Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 6: Nói vậy, cô cũng không ít lốp dự phòng nhỉ?

Hứa Thanh Sơn cụp mắt, một nét cười không dễ gì phát hiện lướt qua đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm. Hắn dời ánh nhìn từ bàn tay với những móng sơn đỏ của Hứa Thanh San, dần dần di chuyển lên trên. Nhưng vẻ mặt hắn không mấy thay đổi, giống như chẳng hiểu cô đang đùa cái gì.

Người mình thích ở trong vòng ôm, mềm mại dịu dàng ngập tràn cõi lòng, hắn lại chẳng phải Liễu Hạ Huệ...

Hứa Thanh Sơn thản nhiên nhìn một lúc rồi rời mắt.

Hứa Thanh San cúi đầu. Mái tóc dài được buộc lỏng sau gáy, mấy sợi tóc rơi rớt rủ xuống, dán lên gò má của cô, khẽ phất phơ.

Đôi mắt hoa đào quyến rũ cong cong thành hai mảnh trăng non, đuôi mắt hơi xếch, tóc đen môi hồng, mặt mũi hài hòa, đầy quyến rũ.

Hứa Thanh Sơn không rút tay lại, để mặc cô xoa kem cho. Năm ngón tay mảnh khảnh bọc trong hơi lạnh dán lên da, thấm vào tận đáy lòng, như rơi vào Sao Hỏa.

"Tay anh nứt nẻ rồi này, về tự mua ít Vaseline mà bôi đi." Hứa Thanh San tủm tỉm cười, thu tay lại, chớp chớp mắt với hắn đầy ẩn ý: "Trời rét tắm nước lạnh, dễ bị cảm lắm đấy!"

Hứa Thanh Sơn vén mí mắt, hơi thở thấp thoáng có phần gấp gáp, chẳng nói chẳng rằng.

Không phải cô quan tâm đâu, chỉ là muốn trêu hắn thôi. Hắn biết điều đó.

Bánh bao họ gọi đã được mang ra, Hứa Thanh San như cười như không, liếc Hứa Thanh Sơn, đoạn đứng dậy đi lấy hai bát sữa đậu tới, cho hắn một bát: "Tối nay về được rồi nhỉ?"

Hứa Thanh Sơn gật đầu đáp "Ừ". Hắn cầm cái đĩa nhỏ đựng nước chấm ở bên cạnh, rút đũa gắp một cái bánh bao bỏ vào đĩa, lăn lăn vài cái rồi đưa lên miệng.

Hứa Thanh San lại cười. Cô cũng cầm đũa, bắt đầu chậm rãi ăn, thỉnh thoảng uống một hớp sữa đậu.

Hứa Thanh San bỗng phát hiện Hứa Thanh Sơn thú vị hơn tất cả những người đàn ông mà cô từng theo đuổi.

Tất nhiên, vóc dáng cũng đẹp nhất.

Hai người im lặng dùng xong bữa. Trở lại xe, chuông điện thoại của Hứa Thanh San chợt reo vang. Cô nghe máy một chốc, biếng nhác nghiêng người trên ghế, nói: "Loại đàn ông này cậu còn giữ lại qua thanh minh hả? Đến chỗ tớ ở trước đã, tầm tối tớ về, đang đi công tác. Ngoan, không việc gì phải khóc."

Dứt lời, cô đưa điện thoại ra xa, cúi xuống lấy hộp xylitol trong túi, dốc một viên, bỏ vào mồm.

Một lúc sau, Hứa Thanh San "Ờ" một tiếng, cúp máy, vô thức lắc đầu.

Đây là cuộc gọi của cô bạn học Tống Bảo Ninh. Cô ấy với chồng lại cãi nhau, và bị ăn đánh giống vô số lần trước kia.

Nhưng đợt này khác một điều, lần đầu tiên Hứa Thanh San nghe thấy hai từ "ly hôn" từ miệng Tống Bảo Ninh.

Hứa Thanh Sơn châm điếu thuốc, nổ máy cho xe chạy, hời hợt hỏi: "Sao lại cai thuốc lá?"

"Chuẩn bị sinh con." Hứa Thanh San quay sang nhìn hắn, miệng nhóp nhép nhai xylitol, tươi cười đáp: "Hồi trước tôi từng hút thuốc trước mặt anh à?"

Bị sặc khói thuốc, Hứa Thanh Sơn phun một làn khói trắng, khẽ ho khan mấy tiếng, trầm lặng hẳn.

"Không phải sinh với Quan Hoài." Hứa Thanh San chớp chớp mi, nhanh chóng cất nụ cười trên mặt: "Nói việc chính đi! Cho tôi một phần tư liệu trong tay anh, lát nữa xem xong mấy bức bích họa còn lại thì về luôn."

Hứa Thanh Sơn liếc cô, nhả ra một chữ "Được", sau đấy tiếp tục tập trung lái xe.

Hắn nhíu mày. Không phải sinh với Quan Hoài, vậy cô muốn sinh con với ai?

Hứa Thanh San cúi đầu, tranh thủ vẫn còn tín hiệu 4G, cô dùng di động lên mạng tra các tài liệu công khai về dự án đấu thầu trùng tu chùa Khai Thiện.

Họ đến hơi sớm, các công nhân đang ăn sáng. Trái lại, tăng ni trong chùa đã dậy, đang cầm chổi quét dọn sạch sẽ mấy tòa trắc điện đã tu sửa xong.

Hai người trở lại phía trước trắc viện xảy ra chuyện tối qua. Những cột tre di dời đã được xếp đống gọn gàng một bên. Trên khoảng đất trống, kiến trúc sư cùng giám sát của viện thiết kế khác đang đứng thảo luận về phương án tu sửa phần mái và tường bao.

Hứa Thanh Sơn đi qua chào hỏi, giơ tay chỉ vào trong điện, rồi xoay gót đi vào.

"Viện nghiên cứu các anh thuê bên ngoài làm phần bích họa đúng không?" Hứa Thanh San đút hai tay vào túi áo khoác, cất đôi chân tê rần theo sau Hứa Thanh Sơn, bước vào trắc điện.

"Sao cô biết?" Hứa Thanh Sơn thoáng kinh ngạc.

"Tổ bích họa bị sửa hỏng kia, hoàn toàn không có kỹ thuật, cũng chẳng có bất cứ hiểu biết thông thường nào về bảo tồn văn vật. Mắt không mù đều nhìn ra được." Hứa Thanh San lấy di động, đợi Hứa Thanh Sơn bật đèn trong điện, cô thong thả đi tới chụp ảnh.

Viện thiết kế của Hứa Thanh Sơn rất có tên tuổi, là viện thiết kế đầu tiên ở thành phố B có trình độ trùng tu văn vật, nhưng danh tiếng không được hay ho lắm. Hai năm trước từng xảy ra chuyện bán dự án ra bên ngoài, suýt bị xóa bỏ tư cách.

"Trùng tu bích họa là một quá trình lâu dài, một dự án thường sẽ kéo dài mấy năm." Hứa Thanh Sơn đứng sóng vai cùng cô: "Chi phí thường do mình bên B gánh vác. Có điều, viện thiết kế sẽ không chỉ nhận một dự án và sẽ không mời quá nhiều người chuyên nghiệp."

"Cái khác còn đòi hỏi đầu tư ngắn hạn được, chứ tu sửa văn vật là cả một sự tỉ mỉ." Hứa Thanh San khẽ "xùy" một tiếng, đoạn nghiêm túc chụp ảnh.

Tính ra bích họa chùa Khai Thiện không nhiều, đồng thời khá lẫn lộn, có cái từ triều Minh, cũng có đôi bức thời nhà Thanh. Phong cách tương đối đa dạng, kỹ thuật và cách dùng màu cũng mỗi thứ một vẻ.

Chụp ảnh xong đi ra, trụ trì bỗng đến kéo Hứa Thanh Sơn qua bên nói chuyện.

Hứa Thanh San biết ý đi sang nơi khác, cầm di động chụp phong cảnh bên ngoài.

Chùa cổ núi sâu, nếu không khai phá có lẽ rất lâu cũng chẳng được người ngoài biết tới.

Sau khi khai phá sẽ có vô số người đến đây đi lễ vãn cảnh, phá hoại môi trường xung quanh. Tuy nhiên cũng sẽ có nhiều tiền hơn, để bảo tồn những bích họa quý giá, tượng Phật, và cả kiến trúc độc đáo nơi này.

Có lợi, có hại.

Chụp một vòng, khoảnh khắc Hứa Thanh San ngẩng đầu liền chạm vào ánh mắt của Hứa Thanh Sơn. Cô giương khóe môi, quay mặt sang chỗ khác chụp tiếp.

11 giờ hơn, nói chuyện với trụ trì xong, Hứa Thanh Sơn tìm đồng nghiệp cũ tán gẫu một lúc, mới gọi cô đi lấy xe.

Lên xe, Hứa Thanh San đang chỉnh những bức ảnh đã chụp cho đẹp, thì nhận được tin nhắn của trợ lý sếp gửi tới. Cô đọc kỹ một lượt rồi dùng di động phác thảo kế hoạch.

Sếp bà tín Phật, dự án trùng tu chùa Khai Thiện vừa bắt đầu khởi động, bà đã chú ý ngay, còn lấy danh nghĩa cá nhân và công ty công đức khá nhiều cho việc tu bổ.

Tuyến đường mới lần này là tuyến đường dành riêng cho các Phật tử thành phố B, chi phí đắt hơn nhiều lần so với việc ra nước ngoài.

Hứa Thanh San không hiểu lối suy nghĩ của những người này cho lắm...

Làm xong phác thảo, cô ngáp một cái, vặn nắp chai nước, uống một hớp, quay sang nhìn Hứa Thanh Sơn, hờ hững nói: "Nhớ tìm chỗ ăn cơm, tôi đói rồi."

Hứa Thanh Sơn thoáng nhìn cô, rồi lại tập trung lái xe: "Cô không buồn tí nào sao?"

"Buồn gì? Anh nói Quan Hoài á?" Hứa Thanh San phì cười thành tiếng: "Sao tôi phải buồn? Đôi bên đều là lốp dự phòng của nhau, nói trắng ra chính là bỏ thì thương vương thì tội, muốn thương thì lại cảm thấy sẽ còn thứ tốt hơn."

"Nói vậy, cô cũng không ít lốp dự phòng nhỉ?" Hai đầu lông mày Hứa Thanh Sơn trĩu xuống, nghiến nghiến hàm răng theo bản năng.

Cười thỏa thuê một trận, Hứa Thanh San thoải mái thừa nhận: "Quả thực không ít."

Phỏng chừng còn nhiều lắm, cũng không biết cô định sinh con với ai... Hứa Thanh Sơn nhấp môi, đáy mắt sinh ra một tia lửa giận mà chính mình cũng không nhận thấy.

Hứa Thanh San dần thôi cười. Cầm di động lên, phát hiện sắp hết pin, cô bĩu môi, duỗi tay lấy điện thoại của Hứa Thanh Sơn, đưa tới dưới mí mắt hắn: "Tôi chơi trò chơi một tẹo!"

"Máy tôi không có trò chơi." Hứa Thanh Sơn cau mày, bàn tay rảnh rỗi mở khóa di động.

Vẻ mặt cợt nhả, Hứa Thanh San nhận lấy điện thoại, tiện tay mở album.

Bên trong có mấy nghìn bức ảnh, lật sơ sơ một lượt, cô phát hiện đa phần là học sinh của trường tiểu học Hứa Thanh Sơn làm giáo viên tình nguyện, một phần nhỏ là chùa Khai Thiện trước khi tu sửa, một số ảnh chụp bích họa, ảnh chụp huyệt mộ, còn lại là ảnh phong cảnh.

Ấy thế mà không có ảnh chụp bạn gái cũ, cũng không có bạn gái hiện tại, bạn trai cũng không nốt. Hứa Thanh San chớp chớp mắt, cong khóe môi, chụp mấy kiểu bằng di động của hắn rồi cụt hứng trả lại: "Cuộc sống của anh có phải nhàm chán quá không đấy."

"Vẫn ổn." Hứa Thanh Sơn cầm điện thoại về, tiện tay vứt vào ngăn kéo trên xe.

Hứa Thanh San không nhịn nổi cười, cô cảm thấy hắn ngày càng thú vị.

Về đến thành phố B, Trời đã tối hẳn. Trên đường, Hứa Thanh San đã ngủ một giấc. Mở cửa đi xuống, cô nhận được cuộc gọi của Tống Bảo Ninh lần nữa. Nghe máy được hai giây thì mặt cô bừng bừng lửa giận: "Cậu đợi đấy, tớ về ngay đây, đừng sợ!"

Cúp máy, Hứa Thanh San vội vàng móc chìa khóa xe ra, mở khóa cửa xe. Sực nhớ mình chưa có cách thức liên lạc với Hứa Thanh Sơn, cô quành lại: "Thầy Hứa ơi, số điện thoại của anh là bao nhiêu?"

Hứa Thanh Sơn thờ ơ đọc một dãy số.

"Về tôi gọi cho anh." Hứa Thanh San lưu số điện thoại, hùng hổ lên xe, nổ máy lái đi.

Đứng bên cửa, Hứa Thanh Sơn khẽ bặm môi, lấy di động ra mở khóa, gọi cho Quan Hoài. Cuộc gọi vừa kết nối hắn liền nói: "Hứa Thanh San ở đâu? Mai tôi có một số tài liệu cần đưa cho cô ấy."

"Không phải cậu đi hôm thứ bảy rồi sao?" Quan Hoài ngạc nhiên: "Tôi đã hỏi giúp cậu bên phía tòa án, phải sau một tháng mới mở phiên tòa. Hẳn là giữ nguyên phán quyết."

"Viện thiết kế tạm thời có việc tìm tôi, sáng mai tôi bay. Gửi địa chỉ qua đây." Hứa Thanh Sơn vừa nói vừa lên xe.

Gác máy, đánh xe ra, Quan Hoài gửi tin nhắn tới. Xem xong địa chỉ, Hứa Thanh Sơn đi xuống khóa cổng lớn, ngồi vào xe nhấn chân ga, lái ra theo đầu ngõ bên kia.

Hình như Hứa Thanh San đã gặp phải phiền phức. Lúc cúp máy, giọng cô rất nôn nóng.

Đi đường tắt đến khu chung cư Hứa Thanh San thuê, xa xa trông thấy cô dừng xe, Hứa Thanh Sơn cũng đỗ lại. Qua cửa sổ xe, hắn thấy cô đứng nói chuyện với một người đàn ông và hai người phụ nữ dưới lầu.

Gã đàn ông mang vẻ kích động, một người phụ nữ trong số đó cứ khóc suốt, người phụ nữ khá lớn tuổi thì khoanh tay đứng cạnh xem trò vui.

Qua một lúc, Hứa Thanh San kéo người phụ nữ đang khóc ra sau lưng mình, giơ tay tát gã đàn ông kia một cái.

Hứa Thanh Sơn giật mình, toan xuống xe thì một chiếc Maybach chạy qua đỗ xịch lại. Một anh chàng bước xuống, nhanh chóng lao tới, ngăn gã đàn ông chuẩn bị đánh trả, còn ngoảnh lại xoa đầu Hứa Thanh San.

Quả nhiên không ít lốp dự phòng. Hứa Thanh Sơn nghiến răng, đốt điếu thuốc.

Khói thuốc bốc lên. Trong tầm mắt, khuôn mặt Hứa Thanh San mờ đi, bị người ta kéo hãy còn xông lên đạp cho gã đàn ông một phát, bay cả giày cao gót dưới chân...

Cái tính này... Hứa Thanh Sơn mỉm cười, thủng thẳng hút thuốc xem kịch. Mấy phút sau, gã đàn ông bị đánh, chửi bới rời đi, Hứa Thanh San nhận chiếc giầy cao gót anh chàng lái Maybach đưa cho và đi vào, rồi cùng người phụ nữ lớn tuổi nọ lên lầu.

Hứa Thanh Sơn châm thêm điếu thuốc nữa. Đợi khoảng nửa tiếng, Hứa Thanh San xách hành lí xuống, kéo người phụ nữ khóc sướt mướt vào xe mình. Tên lái Maybach cũng lên xe, thò cánh tay ra ngoài cửa sổ, dựng ngón cái chỉ đằng sau.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau lăn bánh. Hứa Thanh Sơn dụi tắt điếu thuốc, khởi động xe bám theo cho đến khi họ dừng lại.

Gã đàn ông chạy Maybach xoa đầu Hứa Thanh San, vẫn đi bên lề đường, ra hiệu cho hai cô gái lên lầu trước.

Hứa Thanh Sơn xem đồng hồ, lấy điếu thuốc nữa ra châm. Hắn tắt máy, rút chìa khóa bước xuống, đủng đỉnh đi về phía gã đàn ông lái Maybach.

***

(Tác giả: Tối qua chẳng phải có người đẹp bé nhỏ hỏi rằng, liệu Kiều Mộ và Tiêu Trì có xuất hiện trong truyện này không à? Gì nhỉ, bạn nhỏ Tiêu Tri Mộ chào đời, em gái Thanh San nhất định sẽ về Lâm Châu.

Không làm sao viết được một mẩu kịch ngắn để đăng.

Hứa Thanh Sơn: Cái câu trên Weibo của em: "Mỗi ngày của lão Hứa nhà tôi đều không thể miêu tả", ý là gì?

Hứa Thanh San: Ý là đang khen anh đấy.

Hứa Thanh Sơn: Nói chuyện cho tử tế.

Hứa Thanh San: Thận khỏe, sống tốt.

Hứa Thanh Sơn im lặng, nháy mắt tiếp theo khiêng thẳng cô về phòng ngủ...)