên hàng đầu trong blacklist. Và tôi, ở tình trạng đó, người đó, là em.
Có một sự mâu thuẫn ở đây, đúng, con người mà tôi ghét, đó là em, người yêu, à không, đã từng là người yêu. Đây không phải là một vấn đề thường ngày, cũng chẳng phải nơi để nói xấu về một chủ đề muôn thuở, người yêu cũ.
Để tôi kể một chút nhé, khi lựa chọn tán tỉnh em, đấy là tôi đã tin vào tình yêu sét đánh đấy. Em có biết tại sao không? À, từ khoảnh khắc đầu tiên chúng ta gặp nhau, trong đầu tôi, chẳng có nổi một ấn tượng tốt đẹp về em đâu, những gì tôi 'hình dung' về em đó là: nóng tính, thích trao đổi bài trong giờ kiểm tra, và cả giỏi toán nữa chứ.
Bạn thấy lạ chứ? Thích trao đổi bài trong giờ kiểm tra? Vâng, chính xác là vậy đấy, tôi là con út trong một gia đình có ba mẹ đều là giáo viên, và đương nhiên, trao đổi trong giờ kiểm tra đối với tôi, ở thời điểm đó, là một việc gì đó khó chấp nhận.
Tôi sẽ không nhắc lại quá khứ của cả hai, vì đây là chuyện của tôi với em, chỉ hai người.
Kỷ niệm lần đầu biết nhau là gì nhỉ? À, tôi là một thằng con trai từ quê ra, hách dịch, chẳng kiên nể ai, chẳng phải tính tôi là vậy đâu, tôi đang tạo vỏ bọc từ ngày đầu tiếp xúc với cả lớp, vì tôi biết, trong lớp, có được mấy người từ quê ra như tôi, còn lại toàn là học ở thị trấn như em thôi. Và ngày đi học đầu tiên à, haha, tôi vẫn nhớ rõ lắm chứ, tôi chẳng biết bắt chuyện với ai ngoài thằng bạn ngồi cạnh, và những câu chuyện luyên thuyên mãi từ tiết này đến tiết khác, làm em khó chịu, vì sao à? Vì em là lớp phó trật tự, lại ngồi phía sau tôi nữa, không bực mới làm lạ, nhưng em có làm gì được tôi đâu, vì một lí do rất dở hơi...em không biết tên tôi.
Nhưng đó cũng chỉ là ngày đầu thôi, sau đó chúng tôi còn học thêm Toán chung mà, một thời gian học tập, cũng may mắn, được thầy chọn lọc ra nhóm giỏi, tôi và em đều ở trong đó, và theo đánh giá của thầy, em hơn tôi một bậc. Nhưng hóa lại là câu chuyện khác, haha, nhớ những ngày đó lắm chứ, ngày mà tôi còn chẳng thèm chép đề vào vở, chỉ ngồi nhẩm phương trình và thế công thức, rồi ra kết quả. Còn em thì có lẽ chậm hơn tôi một chút ở môn này.
Tôi đã từng rất ghét em đấy, vì nhiều nguyên nhân, chẳng thể nhớ nổi, nhưng chắc là nó cũng khá trẻ con đấy. Những buổi chiều, tan học xong chạy vù qua trung tâm cạnh trường, chờ để học Toán, nhóm chúng tôi ngồi lại với nhau, nói đủ thứ chuyện từ trong lớp dần lan ra phạm vi toàn trường, những ngày ấy, thực sự rất vui, cả bọn còn đùa giỡn chạy khắp sân của trung tâm, khá rộng đấy, nhìn vào cứ tưởng lũ lớp 6 mới vào nên có đôi chút tăng động, nhưng không, bọn tôi lớp 8 rồi :v
Thời gian đấy,hè năm lớp 8 lên 9, chúng tôi có tham gia thi chọn đội tuyển HSG và Casio của trường, nói vậy chứ có bao đứa dám đăng ký vào thi, chỉ có nhóm học thêm đã được chọn ra từ trước của chúng tôi là đều tham gia. Và cũng may mắn, tôi cũng được vào đội tuyển, cùng với em và 4 người khác.
Lúc đấy nhà tôi xa trường lắm, nên cứ trưa đến là tôi ở lại trường, ăn trưa xong cứ lang thang ở các băng ghế đá, học hay chơi thì tùy hôm, còn em thì có họ hàng mở văn phòng phẩm ở trong trường, nên đến trưa lại xuống đấy trú. Lúc đấy bọn tôi học buổi chiều khá nhiều, kín lịch thật đấy, vì là lớp chọn, cộng thêm học đội tuyển, nhiều lúc tôi ở trường nhiều hơn ở nhà mà.
Tôi nhận ra em có sự thay đổi, chẳng biết là đúng hay sai, rằng tôi thấy em dịu lại so với lúc trước, ôi trời, cái ngày từ phòng học mà em hét một cái là tôi ở ngoài cổng trung tâm còn nghe mà. Thật lòng, tôi bị cảm nắng trước em lúc đó, những cử chỉ được tôi chú ý, nó thật dễ thương đấy. Và một lần đầu trong đời, tôi tin vào tình yêu sét đánh, quyết tâm tán tỉnh em.
Thời gian ấy, tôi hay trêu em lắm, vì tôi thích mặt em lúc giận, đương nhiên là ở mức độ có chừng mực nhé, chứ không như thằng ất ơ nào đó trong lớp tôi, nó trêu em, nhưng vô duyên đến mức, em gần như mất kiểm soát, thở gấp, bàn tay nắm chặt lại, và tôi ở đó, là vật trút giận. Lúc đó trong hộp viết của tôi lúc nào cũng có vài ba miếng băng keo cá nhân, biết sao không? Em cấu, chảy cả máu đấy, ôi trời, cái tính nóng nảy, vẫn không thể bỏ.
Nhưng năm ấy, cuối cấp, thi học kỳ II, tôi đã phải nhắc em học bài không biết bao nhiêu lần, em nói là học không vào, tôi hoảng, lỡ không may bị điểm liệt thì khổ, dù sao em cũng có thi chuyên mà. Thời gian đó, tôi bắt đầu suy nghĩ những thứ khá tiêu cực về em, rằng em thích buông thả. Thực sự là vậy, những gì trái ý, bỏ qua, không thích, bỏ qua, lười, bỏ qua. Nhưng vẫn chưa nói ra, vì thời gian đó là lúc cao điểm ôn thi, em thì vẫn dễ thương như ngày nào, nên suy nghĩ trong lòng thôi, chẳng nói ra đâu.
Và rồi, hôm đi thi cấp 3, tôi và em thi chung một điểm trường, trường chuyên, Toán, sau buổi sáng, cả nhóm đi ra trao đổi, những cái sai nhảm nhí hay những câu căng não, đều được trao đổi tất. Buổi chiều, thi môn chuyên, đề khá căng thẳng, tôi lúc ấy, chỉ nhắn nhủ bản thân một câu, hãy cố làm được bao nhiêu thì làm, làm mọi thứ có thể, dù là điều nhỏ nhất, vì có như thế cấp 3 tôi và em mới có thể đồng hành.
Và sau buổi chiều hôm ấy, thi xong, tâm trạng buông bỏ tất cả, tôi phi thẳng ra cổng, mẹ đã chờ ở đó, một mạch về nhà, không muốn nhắc gì đến bài thi, vì mọi thứ tôi có thể làm, đã được tôi dốc sức viết ra trong 3 đôi giấy ấy.
Tối hôm ấy, tôi vẫn nhớ cảm giác hụt hẫng ấy, em nói lời chia tay, không, bắt buộc tôi chia tay. Lí do? Hết thích nhau rồi. Đơn giản vậy à, cố gắng hỏi thêm vài câu, em bảo, em không làm được bài, buổi chiều khi thi xong, em đi bộ trên con đường vắng, đi mãi, khóc, lo sợ mình không đậu, và thế, em chia tay tôi.
Có lẽ em trách tôi vì không ở đó, có lẽ em thấy tôi cười khi chạy ra khỏi cổng, và rồi nghĩ rằng bạn bè, kể cả người yêu đều làm được bài, chỉ có em là kẻ thất bại? Không, ba mẹ nào mà lại chẳng lo lắng khi con mình bước ra với vẻ mặt ảm đạm, em vẫn chưa biết thứ tôi giỏi nhất là che giấu cảm xúc sao?
Bây giờ, đã là học sinh chuyên Toán, em và tôi học khác lớp, như theo kết quả, tôi nằm trong top 35, còn em trong top từ 36-70, vẫn chung trường, nhưng chúng tôi không chung bước, và từ ấy, mọi quan hệ, cắt đứt. Chuyện khá dài đấy, em có lí lẽ của em, tôi cũng vậy, nhưng về phần tôi, tôi biết em chẳng đọc những dòng này đâu, nhưng tôi vẫn muốn nói, đấy không phải là ghét bỏ, đấy là sự tôn trọng tôi dành cho em, tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của em nữa, dù gì thì em cũng là người nói lời chia tay trước, nên tôi không có lí do nào để níu kéo mối quan hệ nữa, tối hôm đấy đã là tất cả những gì cả hai nói với nhau rồi.
Đúng, tôi đã làm một việc em sẽ hận tôi đấy, là gì nào? Gán ghép em với một người khác, mọi lúc mọi nơi à? Giọng điệu tôi lúc đó là gì? Hở tí là: đi chơi với bồ vui vẻ nhé, ơ nay đi chơi với bồ không đi học à?. Vậy đấy, tôi làm gì cũng có nguyên do mà, thật ra, trong thời gian hè lớp 9 lên 10, sau khi biết kết quả đã trúng tuyển, tôi và em có học thêm chung đấy chứ, và tôi cảm nhận được điều gì đó, là em vẫn còn chút vương vấn,vẫn cười nói đùa giỡn với tôi như cả hai đã từng thôi, có lẽ là cố tỏ ra là hai người bạn bình thường thôi, do tôi nghĩ nhiều nên thành vương vấn, nhưng bạn có biết, tôi đã lo lắng cảm giác hụt hẫng xảy đến lần 2 không? Tôi lo rằng, một ngày nào đó, tôi lại là người mở lời yêu em, và rồi cái cảm giác lúc ấy xảy đến một lần nữa, cuối cùng thì cũng đường ai nấy đi thôi. Và tôi chọn là người đi trước.
Vậy, chủ đề chương này là gì? Con người mà tôi ghét, là ai, là con người ẩn sâu bên trong em, nó sống buông thả, lười biếng và cáu bẩn, nó là hình mẫu tiêu cực nhất mà tôi từng thấy, đương nhiên tôi không hoàn toàn ghét bỏ em, chẳng ai ghét bỏ người mình từng thương cả, mà chỉ vì cái 'tính cách thứ 2' đấy của em, nó khó hiểu, nó tiêu cực đến mức tôi đã dành nhiều giờ suy nghĩ về nó, và đều đi đến kết quả rằng tôi phải dẹp nó đi, quá phức tạp.
Hôm nay tôi chỉ muốn nhắn gửi một số thứ thôi, vì toàn bộ câu chuyện sẽ không thể kể ra ở đây. Dù gì đấy cũng là quá khứ, đẹp với em và tệ hại với tôi hoặc ngược lại, đó là suy nghĩ của mỗi người, cũng gần 2 năm ngày chúng tôi cắt đứt liên lạc, quan hệ và mọi thứ rồi, và trên con đường phía trước, mong em bình yên.
#DLH