Nông Gia Độc Phi​

Chương 39: 39 Ta Làm Tam Thẩm Ruột Thịt Của Ngươi Đó!

"Ngươi dám? Ta là Tam thẩm ruột thịt của ngươi đó!"

Lăng Giang thị giận dữ nhưng lại không dám xông bừa vào nữa, dân chúng bình thường sợ nhất là gì? Đương nhiên là quan phủ rồi, người nhà nông không quyền không thế mà bị bắt vào quan phủ thì kết cuộc nếu không chết thì cũng sẽ bị lột mấy tầng da nha, Lăng Giang thị dù sao cũng chỉ là một thôn phụ nhà nông chưa trãi qua việc gì lớn lao trong đời, trước giờ cũng chỉ gặp qua cha chồng là tú tài cùng với lí chính thúc thúc, nào có từng gặp qua người quyền cao chức trọng gì, vừa nghe Lăng Kính Hiên muốn đi báo quan thì thân thể béo lùn của mụ ta không nhịn được mà run rẩy, cũng không biết là do bị dọa đến hay là bị chọc tức.

"Lăng thị nhất tộc Lăng Kính Hiên, sinh ra đã là quái vật yêu nghiệt, lại không biết giữ mình trong sạch, để cho người ta làm cho mình có chửa hoang, đánh mất hết lễ nghĩa liêm sĩ, làm ô uế thanh danh người đọc sách, không xứng đáng là con cháu của Lăng gia, hôm nay dưới sự chứng kiến của mọi người ta tuyên bố trục xuất Lăng Kính Hiên ra khỏi Lăng gia, trong tương lai dù sống hay chết, dù giàu hay nghèo đều không liên quan đến nhau! Vào năm năm trước chính miệng Lăng lão gia tử đã nói to rõ trước mặt già trẻ lớn bé trong từ đường, Lăng Tam thẩm chắc là sẽ không quên chứ? Hiện tại, ta đã không phải là người của Lăng gia rồi, làm sao có Tam thẩm ruột thịt chứ? Ngày hôm nay nếu mẹ con hai người dám khi dễ cô nhi quả phu chúng ta, vẫn cố chấp muốn xông vào nhà, ta cũng sẽ không ngăn cản nữa, thế nhưng hành vi của hai người đã phạm vào tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, bất kỳ lúc nào ta cũng có thể đi đến Huyện nha kiện các người, chỉ cần các người không sợ thì ta cũng không còn cách nào, chúng ta cứ chờ gặp nhau trên công đường đi."

Dứt lời, Lăng Kính Hiên liền vung ống tay áo lùi sang một bên, khuôn mặt anh tuấn phủ đầy sương lạnh, thật sự là làm cho người ta sợ hãi, cũng gián tiếp khiến cho hai mẹ con trước mặt biết, Lăng Kính Hiên lần này thật sự là nghiêm túc.

"Ngươi..

Lăng Kính Hiên, cứ cho là ngươi đã bị đuổi khỏi Lăng gia đi thì đó cũng là do ngươi xứng đáng bị như thế, chẳng lẽ cha đuổi vậy là sai hay sao? Nếu không phải do chính ngươi khi sinh ra đã là quái thai yêu nghiệt, lại còn không biết liêm sỉ thông đồng cùng người đàn ông khác, bị người ta làm cho lớn bụng thì cha mẹ ta thương còn không kịp, làm sao nỡ lòng nào mà trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc? Nói đến cùng thì tất cả mọi chuyện còn không phải do chính ngươi tạo thành sao? Hiện tại lại còn có mặt mũi ở trước mặt của ta mà tranh luận, ngươi không sợ cha mẹ lại một lần nữa đem ngươi dìm lồng heo sao?"

Lúc nào cũng cho là bản thân mình cao quý hơn người, hiện tại Lăng Giang thị làm sao có thể cam lòng mà bị đe dọa bởi một tên yêu quái lúc nào cũng bị người khác khinh thường đuổi đánh được? Mụ ta hai tay chống nạnh, càng nói càng thêm tự tin, ngay cả Lăng Hiểu Oánh đang đứng bên cạnh cũng ngẩng cao đầu, nhìn Lăng Kính Hiên bằng nửa con mắt, tên Lăng Kính Hiên này là nổi sỉ nhục, ô uế của Lăng gia thị tộc bọn họ, hiện tại bọn họ muốn đối xử với y như thế nào đều được cả.

"Hừ! Nói cứ như là ta thèm thuồn gì Lăng gia của các người lắm vậy, Lăng tam thẩm, đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở các người, là tự chính các người mang tấm thân cao quý của các người đến đây muốn xâm nhập gia cư của ta một cách trái phép, từ đầu cho tới bây giờ ta chưa từng nịnh bợ các ngươi dù chỉ một câu, càng không muốn lãng phí nước miếng của mình đứng đây đôi co cùng hai thôn phụ các ngươi, hiện tại ta hỏi các ngươi lần cuối cùng, rốt cuộc là các ngươi muốn tiếp tục xâm nhập gia cư trái phép hay là rời khỏi nơi này."

Lăng Kính Hiên thiếu chút nữa là bị hai vị cực phẩm này chọc tức điên lên, hai người các nàng rốt cuộc là dựa vào đâu mà cho là hắn thèm thuồng trở lại Lăng gia vậy?

"Lăng Kính Hiên ngươi.."

"Ngươi câm miệng cho ta! Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện."

Lăng Kính Hiên lạnh giọng ngắt ngang việc Lăng Hiểu Oánh đang muốn chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên, rốt cuộc Lăng Kính Hiên cũng đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình, ánh mắt sắc bén băng lãnh của y trực tiếp chuyển hướng nhìn thẳng vào Lăng Giang thị: "Hiện tại, một, lập tức lăn ra khỏi đây, hai, chúng ta gặp mặt trên công đường, đừng con mẹ nó cứ đứng đây ồn ào nữa, lão tử cũng không rảnh đến nổi có thời gian đứng đây đôi co cùng các ngươi!"

"Ngươi..

ngươi nhớ kỹ đó cho ta!"

Vừa nghe Lăng Kính Hiên cắn chặt hai chữ báo quan trên miệng không dứt, Lăng Giang thị rốt cuộc cũng không có gan đứng đây nữa, lập tức kéo theo Lăng Hiểu Oánh đang phẫn nộ mặt mày xám xịt chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên quăng lại một câu tàn nhẫn.

Lăng Kính Hiên khinh thường bỉu môi, đi ra đóng cửa lại sau đó mới quay trở lại phòng bếp, đồng thời, Lăng Kính Bằng lúc này biết được đôi mẹ con cực phẩm kia đã rời đi thì cũng dắt theo hai tiểu bánh bao trở lại, trên mặt ba người đều không nhịn được ụ ám, đặt biệt là Lăng Kính Bằng, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, Tam thẩm ruột thịt của hắn lại có thể là người khiến cho người ta ghê tởm như thế, hiện giờ đại ca còn chưa có phát tài đâu, vậy mà lại bị bọn họ dòm ngó đến rồi, lỡ như về sau huynh ấy phát tài thật sự thì bọn họ không phải sẽ kéo đến ầm ĩ tận trời sao?

Giờ này khắc này, Lăng Kính Bằng thật sự cảm thấy xấu hổ vì chính bản thân lại là người của Lăng gia thị tộc, thậm chí hắn thấy chính mình không còn mặt mũi nào mà đối diện với Đại ca nhà mình nữa.

"Chuyện này không liên quan gì đến đệ, đừng có chuyện gì cũng muốn ôm vào người, bọn họ là bọn họ, đệ là đệ, mau nhanh chóng ăn cơm đi còn lấy sức nghỉ ngơi chút nữa còn phải lên núi nữa."

Bằng sự không khéo của bản thân, Lăng Kính Hiên sao lại không phát hiện ra Lăng Kính Bằng đang suy nghĩ điều gì chứ?

"Nhưng mà bọn họ.."

Lăng Kính Bằng ngẩn đầu lên, hai tay siết chặt nấm đấm, khóe mắt ửng hồng, giọng nói run rẩy đã nói lên tâm tình kích động hiện giờ của hắn, Lăng Kính Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, kéo theo hai tiểu bánh bao cũng đang xụ mặt khó chịu đi vào bếp, sau khi ngồi vào cạnh chiếc bàn nhỏ vừa mới mua hôm nay thì nói: "Sở dĩ mà bọn họ dám trắng trợn xông đến như thế là vì, thứ nhất, họ nghĩ rằng ta vẫn còn là một người có tính cách mềm yếu mấy năm qua, thứ hai, họ chỉ là ỷ rằng trên người ta vẫn mang danh là yêu quái đáng chết mà cho là ta không dám lộ diện, vả lại, không quan tâm là có chuyện gì xảy ra đi nữa thì chỉ cần là chuyện có liên quan đến ta thì người ở Lăng gia thôn sẽ không có một ai đứng ra bênh vực cho ta cả, cho nên đến cuối cùng mọi người đều sẽ tin tưởng vào chuyện được nói ra là từ miệng của các nàng không phải sao? Hôm nay nếu như có cha mẹ chúng ra ở đây thì Lăng Giang thị kia làm sao dám làm càng như thế? Kính Bằng à, nếu đệ có thời gian rảnh ở đây áy náy về chuyện này thì không bằng dành thời gian ra khuyên nhủ cha mẹ của chúng ta nhân lúc còn sớm thì mau chóng phân gia đi, tương lai chỉ cần người nhà của chúng ta ở cùng nhau thì ai mà dám tùy tiện tới cửa gây sự với chúng ta nữa chứ?

Lăng Kính Hiên vừa nói vừa gắp bánh hành vào chén của hai tiểu bánh bao nhà mình, sau đó lại lần lượt xoa xoa đầu trấn an bọn nhỏ, nếu có thể, hắn cũng không muốn hai tiểu bánh bao nhìn thấy trường hợp như thế này..

nhưng mà, nhớ lại tình huống vừa rồi thì hai mắt của Lăng Kính Hiên không khỏi trầm xuống, ý định kiếm thật nhiều tiền lại càng trở nên kiên định hơn, có tiền đồng nghĩa với có quyền lực, quyền lực mà càng lớn mạnh thì sẽ không ai dám khi dễ mình nữa, từ xưa đến nay, đạo lý này cũng giống với việc dân chúng thì thường sợ hãi quan phủ, quan nhỏ thì sợ quan lớn, mà tất cả bọn họ đều sợ hãi người đang ngồi trên ngai vàng tột đỉnh kia, chỉ cần có tiền, như vậy còn ai có gan mà dám đụng đến hắn chứ? Ít ra thì cho tới bây giờ hắn cũng chua nghe nói có người nông dân nào dám đến trước cửa gia đình giàu có gây sự cả.

" Dạ, chuyện này nhất định chúng ta phải làm, cùng lắm thì chúng ta không cần phân chia tài sản gì cả.

"

Gắt gao siết chặt nắm tay, Lăng Kính Bằng rưng rưng nói, chuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ không để nó phát sinh thêm một lần nào nữa.

" Ha ha..

Tốt, đệ mau ăn nhanh lên, nếu không thì có thể đêm nay chúng ra phải thức đêm để chế biến mứt trái cây mất."

Ở cái thời đại mà chữ hiếu cao hơn cả trời thì khi cha mẹ trong nhà vẫn còn sống thì gia đình nào sẽ chịu để cho con cái phân gia? Trước đó Lăng Kính Hiên chỉ muốn dời y lực chú ý của đệ đệ nhà mình mà thôi, không ngờ lại thật sự khiến hắn nảy sinh ý nghĩ phân gia, nhưng mà cũng không sao, phân gia là chuyện nhất định phải làm, chờ khi Lăng Kính Hiên y kiếm được thật nhiều tiền rồi, bệnh của lão Nhị cũng được chữa khỏi thì y có rất nhiều biện pháp có thể khiến cho Lăng lão gia tử phải gật đầu đồng ý chuyện phân gia này.

P/s: Xem ra sắp đến đoạn cực phẩm đến tìm tra rồi mọi người ạ! Chuẩn bị trà bánh lót dép chờ xem Hiên ca vả mặt cực phẩm nào..