Nổi Đau Tình Yêu

Chương 16

Mở túi xách của Hỷ Trân, Tuấn Tường lấy điện thoại, mở khoá, rồi đưa cho Tâm Hoà.

- Cô nói chuyện đi.

Tâm Hoà áp máy vào tai:

- Alô.

Đầu dây bên kia là giọng một cô gái:

- Hỷ Trân, em đang ở đâu, tại sao không nghe điện thoại?

- Xin lỗi chị, em không phải là Hỷ Trân.

- Thế cô là ai?

- Dạ, em là bạn của Hỷ Trân. Cô ấy có vẻ mệt và ngủ rất say, nên em không dám gọi. Chị có nhắn lại gì không? Hay là tối nay, chị để Hỷ Trân ngủ bên em nghe.

- Chắc con bé mệt mỏi lắm.

- Vâng. Chị nói với bác gái, sáng mai Hỷ Trân về. Đừng lo lắng quá.

- Cám ơn em. Có làm phiền em không?

- Dạ không.

- Chào em.

- Chào chị.

Trao điện thoại cho Tuấn Tường, Tâm Hòa đưa tay chặn ngực:

- Thật hú hồn! Đây là lần đầu tiên tôi nói dối.

- Không gì đâu. Cô làm rất tốt. Đêm nay, cô ngủ lại đây với Hỷ Trân nhé. Làm phiền cô.

Tuấn Tường chưa kịp quay lưng, thì đã nghe Hỷ Trân trở mình, ú ớ trong giấc ngủ.

Giọt nước mắt rơi từ đôi mắt đẹp làm Tuấn Tường chạnh lòng. Trong giấc ngủ, cô thổn thức và đau khổ. Xem ra sự đau khổ của cô không bình thường rồi.

Hỷ Trân đang thất vọng tình yêu, cuộc sống hay công việc?

Ừ, tại sao anh lại quan tâm đến Hỷ Trân nhỉ? Cô và anh đâu là gì của nhau, cũng chẳng có lấy một tình bạn, nhưng anh không hiểu vì sao anh không thể bỏ mặt hay làm lơ với cô.

Hiện tại, anh có Thái Lâm bên cạnh với tư cách là một người bạn gái. Anh cũng hiểu được những gì xảy ra với một người có địa vị như anh. Nhưng anh giúp Hỷ Trân chỉ là tình người với nhau thôi mà, đâu có gì khác.

Anh không nghĩ mai sau, anh chỉ biết anh đang cần Hỷ Trân trong những công trình sắp tới của mình, thế thôi.

Tâm hòa khều nhẹ Tuấn Tường:

- Cậu chủ!

- Ờ.

- Cậu không sao chứ? Tôi thấy cậu mệt mỏi lắm rồi đó.

Tuấn Tường vuốt mặt:

- Thú thật, tôi rất mệt.

- Vậy cậu đi nghỉ đi.

- Mọi việc phiền cô nhé.

Tuấn Tường bước ra ngoài. Tâm Hòa cũng đóng cửa phòng, rồi leo lên giường nằm cạnh Hỷ Trân.

Được ngủ ở đây, chắc đêm là đêm nay cô có một giấc ngủ ngon, vì phòng này là phòng cậu chủ mà.