Hỷ Trân ơ thờ:- Thế à!- Em đáng đánh đòn lắm đó. Học Anh văn ở lớp của Từ Nam mà cũng không kể cho chị nghe.Hỷ Trân nhún vai:- Chị làm gì có thời gian để nghe em kể chuyện, với lại việc em đi học cũng chẳng có gì thú vị. Chị không nghe thầy Nam vừa nói đó sao? Em là chuyên gia đi trễ, kể cho chị nghe để chị mắng à?Từ Nam phì cười:- Bây giờ em còn đi trễ nữa không?- Thầy không nhớ à? Em đã nhận bằng rồi.- Ồ!Từ Nam vỗ trán:- Đáng trách thật, đáng trách thật. Lớp mới này không có người đi trễ làm anh quên bẵng luôn. Bây giờ, em theo học gì vậy?Hỷ Trân lắc đầu:- Không học gì hết.- Nghĩa là ở nhà?Hữu Trân chen vào:- Anh không biết đấy chứ, Hỷ Trân là dân của ngành xây dựng. Con bé đang làm việc cho công ty thiết kế xây dựng Thuận Thành.- Một bất ngờ lớn nghe. Vậy mà anh cứ tưởng em mới vào đại học. Hỷ Trân cừ lắm!- "" Thầy "" quá khen.Hỷ Trân tránh tiếng anh. Cô sợ sự ngọt ngào kia sẽ làm cô kềm lòng không đươc.Từ Nam và Hữu Trân thì vô tư. Anh gọi:- Em đến đây, anh em ta còn có gì xa lạ đâu. Ở lớp học, chẳng phải chúng ta từng là anh em với nhau sao?- Xin thầy đừng nhớ lại những ngày tháng ấy. Bây giờ, mọi việc thay đổi và đang bắt đầu cho một cuộc sống mới. Hôm nay gặp thầy ở đây, xem như thầy là một thành viên mới của gia đình.Từ Nam có vẻ không hài lòng:- Em nhặt được tiếng "" thầy "" đó ở đâu vậy? Anh cảm nhận được Hỷ Trân của hôm nay xa lạ lắm.Hỷ Trân nhanh chóng phủ nhận:- Em không có gì lạ cả.hữu Trân phụ hoa.:- Tính nhỏ ấy xưa nay là vậy đó. Lúc nắng lúc mưa, không ai hiểu nổi. Chợt thân mật đó, rồi cũng chợt xa lạ đó, từ từ anh sẽ quen thôi.Cô nhìn Từ Nam:- Anh không buồn chứ?- Không. Em cũng đừng quan tâm đến chuyện đó. Hỷ Trân như em gái của anh thôi.Còn đứng đây làm gì nữa? Xem họ hạnh phúc bên nhau ư?Hỷ Trân hắng giọng:- Chị hai! Em xin phép.- Đi đâu thế?Để không ai nhìn thấy được nỗi đau của mình, Hỷ Trân đành phải nói dối:- Một người bạn trong công ty có việc cần gặp em.- Nhưng hôm nay là ngày nghỉ mà.- Chuyện ngoài ý muốn thôi. Xin lỗi, có thể em không có mặt trong bữa cơm gia đình.- Vậy là sao?- Xong việc, em sẽ ghé ngang chỗ Thành Thục. Chị giải thích với mẹ giúp em nhé.Hỷ Trân quay sang Từ Nam:- Xin lỗi thầy.- Đừng nói thế chứ. Em có việc thì em cứ làm.- Cám ơn thầy.Hỷ Trân quay đi, cô đi thật nhanh, đi như chạy làm Hữu Trân phải lạ lùng:- Con bé hôm nay có sao thật rồi.Từ Nam và Hữu Trân phát hiện ra cái lạ của Hỷ Trân. Nhưng họ vẫn chưa tìm ra được cái lạ ấy là gì. Thế là họ suy nghĩ... |