- Alô.
- Hỷ Trân đúng là mầy,không phải mầy đang ở công ty chứ?
- Rất tiếc mầy nói đúng,tao còn chưa xong công việc của mình.
- Cái gì?
Hỷ trân giơ máy ra xa: Không cần phải hét như vậy chứ Thành Thục.
- Hỷ Trân mầy có biết bây giờ là mấy giờ không? Hơn sáu giờ rồi đó.
- Thì sao?
- Tao tức mầy quá đi, lúc nầy mầy sao vậy? Im hơn lặng tiếng không nói không rằng,như trốn mọi người,cứ lao đầu vào công việc. Nè! Muốn chứng minh taì giỏi cũng không cần bán mạnh như vậy chứ?
Hỷ Trân thở hắt ra:Thành Thục bây giờ tao chỉ muốn biết mầy gọi cho tao là có chuyện gì không? nếu không có quan trọng trì cúp máy đi.tao còn nhiều việc phải làm lắm.
- Ê mầy phải ngưng ngay công việc cho tao,maủời khỏi công ty,lái xe về hướng Đồng Khởi! Nhanh Đi!
- Bây giờ àh?
- Ừ quá bar " Trúc Ly " đó là điểm hẹn. Mầy không đến thì sau nầy đưng nhìn mặt bọn tao?
- Nhưng....
- Từ công ty đến đây không xa,tao cho mầy 15 phút đó.
- Ơ Ơ....
Thành Thục đả tắt máy,tính cuả Thành Thục thì cô quá rỏ,nhỏ nói là nhỏ làm,dù muốn dù không thì Hỷ Trân cũng phải đi.
Nhìn bãn vẻ dở dang trên bàn,Hỷ Trân lắc đầu,còn làm gì được nủa chứ,vì cú điện thoại cuả Thành Thục mà cô đã mất đi sự hứng thú.
Xếp giấy tờ quan trọng bỏ vào tủ,Hỷ Trân cũng là người sau cùng rời khỏi công ty.
Hướng xe về Sài Gòn,Hỷ Trân tìm đến điạ chỉ mà Thành Thục đã cho,bởi cô cũng muốn biết cô bạn cuả cô đang tính giở trò gì đây?
Đấy là một quán Bar khá lớn, gởi xe vào bải cô được nhân viên tiếp tân hướng dẩn,cuối cùng cô cũng tìm được nơi Thành Thục ngồi.
- Ê Hỷ Trân...
Thành Thục đã nhìn thấy cô,cô mĩm cười và đi về hướng mọi người: Xin chào sao đông đủ thế nầy.
Hửu Quân đứng lên kéo ghế cho Hỷ Trân:
- Em ngồi đi.
- Cám ơn...
Hỷ Trân quay sang cô bạn nhưng rất mới.
- Thái Lâm lâu quá mới gặp.
- Mình cũng vậy lâu lắm rồi mới gặp lại Hỷ Trân
- Sao hả Lâm thấy Trân có gì thay đổi không?
Thái Lâm nghiêng đầu: Vẩn đẹp vẩn thông minh bướng bỉnh như ngaỳ naò? Có điều Trân bây giờ nhìn có địa vị hơn.
- Vậy sao Trân thấy Lâm bây giờ ra vẻ bà chủ mới đúng,ngày còn đi học,Thái Lâm vẩn hơn bọn mình rất nhiều và bây giờ cũng thế thôi.Một bà chủ sang trọng xinh đẹp,chắc ông chủ cũng vậy thôi.
Thái Lâm cười hài lòng, bở vì cô rất hảnh diện được mọi người khen và đề cao.
Hỷ Trân biết chứ,nhưng cô không thể nịnh được,và chút nửa đây sẻ có cuộc cải cọ với nhau,nhưng Hỷ Trân nghỉ nó không đến nổi nghiêm trọng.
Mang tiếng là bạn,nhưng Hỷ Tran chưa bao giờ thân thiết được với Thái Lâm như Thành Thục.Ở Thái Lâmcó sự cao sang và xa cách.
Thái Lâm lúc nào cũng muốn chơi trội hơn bạn từ cuộc sống đến việc học hành.
Hôm nay Thái Lâm ở đây chắc chắn muốn khoe với mọi người nhũng diều khác nửa.
Hỷ Trân không ganh tị gì,nhưng cô không thích nói chuyện với người quá tự cao về mình,đã đến đây rồi cô không muốn làm mất đi sự vui vẻ.
Hửu Quân hỏi anh gọi nước cam cho em nghen.
- Cám ơn anh,em muốn uống một ly trà cho tỉnh táo!
- Thành Thục quan tâm:
- Dạo nầy công việc nhiều lắm hay sao mà tao thấy mầy bơ phờ vậy?
- Cũng không nhiều lắm,tao đang vào giai đoạn cuối cuả các bãn vẻ.
- Học bên thiết kế xây dựng nó mệt vậy đó,ai biểu mầy là con gái mà chọn nghề đó làm chi,nử tính như tao và Thái Lâm vẩn tốt hơn không?
- Cứ theo một khuôn thì đâu có gì để nói,mọi người có suy nghỉ và định hướng riêng,tao vào nghề thiết kế xây dưng là do tao thích.
Người phục vụ mang nước ra Hỷ Trân xin phép, hình như cô đang khát lắm thì phải.
Nhìn Hỷ Trân uống một hơi Thành Thục tròn mắt:
- Ê từ sáng đến giờ mầy không uống nước hả?
- Còn thời gian đâu mà nhớ đến ăn uống.
- Như thế là mầy chết chắc rồi,mọi người không cấm cản mầy đam mê công việc.Nhưng mầy phải quan tâm đến sức khoẻ cuả mầy chứ,bây giờ thì có thể lướt được,một thời gian sau mầy mới thấy hậu quả,đến lúc đó giật mình thì đã muộn.
- Mầy nói chuyện sao giống Má tao ở nhà quá vậy?
- Tao nghiêm chỉnh đấy.
Hỷ Trân gật đâù: Biết cám ơn sự quan tâm cuả mầy,tao biệt tự lo cho mình mà.
- Giám đốc cuả mầy thật quá đáng,bóc lột sức lao động cuả người ta.
- Đừng noí thế chứ, tại tao muốn làm việc để giết thời gian.
- Sao lại phải giết thời gian?
- Chứ rảnh rổi quá tao biết làm gì bây giờ?
- Đọc sách,mua sắm.... thiếu gì chuyện phải làm....
Hỷ Trân nhún vai: Tao luôn lười biếng về những mục đó.
Thái Lâm chen vào:Hỷ Trân không thích làm đẹp từ trước đến giờ Thành Thục không nhớ hay sao?
- Mình quên Hỷ Trân là........ con trai.....
Hửu Quân cười:
- Thay đổi đi Hỷ Trân..... nếu không em chẳng thể có người yêu đâu..
- Em không quan tâm.
- Phải rồi quan tâm làm gì khi Hỷ Trân đã có người trong mộng.
Thái Lâm nhỏm lên:
Thành Thục nói không sai chứ? Hỷ Trân đã có người yêu,nè cho mọi người biết đi anh ấy là ai vậy?
Hỷ Trân xua tay: Đừng nghe Thành Thục nói,không có chuyện đó đâu.
Cô quay sang bạn:Mầy không nói ra,ai noí mầy câm đâu,đừng nhiều chuyện quá.
Thái Lâm tò mò,cô níu tay Thành Thục:
- Bạn biết bạn trai cuả Hỷ Trân phải không?
Ơ mình chỉ nói đại thôi,thật ra mình không biết bạn trai cuả Hỷ Trân.
- Còn giấu nửa,
- Thật đó Hỷ Trân chỉ quan tâm đến công việc mà thôi.
Thái Lâm trề môi:
- Không cho biết thì thôi vậy.
Hỷ Trân cao giọng:
- Chuyện tình cãm cũng chẳng có gì để giấu, nhưng một khi người ta không muốn nói thì cũng đừng làm khó người ta.
Thái Lâm cười xã giao:
- Mình cũng muốn biết để chúc mừng bạn thôi.
- Thế thì xin cám ơn.
Thành Thục nhướng mày:
- Thái Lâm! Hôm nào đưa người yêu ra mắt mọi người đi.
- Được thôi nhưng chỉ sợ anh ấy không có thời gian.
- Bận rộn đến thế cơ àh.
- Không giấu gì mọi người,Tuấn Tường là giám đốc công ty lớn,ảnh có bao nhiêu việc phải làm,với lại gàn đây mình có nghe ảnh nói công trình du lịch gì đó,làm anh ấy luôn bận rộn đến nổi không có thời gian gặp mình.
Hưủ Quân khen:
- Bạn trai em giỏi quá.
Thái Lâm hảnh diên:
- Lúc quen anh ấy bên Mỷ,em cũng không nghỉ anh ấy taì giỏi và giàu có đến như vậy,sau nầy về Việt Nam em mới biết như vậy em cãm thấy mình rất là hạnh phúc.
- anh thành thật chúc mừng em, nhưng tên Tuấn Tường anh nghe quen lắm.
- Anh ấy là Tổng giám đốc công ty kiến trúc Sao Bắc Cực.
- THì ra..... anh có nghe sao bắc cưc đang đãm trách các công trình xậy dựng du lịchmới.
- Phải đó nên anh ấy rất nhiều bận rộn,nếu không hẹn được anh âý moị người có buồn không?
- Không có gì đâu....