Hiện tại sống và chết còn quan trọng?
Dạo quanh phố xá nhộn nhịp lấp lánh rực rỡ, không khí nóng ấm bốc lên từ mặt đất, dòng người vội vã lướt qua nhau ai ai cũng đều một thân mình bóng bẩy, thời thượng lại xuất hiện lấp ló một bóng hình gầy gò mặc áo lông cùng chiếc đầm đỏ rượu ốm sát, ngắn cũn lảo đảo bước từng bước chậm rãi, thỉnh thoảng còn nghiêng ngả như sắp đổ, miệng vẫn không ngừng ngâm nga một giai điệu cũ kỹ nhưng bỗng dưng cô nàng ấy dừng lại ngồi sụp xuống đất dương mắt nhìn vào một quán cafe đối diện, một ánh mắt nãy giờ vẫn luôn quan sát cô nàng khẽ sau lại.
- Lời đề nghị của tôi, cô đã suy nghĩ gì chưa?
Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao mảnh khảnh, mái tóc vàng sóng sánh theo từng bước đi, một thân trang vest trắng, ngón tay thon dài say sưa vuốt đoạn tóc nâu nghịch ngợm làm nó rối tung.
- Được thôi. Cứ như vậy đi.
Một giọng nói rất nhẹ vang lên mang theo mùi rượu nho nồng nặc, cô gái nhìn vào đôi mắt của chàng trai, chàng trai lại gần, hơi thở của cả hai như hoà quyện, lúc đôi môi sắp chạm vào nhau thì cô gái lạnh băng nghiêng đầu sang trái, ngắm nhìn những đóa hoa vàng héo rũ lá rơi rụng vương vãi khắp mặt tủ, trên là cửa sổ chứa cả một bầu trời xanh bồng bềnh mây trắng xóa, nhưng những gì người kia nhìn thấy chỉ là một đôi mắt nâu tối tăm không ánh sáng, thật buồn cười nhỉ.
.
Cả đoạn đường tại chỉ văng vẳng những giai điệu ca từ và rồi lọt vào não là sự ngổn ngang, bừa bộn, Fiona nhíu mày, chàng trai như nhìn thấy cô được không vui, khẽ mỉm cười chuyển thành một bài nhạc piano không lời.
Gió lùa tóc bay, mắt ngập ánh nắng, chìm vào trong sắc vàng của từng cánh hoa tràn sự sống, rặng núi xanh khuất trong sương mờ mịt, Fiona nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, ánh mắt không thể dấu được sự vui vẻ nơi đáy lòng.
- Tôi không nghĩ cô sẽ đồng ý. Bất ngờ thật. Tôi đã nghĩ cô chán ghét nó.
Chàng trai khẽ mỉm cười thật sự rất thu hút, tôi chạm nhẹ vào làn da lạnh ngắt vì gió của anh ta, khẽ mân mê, cảm xúc thực sự rất tốt, chàng trai bị cô chạm vào có chút bất ngờ trước hành động này, nhưng rất nhanh lại quay về bộ dạng lịch lãm.
- Rất chán ghét.
Tôi rút tay về, lãnh đạm trả lời, tâm trạng vui vẻ bỗng chốc bị dập tắt khiến tôi chẳng muốn đáp lại tử tế câu hỏi ấy nữa.
Đồng tử màu xanh nước biển co lại, cảm giác hụt hẫng lướt qua, môi đỏ miễn cường cười, thứ tỏa ra từ khuôn mặt ấy còn sáng hơn cả ánh nắng mặt trời nhưng nó giờ đây lại mang chút trầm lắng.
-Đừng cố gắng cười.
Tôi dời mắt khỏi anh ta, sự cô độc lạnh lẽo, lý trí càng dễ khiến con người khó có thể chịu đựng sẽ càng dễ dàng trở nên mất kiểm soát và anh ta chính là dạng người này.
.
Tất cả cảnh đẹp đã vụt qua và chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự trắng cũ, cánh cửa rỉ sét chầm chậm mở ra bởi một ông già gầy gò treo lên cằm đám râu ria cùng sự nặng nề sầu não.
- Anh tên gì ý nhỉ?
Một tiếng cười khiến hàm răng trắng toát lộ ra, đôi mắt cong sâu thẳm suy tư, mái tóc vàng vờn trên khuôn mặt, một bên tay đút túi, một bên cầm tay lái, phần tay áo được kéo cao lên để lộ mảng da thừa lại ngoài không khí như phát sáng.
- Azure. Gọi thể đi.
.
Cô gái trẻ với mái tóc ngắn đến vai và nụ cười trong trẻo, bôi đủ mọi thứ lên mặt tôi, đủ loại chất khác nhau và chúng được mọi người gọi là nghệ thuật, đôi lúc tôi cũng không thể hiểu được định nghĩa về cái đẹp của những người này, bởi nó rất mong manh, mong manh đến mức có đôi lúc tôi cảm tưởng như giới hạn ấy tựa sợi chỉ, chỉ cần sơ sẩy một chút đã hoàn toàn khác.
- Cô thật đẹp, Fiona. Cô là người đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy. Không hề điêu nhé.
Chạm ngón tay lên mái tóc ngắn kia hơi đi chuyển một đoạn ra phía sau tai, mắt mở lớn hơn bình thường, mùi hoa nhài nồng nặc nhức mũi tỏa ra ngày càng đậm, tôi khẽ mỉm cười, trong lòng chẳng vui nổi, bởi sắc đẹp là thứ phù phiếm và rất ngắn hạn, nó không luôn theo ta cả đời mà ta luôn đuổi theo nó cả đời.
Vậy có ngu ngốc không chứ nếu cả đời chỉ đuổi theo một thứ tầm thường như vậy.
- Cảm ơn.
Nắng không đủ để chiếu rọi đến nơi này.
Tiếng gió cũng vậy.
Nơi đây như vùng đất chết chẳng thể cảm nhận được hơi ấm.
.
- Chỉ cần vậy?
Một ông chú mập mạp gật rụp một cái, tưởng chừng như cái xương cổ lúc bị gãy vậy, một bên tay cầm máy ảnh màu đen, một bên tay nâng đỡ, xung quanh là một đám vật linh tinh kỳ quái, hoặc nói chính xác tôi thực sự đã quên mất nó là gì, quên sự tồntại của nó như chính bản thân hiện tại vậy.
Nhìn những đám hoa khô rất nhiều trong tay, chúng yên tĩnh hết mọi thứ nơi đây, đáng sợ nhất là khi chỉ cảm nhận mỗi duy nhất bản thân tồn tại và bây giờ tôi cũng đang cảm nhận như thế, cảm giác thật không tốt chút nào.
Tiếng máy ảnh thỉnh thoảng phát ra một vài âm thanh rời rạc cứ thế trôi nổi cùng dòng suy nghĩ của tôi.
.
Hơi miết nhẹ vào thân khô cứng của bông hoa, tôi phải rất cẩn thận khi chạm vào chúng bởi chúng rất dễ vỡ vụn, nếu tôi dùng lực quá mạnh đảm bảo cô nàng béo béo mặt mày hung dữ hình như phụ trách đạo cụ cho buổi chụp đang lướt điện thoại ở chỗ kia sẽ lại cằn nhằn cho xem.
- Hôm nay cô làm tốt lắm. Tôi rất là bất ngờ đấy.
Azure châm một điếu thuốc, khói bay xung quanh múa lượn theo gió, khuôn mặt của anh ta ẩn hiện trong nó, giọng anh ta dịu dàng đẹp đẽ nhưng lộ ra một cảm giác xa cách.
- Vậy sao. Cái này cho anh.
Lôi từ trong túi áo khoác một cành hoa xanh ngát như bầu trời, nó trong veo và lạnh lẽo. Còn mang chút hơi ấm là điều tôi thích ở nó, nhưng sự cô độc tỏa ra là một vẻ đẹp tuyệt vời khiến tôi say đắm.
- Hoa lưu ly tím.
Khi ánh mắt của anh ta chạm vào bông hoa, tôi đã nhận ra sự choáng váng từ đáy con tim đã trào đang không thể dừng lại được nữa của Azure đáng yêu.
- Nó giống anh lắm. Lần đầu tiên gặp tôi đã nhận ra rồi.
.
Tôi muốn vẽ em vào bức tranh của tôi.
.
- Hương lúa có mùi như thế nào vậy? Ngọc.
Tôi nâng bình tưới cây nhìn Ngọc, cô bé đáng yêu người gốc Việt Nam, tò mò hỏi.
Lần đầu tiên gặp khi cô bé di cư đến, tôi nhớ lúc đấy trời lạnh căm căm, tuyết rơi chật kín đường, khung cảnh trắng xoá ấy vậy mà Ngọc một thân áo mỏng cùng mẹ chuyển đến căn nhà bên cạnh, tay cầm vô số hành lý ngổn ngang, bóng dáng nhỏ bé khiến tôi ấn tượng rất sâu, không phải vì ngạc nhiên trước sức chịu lạnh của em mà bởi vì hai má của em đỏ ửng, thân thể khẽ run rẩy mà em vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc với mẹ như vậy.
Nếu được ví em với một bông hoa thì tôi sẽ nghĩ đến loài hoa hướng dương, một bông hoa xinh đẹp, rực rỡ và kiên trì.
- Nó có hương đặc biệt lắm Fiona ạ. Em không biết miêu tả ra sao nữa nhưng nó thơm lắm, thơm mùi hạnh phúc tràn đầy.
Mái tóc đen láy kể cả những lúc nắng ôm chọn nó, màu mắt đen lần đầu tiên tôi nhìn thấy và tôi thực sự đã say nó, say cái cách chân thật giản đơn, say cái cách mạnh mẽ kiên cường.
Không có biết có phải là do điều đó vốn dĩ đã có trong con người Việt Nam hay không mà tôi yêu nó quá.
Yêu nó vô cùng.
.
Từng mũi tiêm nhọn hoắt cắm vào da thịt, ánh đèn chói loá chiếu thẳng vào con người, bóng dáng ấy thật gần, thật gần.
- Ngủ đi. Fiona. Em sẽ ổn thôi.
.
Chiếc máy điện thoại bàn đổ chuông ồn ào, nó có kiểu dáng rất cũ nhưng chả hề chứa dấu vết thời gian vì nó mới cứng, bóng bẩy.
- Ai vậy.
Giọng mơ màng của thiếu nữ người Anh xinh đẹp, thân hình cô ta nóng bỏng và quyến rũ, nhất là mái tóc lượn sóng màu nâu sẫm mê người.
- Fiona? Em ấy không còn ở đây nữa. Anh có việc gì không?
Một lát sau khi cuộc gọi điện kết thúc, thiếu nữ người Anh trầm ngâm nhìn qua lớp kính khung cảnh người đàn ông đang chơi đùa với một bé gái ngoài sân kia.
Dường như hạ quyết tâm, mang chìa khoá xe ra ngoài.
- Chandra, em ra ngoài một lát nhé! Công ty đang gặp vấn đề.
Nói rồi thiếu nữ liền phóng xe đỏ rực đi khuất.