Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 001: - 005

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1: Tiết tử

Editor: hiimeira

Tiền Đường, hậu viện Tô gia.

Bà đỡ nóng nảy nhìn Chu đại nãi nãi, nói: "Đã nhìn thấy đầu, đại nãi nãi cố gắng thêm chút sức lực."

Chu thị cắn răng âm thầm vận một hơi, nhất thời cảm thấy thân dưới xé toạt như có cái gì đó từ trong cơ thể trượt ra, đã có hai lần kinh nghiệm sinh con nên Chu thị biết đứa nhỏ đã sinh ra. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần mang thai này so với thai đầu thì khó khăn hơn.

Chu thị ngẩng đầu hỏi: "Là nam hay nữ?"

Bà đỡ cười nói: "Chúc mừng nãi nãi, là một vị tiểu thư."

Mặt Chu thị lộ ra tươi cười. "Ôm đến cho ta nhìn xem." Nàng đã có hai nhi tử, đứa thứ ba là nữ nhi càng tốt. Người ta thường nói nữ nhi là áo bông bên người mẫu thân.

Chỉ là lời mới ra khỏi miệng, Chu thị chỉ cảm thấy trong bụng một trận quặn đau, không khỏi kêu một tiếng, bà đỡ nhanh chóng tiến lên xem xét, nhất thời kinh hỉ nói: "Đại nãi nãi, trong bụng còn có một đứa."

Chu thị cùng Chu ma ma sắc mặt đại biến, không hẹn mà cùng hỏi: "Là nam hay vẫn là nữ?"

Hai bà đỡ trong lòng kỳ quái, vừa rồi phản ứng của đại nãi nãi không giống như là để ý nam hay nữ đâu?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại đáp rất nhanh: "Đứa nhỏ còn chưa sinh ra, ta chưa thể biết được. Đại nãi nãi, ngài hay là nghỉ ngơi trước một chút. Nhanh, nhanh đi lấy một chén nước đường đỏ đến."

Mặt Chu thị tái nhợt, Chu ma ma cười an ủi: "Nãi nãi đừng lo lắng, nói không chừng là một vị thiếu gia đấy." Chu thị biết, khả năng này tính ra chỉ có một nửa. Nàng hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, nếu tính toán chỉ có một nửa khả năng, nàng cũng muốn trước tiên bình an sinh đứa nhỏ. Nàng hiểu rằng chỉ có sống sót mới có cơ hội bàn bạc chuyện kế tiếp.

*****

Chu ma ma cẩn thận đem bát canh gà cho Chu thị, khuyên nhủ: "Đại nãi nãi uống một hớp đi, ngài còn phải chiếu cố đại tiểu thư."

Chu thị quay đầu, trên gương mặt trượt xuống một giọt lệ, hỏi: "Ngươi đã xem kĩ rồi?"

"Là... là nữ nhi. Nhị tiểu thư cùng đại tiểu thư bộ dạng giống nhau như đúc, chỉ là người không lớn lắm, bà đỡ đánh mông nàng một cái cũng chỉ kêu nhỏ hai tiếng sau đó vẫn ngủ mê man..."

Ánh mắt Chu thị có chút lo lắng, hỏi: "Đại phu đã nhìn qua chưa?"

Chu ma ma liền thở dài một hơi, không dám nói đại gia và đại phu còn chưa vào cửa đã mang đứa bé đi, đành nói: "Nhìn rồi, đại phu nói điều dưỡng một thời gian là tốt rồi."

Chu thị liền hỏi: "Thế có biết là đưa đến nơi nào không?"

"Thời gian có chút gấp nên nhất thời cũng không biết nên đưa đi đâu. Chỉ giao cho Tô quản gia, nói hắn đi tìm một chút, xem có tá điền nào trong nhà cũng vừa sinh đứa nhỏ liền đưa qua cho họ."

Chu thị trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Ngươi đi hỏi thăm rõ ràng sau đó đưa gia đình kia nhiều chút bạc, chỉ hi vọng bọn họ có thể đối với con bé tốt một chút."

Chu ma ma vội vàng đáp ứng.

Chu thị nhìn đại nữ nhi, trong lòng đau đớn, nước mắt chảy xuống. "Đều tại nương không tốt, về sau nương sẽ thương ngươi gấp bội." Không hề nhắc đến đứa bé bị đưa đi kia.

Không đến vài ngày, Chu gia đại tiểu thư làm lễ tắm ba ngày. Hai bà đỡ đẻ trong lòng cũng có chút kinh ngạc, các bà rõ ràng đỡ đẻ là hai đứa nhỏ, như thế nào nay chỉ còn lại một đứa? Nhưng nghĩ đến thân thể yếu ớt của nhị cô nương, muốn khóc cũng khóc không được, khả năng cao là không sống nổi. Cho nên khi nhìn thấy thần sắc Chu thị có chút mệt mỏi liền tự cho là đúng. Sau khi trở về liền mang chuyện này nói với sư phụ. "... Hai cô nương bộ dạng giống nhau như đúc. Thật là đáng tiếc, nếu được nuôi lớn, về sau không biết khuynh quốc khuynh thành như thế nào đâu."

Lão bà đỡ liền cau mày nói: "Chuyện này về sau các ngươi không nên nhắc lại, cẩn thận Tô gia giận các ngươi. Đứa bé kia chưa chắc đã chết, phần lớn là cho người mang đi."

"Mang đi?" Hai bà đỡ liếc nhau. "Tô gia không phải là tiểu môn hộ, sao còn phải đem con mình mang đi?"

"Các ngươi thì biết cái gì?" Lão bà đỡ thấp giọng nói: "Tô gia có một quy củ, các ngươi về sau còn phải ở đây làm tiếp cũng nên biết một ít. Chuyện này thật ra cũng không phải bí mật gì, mấy nhà cùng Tô gia lui tới đều biết Tô gia có quy củ này. Ở Tô gia, ngoại trừ Long Phượng thai thì thai song sinh cùng thai tam sinh chỉ có thể giữ lại một đứa bé, đứa nhỏ còn lại đều đưa đi ra ngoài, cũng không được gửi trong cùng dòng tộc. Chỉ có thể hoặc là giao cho người ngoài hoặc là giao cho tá điền nô bộc cưu mang. Sau khi đứa trẻ lớn lên cũng không nói về thân thế của chúng, chỉ khi chúng muốn thành thân thì sẽ cho một ít bạc để bọn chúng đón dâu hoặc làm đồ cưới.

Bởi vì sinh đôi nên không dễ nuôi, nếu đứa nhỏ được giữ lại mà chết thì mới có thể đem đứa nhỏ ở ngoài kia đem về nuôi. Nhưng thật ra nếu trong nhà còn có đứa khác thì rất ít khả năng đem đứa nhỏ bên ngoài về. Sợ đứa bé kia sau khi biết chuyện sẽ ghi hận trong lòng ngược lại đối với gia tộc gây bất lợi.

Ta chưa có đỡ đẻ cho cặp song sinh nào ở Tô gia nhưng mà sư phó của ta thì có đỡ đẻ được một cặp song sinh. Thai đó là hai nam hài, cũng mới sinh ra liền bị đưa đi. Đáng tiếc đứa nhỏ bị đem đi không sống đến ba tuổi liền chết. Cũng không biết đứa bé này có thể sống được bao lâu?"

Hai bà đỡ lần đầu tiên nghe đến quy củ như vậy, ở gia đình bình thường, sinh đôi không phải đều là chuyện vui hay sao?

Lão bà đỡ liền nói: "Đây cũng là truyền thống của Tô gia, không ai biết từ lúc nào thì có truyền thống đó. Vừa rồi ta nói cho các ngươi vài chuyện cũ, về sau các ngươi còn phải đến Tô gia đi đỡ đẻ. Đã biết quy củ nơi này, sau này đến Tô gia nên nghe nhiều ít hỏi hơn."

Hai bà đỡ vội vàng đáp ứng.

━━━━━━━━━━━

Chương 2

Editor: hiimeira

Thời điểm Tô Mộc Lan mở mắt nhìn thấy chính là vách tường mơ hồ, xà nhà mơ hồ, chăn mơ hồ, mọi thứ đều mơ hồ.

Tô Mộc Lan chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy cả người vô lực, nguyên lai mình lại có thể sống đến giờ, nàng còn tưởng rằng lần này nhất định phải chết. Xem ra vẫn phải tiếp tục liên lụy đến chú thím trong nhà.

Tô Mộc Lan thở dài một hơi, không biết bệnh tình lại chuyển biến xấu đến mức nào, thậm chí ngay cả thị lực cũng mờ đi.

Lý thị vừa vào cửa thấy đứa bé sơ sinh đang trợn tròn mắt nhìn, đôi mắt ửng đỏ liền sáng lên, vội vàng tiến đến ôm lấy đứa nhỏ, dỗ dành: "Mộc Lan có phải đói bụng rồi phải không? Nương sẽ cho con ăn ngay." Nói xong vén vạt áo lên để Mộc Lan ti.

Tô Mộc Lan nhất thời dại ra, không hiểu rõ sao mọi chuyện lại thành thế này.

Lý thị thấy đứa nhỏ đang nhìn nàng, động tác trên tay cũng nhanh hơn, nhanh tay nhanh chân nhét núʍ ѵú vào miệng Mộc Lan.

Tô Mộc Lan: "..."

Tô Mộc Lan nghiêng đầu cẩn thận nhìn Lý thị cùng Tô Đại Tráng, biết được hai người chính là cha mẹ mình kiếp này, thì ra trong lúc bất tri bất giác nàng đã chết rồi sao?

Lý thị cho đứa nhỏ uống sữa xong, thấp giọng nói với Tô Đại Tráng: "Đứa bé bây giờ còn nhỏ nên cũng không cần mua nhiều đồ cho con, chỗ bạc kia trước hết giữ lại, chờ sau này con bé biết ăn biết đi, chúng ta liền mua cho con bé nhiều đồ ăn ngon."

Tô Đại Tráng gật đầu. "Còn có thể giữ lại về sau làm của hồi môn cho con bé."

Tô Mộc Lan ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ, nghĩ thầm xem ra là lần đầu tiên làm cha mẹ, nếu không sao có chuyện đem tất cả thứ tốt đều cho đứa con đầu, đáng ra phải nên giữ lại cho đứa sau một ít.

Nhưng Tô Mộc Lan không ngờ, Tô Đại Tráng cùng Lý thị chính là đem tất cả thứ tốt đều cho nàng trước, sau đó mới đến đệ đệ muội muội.

Phần sủng ái này luôn khiến Tô Mộc Lan không biết làm sao.

Chung quy nàng không phải là đứa bé thật sự nhưng lại cùng hai đứa nhỏ chân chính tranh sủng, điều này khiến nàng cảm thấy rất áy náy.

Mà làm cho nàng không tưởng tượng được, không chỉ phu thê Tô Đại Tráng đối với nàng sủng ái có thừa mà gia gia nãi nãi còn coi trọng nàng hơn cháu trai ruột thịt. Không nói đến nơi này là cổ đại, ngay cả ở hiện đại, đại đa số người già vẫn thích con trai nhiều hơn con gái, cho nên được bọn họ yêu thương khiến Mộc Lan có chút bất an nhưng cũng cho nàng chút cảm giác quen thuộc.

*****

Tô gia gia mang theo hai con cá trở về, nhìn thấy cháu gái lớn đang ngồi xổm trong ruộng rau nhổ cỏ, liền tiến lên vài bước bế nàng lên, cười nói: "Tiểu Mộc Lan nhà chúng ta làm việc thật giỏi, biết giúp nãi nãi và nương nhổ cỏ. Tốt lắm, buổi tối gia gia làm cá cho con ăn có được không?"

Mộc Lan nhìn về phía Tô gia gia đang giương cá, cười gật đầu, ngây ngô nói: "Được ạ, con muốn ăn cá hấp, đệ đệ cũng ăn, muội muội cũng ăn nữa."

Trong lòng Tô gia gia càng thích đứa bé này, ông biết Mộc Lan xuất thân thế gia, không nói đến cách dạy dỗ bằng thân giáo(1), con bé tuổi còn nhỏ đã biết thương yêu đệ đệ muội muội. Còn có cái gì quan trọng hơn cả nhà hòa thuận đây?

Tô gia gia bế Mộc Lan về nhà.

Muội muội Tô Đào mới biết đi, nhìn thấy tỷ tỷ liền chạy tới muốn tỷ tỷ ôm, cô bé biết đi theo tỷ tỷ sẽ có đồ ăn ngon, vì vậy thích nhất là thân cận với tỷ tỷ. Đệ đệ Tô Văn cũng có tâm tư này cho nên cũng chạy tới quấn tỷ tỷ.

Mộc Lan miễn cưỡng ôm nàng vài cái mới buông, dùng tay xoa xoa tóc đệ đệ, nói: "Buổi tối chúng ta ăn cá."

Đệ đệ liền kêu "Quao", muội muội thấy thế cũng cười theo, ở một bên vỗ tay cũng kêu "Ô ô".

Mộc Lan dắt bọn chúng đến phòng nhỏ của mình, từ dưới sàng lấy ra một cái túi nhỏ, móc ra một viên đường bỏ vào miệng Tô Văn, thấy Tô Đào há miệng chờ, cũng lấy một khối nhỏ bỏ vào trong miệng của nàng.

Nhìn mặt hai đứa nhỏ thỏa mãn nhai đường, Mộc Lan cũng thỏa mãn cười.

Nếu là kiếp trước, Mộc Lan sẽ không cho trẻ nhỏ ăn đường vì sợ hư răng. Nhưng thời đại này vật tư thiếu thốn, cho dù gia cảnh Tô gia được xem là tốt đi chăng nữa thì lâu lâu cha Tô mới mua cho Mộc Lan một cục đường ăn.

Mộc Lan không phải là con nít, chút hấp dẫn này đương nhiên không để trong mắt, nhưng hai đứa nhỏ quá thèm ăn rồi. Không biết vì sao, Tô phụ đối với đệ đệ muội muội đặc biệt nghiêm khắc, không cho bọn chúng ăn đường của nàng, tới Tết mới mua một hai khối cho bọn chúng ăn.

Nếu không phải nàng chứng kiến hai đứa nhỏ sinh ra thì nàng còn cho rằng bọn chúng không phải con cháu Tô gia.

Mộc Lan được cho đường, trước giữ lại sau đó sẽ lặng lẽ chia cho bọn nhỏ ăn.

Mộc Lan mang theo đệ đệ muội muội chơi đùa một lúc, Tiền thị ở phía trước hô: "Mộc Lan, mau dẫn đệ đệ muội muội vào ăn cơm.

Mộc Lan giúp hai đứa nhỏ lau sạch nước miếng rồi nắm tay bọn nhỏ đi ăn cơm.

Trên bàn cơm, Tô nãi nãi vừa gắp cá cho Mộc Lan vừa nghe trượng phu cùng con trai nói chuyện. Thấy cháu trai giương mắt nhìn, Tô nãi nãi tranh thủ gắp cho Tô Văn cùng Tô Đào một đũa, cuối cùng lại gắp thêm cho Mộc Lan một đũa nữa mới ngừng.

Tô gia gia nhìn thấy cũng không nói gì.

Tô Đại Tráng trầm ngâm nói: "Con vẫn muốn mua thêm một miếng đất."

Tô gia gia liền cau mày. "Nếu ta nói trồng không được thì sao, hàng năm chúng ta tuân theo lệnh chủ nhân trồng hơn mười mẫu đất, mua nữa con có thể trồng được bao nhiêu? Con không phải nói muốn đưa A Văn đi đọc sách sao? Giữ lại chút bạc bên người mới đúng."

Tô Đại Tráng cố chấp nói: "A Văn năm nay mới bốn tuổi, một hai năm nữa mới đến trường, chỉ cần có đất, cho con hai năm, nhất định nhà mình sẽ khấm khá hơn hiện tại, hơn nữa tiền mua đất sẽ không thua lỗ."

Hoàng kim còn có lúc lên giá lúc xuống giá. Đất đai chỉ cần cầm ở trong tay là nó có thể kiếm được tiền.

Tô gia gia trầm mặc xuống.

Tô Đại Tráng lòng đầy hy vọng nhìn cha mình, không giống với ông tuy tính tình cố chấp nhưng thành thật. Tô Đại Tráng là người có nguyên tắc cũng chịu khó làm, đồng thời tâm tư cũng có chút linh hoạt. Hắn không giống người khác mạo hiểm đi ra ngoài kinh thương, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là trồng trọt kiếm tiền để mua nhiều đất hơn, sau đó cho con trai đến trường, chuẩn bị cho hai đứa con gái của hồi môn thật tốt.

Tám mươi phần trăm thôn dân trong điền trang chỉ cần ăn cơm no, cả nhà không cần lo nghĩ. Tô Đại Tráng càng có lý tưởng, hơn nữa lý tưởng này rất phù hợp với thực tế.

Tiền thị nghe vậy chỉ lẳng lặng chia thức ăn cho ba đứa nhỏ, thỉnh thoảng chiếu cố Tô nãi nãi, thi thoảng lại cổ vũ nhìn về phía trượng phu. Tiền thị với những nông phụ khác có chút khác biệt, nàng từ nhỏ đã theo ca ca học vài chữ, so với những nông phụ khác chỉ biết đánh chửi để dạy dỗ con cái thì nàng càng ôn nhu nhưng càng kiên quyết.

Nàng biết nữ tử thì không được phép nói đến chuyện bên ngoài, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ủng hộ trượng phu.

Tô gia gia và Tô nãi nãi nhìn nhau rồi thở dài một hơi.

Cơm nước xong, Tô gia gia liền gọi hai phu thê đến phòng mình, hút hai hơi thuốc lá, gõ gõ tẩu thuốc xuống giường, hỏi: "Các con định dùng bạc của Mộc Lan?"

Tiền thị cúi đầu, Tô Đại Tráng liền nói: "Con sẽ cố gắng kiếm tiền, đến lúc Mộc Lan xuất giá nhất định chuẩn bị của hồi môn cho con bé thật tốt."

Tiền thị liên tục gật đầu. "Sẽ không để Mộc Lan thiệt thòi."

Tô gia gia hút mạnh một hơi, nói với Tiền thị: "Ta biết con là người hiền lành, nếu con nói không bạc đãi con bé thì sẽ không. Mấy năm nay bọn ta đều nhìn thấy được, con là thật lòng yêu thương con bé, cha cũng không phải không tin các con, chỉ là dùng bạc của con bé, trong lòng lão già ta không thoải mái, luôn cảm thấy con bé thiệt thòi."

Tô nãi nãi liền kéo trượng phu.

Tô gia gia đành phải thở dài một hơi. "Nhưng mà con nói cũng đúng, mua đất chỉ có lãi không có thua lỗ. Bây giờ con viết một tờ giấy nợ, sau đó mới đi mua đất."

Tô Đại Tráng mừng rỡ trong lòng, không chút nghĩ ngợi liền viết xuống một tờ giấy nợ cho Mộc Lan, giao cho Tô gia gia cất giữ ổn thỏa. Lúc này mới trở về phòng, từ dưới sàng đào ra hai cục gạch, từ bên trong cầm ra một cái hộp, mở ra bên trong có hơn 10 thỏi bạc, hết thảy có hơn 100 lượng bạc.

Năm đó Tô quản gia tức phụ(2) đem Mộc Lan đến, còn đưa hai trăm lượng bạc cho nhà hắn làm phí nuôi nấng. Chiếu theo quy củ, số bạc này là báo đáp cả nhà Tô Đại Tráng nuôi nấng Mộc Lan, lúc đó phu thê Tô Đại Tráng vừa mất đi ái nữ, lúc này thấy đứa nhỏ được đưa đến cùng Đại Nha không khác biệt lắm cho nên trong lòng liền thích. Hơn nữa Tô gia gia làm người thành thật, cảm thấy người ta tặng không ông một cô cháu gái, không đòi bạc thì thôi mà còn cấp bạc cho bọn họ. Cho nên chỗ bạc này chính là của hồi môn của Mộc Lan, cũng chỉ dùng bạc cho Mộc Lan.

Bởi vì gia cảnh Tô gia bần cùng, một nhà bốn người sợ ủy khuất Mộc Lan. Lúc này mới dám sử dụng chỗ bạc này mua một ít gạo trắng cho nàng ăn, thường xuyên mua cho nàng chút thịt bồi bổ thân mình. Sáu năm qua, tổng cộng dùng hơn 20 lượng bạc, bây giờ còn lại hơn 170 lượng.

Tô Đại Tráng đếm đếm, cuối cùng cũng không dám lấy toàn bộ ra mua đất mà chỉ lấy ra 100 lượng bạc. Nằm bên tai Tiền thị nói: "Hiện tại ruộng thượng đẳng là bảy lượng bạc một mẫu, kém một chút là năm lượng bạc một mẫu. Ta tính đợi qua vụ thu hoạch mới mua, lúc đó hẳn là rẻ hơn, đất mới mua vừa lúc xử lý để qua mùa đông, như vậy năm sau đã có thể trồng trọt. Tính như vậy chúng ta có thể mua khoảng mười lăm mười sáu mẫu, hơn nữa nhà chúng ta vốn có mười hai mẫu đất, cố gắng hai năm là có thể đem tất cả tiền kiếm lại rồi." Nói đến đây, Tô Đại Tráng đầy tin tưởng, tay sờ lên bụng Tiền thị, thấp giọng nói: "Đến lúc đó nàng lại sinh cho ta một đứa con trai, đều cho bọn nó đọc sách, về sau để bọn nó kiếm hà phi(3) cho nàng khoác."

Tiền thị liền đụng hắn một cái, liếc hắn: "Chàng mơ đẹp nhỉ!"

Tô Đại Tráng nhào qua người thê tử, thấp giọng nói: "Nàng nói cái nào không thể? Là nhi tử không có khả năng cho nàng cái danh 'Cáo mệnh'(4) hay là... ta không thể cho nàng có thêm đứa con trai?"

Nói xong, cũng không chờ Tiền thị phản ứng liền ngăn chặn miệng nàng.

Tiền thị nện hắn một cái ý bảo có con gái nhỏ bên cạnh.

Đào Tử hai tuổi ngủ đến trời đất mù mịt, dang chân dang tay, hoàn toàn không biết cha mẹ bên cạnh làm cái gì.

Tô Đại Tráng cẩn thận nhìn nữ nhi một cái, càng thêm phóng túng.

Tới ngày hôm sau, Tô Đại Tráng tinh thần sảng khoái ra ngoài ngầm xem xét những ai có ý định bán ruộng đất.

Mộc Lan hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ cảm thấy gia gia nãi nãi cùng phụ thân, nương đối xử với nàng tốt hơn.

Cho dù là Mộc Lan thông minh đi nữa, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán nhưng cũng đoán không ra lần này là chuyện gì.

━━━━━━━━━━━

(1) Thân giáo: Tức là sự giáo dục, dạy bảo người khác thông qua hành động, việc làm cụ thể. Có rất nhiều người lời nói và hành động của họ ít có đi đôi với nhau, nói một đằng làm một nẻo. Và nếu những người này mà có đi giáo dục người khác thì rất khó mà thành công được.

(2) Tức phụ: Vợ

(3) Hà phi (霞披): Là phụ kiện quần áo được khoác trên vai, rộng khoảng 8cm và dài khoảng 180cm, tương tự như khăn choàng hiện đại. Từ đời Tống được xem như phục sức của các phu nhân, tùy theo phẩm cấp mà hà phi sẽ khác nhau.

(4) Cáo mệnh: Tước vị dùng để phong cho các vợ hay mẹ của quan lại trong triều đình. Các triều đại luôn cần có những tước hiệu cho mẹ hoặc vợ của họ để vinh danh dù không có thực quyền nào.

━━━━━━━━━━━

Chương 3 

Editor: hiimeira

Ở thôn trang, mua đất là việc lớn, huống chi nơi này có mười hộ dân thì có đến tám hộ là tá điền, cuộc sống nhà Tô Đại Tráng vốn đã tốt hơn các nhà khác. Bây giờ lại mua thêm mười mẫu đất, chẳng phải là bỏ lại mọi người mấy con phố?

Trong thôn trang có người hâm mộ nhưng người ghen tị còn nhiều hơn. Hàng xóm lúc nói đến việc này thì lời nói cũng trở nên chua ngoa. Mấy ngày kế tiếp, Tô nãi nãi có chút oán giận. "Nhà chúng ta mua đất là chuyện nhà chúng ta, việc này có liên quan gì đến bọn họ? Cả ngày chắn trước cửa nhà chúng ta nói lung tung. Mẹ Mộc Lan, lát nữa con nói với bọn họ, nếu còn ở trước cửa nhà chúng ta, ta sẽ hắt nước bẩn ra ngoài."

Mộc Lan cùng đệ đệ muội muội chơi đùa ở bên cạnh. Nghe vậy kinh ngạc nhìn nãi nãi, Tô nãi nãi ít khi nào hung hăng như vậy, hơn nữa Tô nãi nãi cùng người trong thôn trang luôn luôn hòa thuận, rất ít khi nóng giận với họ.

Tô gia gia ngồi một bên nghe vậy liền trừng mắt nhìn thê tử, nói với Tiền thị đang khó xử: "Được rồi, nương nói đùa với con thôi, con cứ làm việc của mình." Nói xong bản thân lại tiếp tục việc trên tay, ông định sẽ đan thêm vài cái giỏ, đến lúc họp chợ đem lên trấn trên xem có ai cần không.

Tiền thị liền thở phào nhẹ nhõm, so với Tô nãi nãi, nàng càng không muốn cãi nhau.

Mộc Lan ở bên cạnh vừa cảm thán đời này được đầu thai đến gia đình tốt vừa hoài niệm người thím mạnh mẽ kiếp trước.

Kiếp trước, nếu ai dám khi dễ nhà bọn họ hoặc bắt nạt ba anh em bọn họ. Thím lập tức chắn kín trước cửa nhà người ta nửa ngày, từ đó về sau bất khả chiến bại ở tiểu khu. Ai cũng không dám khi dễ nàng không cha không mẹ, ngay cả tên nổi danh nhất là Hùng Mập khi thấy nàng cùng anh họ, em họ cũng phải đi đường vòng.

Mộc Lan thấy bên ngoài không ngừng truyền đến những lời bàn tán, tròng mắt chuyển động, liền nắm tay đệ đệ muội muội mở cửa đi ra ngoài.

Những người lớn không chú ý nên không ngăn cản. Trước kia, bên ngoài có người nói nhảm thì Tô nãi nãi cùng Tiền thị không cho bọn nhỏ ra ngoài, sợ bọn nhỏ bắt chước theo. Về sau đám người đó cũng ghét bỏ vì người Tô gia không thích nói chuyện phiếm. Vì vậy ngay cả khi trước cửa Tô gia có một mảnh đất trống, cách đó hai mươi mét còn có một cây đa to lớn nhưng không một ai thích ở trước cửa nhà Tô gia tán dóc.

Nhưng dạo gần đây truyền ra tin nhà nàng mua đất nên mỗi ngày đều có người tụ tập trước cửa nhà. Tụ tập thì thôi đi, bàn tán xong còn có người la to: "Ngũ đại thúc, Ngũ đại thẩm các ngươi ở nhà làm gì vậy? Có phải làm nghề nào hái ra tiền rồi đúng không?"

"Chắc chắn là có, nếu không Đại Tráng huynh đệ sao có thể một lần mua hơn mười mẫu đất chứ?"

"Ngũ thúc, Ngũ thẩm không thể cứ giấu được, giờ thành người có tiền rồi."

Mỗi lần như vậy, Tô gia gia luôn bất đắc dĩ ra cửa đáp lại một tiếng. Nghĩ đến đóng cửa không được, mở cửa lại sợ bọn nhỏ học điều hư khiến ông rối rắm không thôi.

Trương đại nương ở cách vách hô to rồi mở cửa ra, nhà bà đến đây đã được vài ngày. Mỗi lần mở cửa đều thấy Tô ngũ thúc ở nhà bện giỏ các loại, Ngũ thẩm thì ở một bên cho gà ăn heo ăn, Tiền thị cũng chỉ ngồi một chỗ thêu thùa. Bà thật sự nghĩ không ra Tô gia làm nghề gì để kiếm tiền.

Nói đến đan giỏ, đan gàu xúc thì cha chồng của bà cũng đan mà, cho heo ăn thì nhà bà cũng cho ăn vậy, tay nghề thêu thùa của Tiền thị kia còn không bằng bà. Chính vì vậy mỗi lần đến cửa hiệu vải, cùng một mẫu nhưng đồ bà thêu đều hơn nàng ba văn tiền. Chớ nói chi là Tô Đại Tráng, nam nhân nhà bà thường xuyên đi theo hắn, ngoại trừ được việc cũng không thấy hắn còn làm gì khác.

Nhà hắn làm sao mà có tiền để mua đất?

Hôm nay còn chưa kịp mở miệng, mở cửa đã thấy mọi người ngồi dưới cây đa đều im lặng, đồng thời nhìn qua thì thấy ánh mắt ba đứa nhỏ trong suốt, sáng ngời nhìn mọi người.

Cho dù da mặt các bà có dày đi chăng nữa nhưng lúc này cũng không tránh khỏi ngượng ngùng.

Mộc Lan tươi cười sáng lạn kéo đệ đệ muội muội ngồi xổm trước mặt các bà.

Mấy phụ nhân vẫn còn ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là Trương đại nương mở miệng nói trước: "Mộc Lan, sao con lại đi ra ngoài?"

Mộc Lan cười nói: "Con tới nghe các thẩm nói chuyện ạ."

Có người tò mò hỏi: "Không phải gia gia, nãi nãi không cho các con nghe bọn ta nói chuyện hay sao?" Mặc dù Tô gia chưa từng ở trước mặt các bà nói như vậy với bọn nhỏ nhưng nhìn điệu bộ của Tô gia các bà liền hiểu.

Mộc Lan nghe vậy, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, mạnh mẽ gật đầu nói: "Đúng ạ, gia gia nãi nãi không cho tụi con nghe nhưng con cảm thấy các thẩm nói chuyện rất thú vị."

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không hiểu ý tứ của Mộc Lan, thấy vậy Mộc Lan chỉ vào Trương đại nương nói: "Lần trước Trương đại nương ở trước nhà con nói với mọi người là nhà Tam bá mẫu trồng rau chiếm đất nhà thẩm tận hai ngón tay, vì là hàng xóm nên Trương đại nương không nói, dự định đầu xuân sẽ chỉnh lý vườn rau sẵn lấy lại về là được. Không nghĩ tới Tam bá mẫu lại cuốc đất tiếp tục lấn đất sang bên này, cứ tiếp tục như vậy, vườn rau nhà Trương đại nương sẽ bị nhà Tam bá mẫu chiếm mất."

Tam bá mẫu nghe vậy liền nhảy dựng lên, chỉ vào Trương đại nương mắng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nhà ta chiếm đất trồng rau nhà ngươi khi nào? Rõ ràng là nhà ngươi chiếm qua đây."

Mộc Lan liên tục gật đầu. "Đúng, đúng, con nhớ rõ lần trước Tam bá mẫu ở trước nhà con nói với mọi người như vậy, còn nói Trương đại nương đào cải thảo mà Tam bá mẫu trồng xuống, nếu không phải Tam nãi nãi ngăn cản, bá mẫu đã sớm tính sổ với Trương đại nương." Nói xong, Mộc Lan rất hoang mang: "Vì sao chỉ có một chuyện mà lại có hai cách nói khác nhau? Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện, rõ ràng mỗi người đều nói về một vấn đề sau đó lại nói hoàn toàn khác nhau cho nên con cảm thấy rất thú vị."

Nghe đến đó, cho dù là Trương đại nương hay Tam bá mẫu cũng không còn tâm trí cãi nhau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới dạo gần đây bọn họ ở trước cửa Tô gia đàm tiếu.

Đừng nói chi là những người khác, ánh mắt tất cả mọi người dần mơ hồ.

Mọi người nói từ chuyện nhà lão địa chủ ở thôn kế bên cho đến chuyện của lão quả phụ ở thôn trên, có thể nói trừ bỏ Tô gia và những người ở ngoài thôn, ai bọn họ cũng đều nói qua.

Tô gia sao? Dù sao cũng ở trước cửa nhà người ta nên chỉ dám nói xấu sau lưng, chứ không dám nói ở trước mặt. Nếu bọn họ muốn nói thì sẽ đến nơi khác mà nói.

Hôm nay là nhà này, ngày mai là nhà kia, ai không đến thì nói về nhà đó, ai rời đi liền nói về họ, nói chuyện phiếm không phải đều như vậy sao?

Người ở thôn này có ai không nói vài câu? Ai mà không oán giận về một ai đó?

Vì thế mọi người đều có chút ngượng ngùng, lúc này có một tiểu tức phụ đứng dậy cáo từ, nói: "Nhà ta còn chưa cho heo ăn, nếu không quay về mẹ chồng sẽ mắng ta. Vậy ta đi trước đây."

"Ta cũng muốn trở về nấu cơm cho con ta ăn."

"Ta muốn trở về quét chuồng gà..."

Mộc Lan cùng đệ đệ ngây thơ, muội muội hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhìn từng người từng người kiếm cớ rời đi.

Mộc Lan thấy người đã đi xa, lúc này mới cười thật lớn, chỉ vào hòn đá dưới gốc cây đa nói với Tô Văn và Tô Đào: "Chúng ta vào trong đó chơi."

Hai đứa nhỏ hoan hô chạy đến.

Mộc Lan chống cằm ngồi bên cạnh chơi với chúng.

Chuyện này so với kiếp trước thì hoàn toàn không giống nhau. Kiếp trước ở trong tiểu khu, tuy mỗi nhà đều có người mách lẻo, bí mật gì cũng rất khó giấu giếm nhưng đối với chuyện lớn chỉ cần bọn họ không nói thì người ngoài sẽ không biết.

Nhưng ở đây thì không như vậy, tuy tính tình người Tô gia không thích nói chuyện phiếm nhưng chuyện gì cũng không giấu được, lớn thì Tô gia mua đất, nhỏ thì hôm nay nhà bọn họ ăn món gì, chỉ cần những người đó muốn biết thì sẽ không giấu được.

Mộc Lan liền nghĩ đến lão địa chủ ở thôn kế bên, tuy rằng người ta ở sau lưng nhà ông ấy nói luyên thuyên nhưng từ trước đến nay đều không dám ở trước mặt nhà ông ấy làm càn, lúc gặp mặt thì càng hèn mọn thỉnh an. Đừng nói nhà ông ấy mua hơn mười mẫu đất cho dù mua hơn trăm mẫu, người trong thôn trang cũng cảm thấy bình thường.

Xét đến cùng, nhà ông ấy là địa chủ còn nhà nàng chỉ là tá điền mà thôi.

Mộc Lan âm thầm nắm chặt tay, về sau nàng cũng phải trở thành một địa chủ.

Sau đó trước cửa Tô gia liền trở nên yên ắng, sự thật là lực sát thương Mộc Lan gây ra quá lớn. Nếu mấy bà vừa mới nói xấu người ta, Mộc Lan cũng bắt chước ở sau lưng nói cho người đó biết, cuộc sống của mấy bà cũng trở nên không yên ổn. Cứ nghĩ đến không được nói xấu sau lưng, cả người liền khó chịu.

Vì thế, mấy bà đành phải thay đổi địa điểm.

Nhưng mà đây là chuyện về sau.

Tô gia gia đang đan giỏ chợt không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hơi sửng sờ, liếc mắt nhìn về Tô nãi nãi. Tô nãi nãi vội vàng xoa xoa tay, tiến lên mở cửa ra một khe hở, thấy ngoài cửa không có người, chỉ có ba đứa nhỏ ngồi dưới gốc cây đa chơi, vội vàng mở cửa ra, hướng về Mộc Lan ngoắc tay.

Mộc Lan chạy nhanh đến trước mặt nãi nãi.

Tô nãi nãi sờ đầu cháu gái, hỏi: "Trương đại nương và Tam bá mẫu đi đâu rồi?"

Mộc Lan lắc đầu. "Các thẩm thấy con đi ra, còn nói con không có ý tứ, lần sau sẽ không tới nữa."

Tô nãi nãi liền lộ ra nụ cười, thấy đang ở trước mặt cháu gái, vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm mặt răn dạy Mộc Lan: "Về sau không được mang đệ đệ muội muội đi đến nơi đông người nữa biết không? Nhìn thấy Trương đại nương và Tam bá mẫu phải chào hỏi."

Mộc Lan gật đầu.

*****

Buổi tối Tô Đại Tráng trở về liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói rằng chuyện ngoài đồng đã làm xong rồi. Tuy vụ thu hoạch lần này đã làm xong trước đó nhưng cả nhà vẫn chưa thể ra ngoài đi chơi. Tô gia gia đứng tại chỗ gõ cửa, nói ngày mai nhà mình dậy sớm để đi họp chợ.

Mắt Mộc Lan liền chợt lóe sáng, nàng cũng muốn nhìn thế giới bên ngoài.

Thu hoạch vụ thu qua đi, người trong thôn trang tương đối rảnh rỗi. Lúc này hầu bao của mỗi nhà cũng rủng rỉnh. Mặc kệ giàu có hay không đều mang theo đứa nhỏ đi dạo chợ, thậm chí còn mua cho đứa nhỏ một món đồ chơi làm bằng đường.

Sáng sớm, Mộc Lan cùng đệ đệ muội muội còn đang ngủ mê man, phụ thân cẩn thận đem đứa nhỏ quấn kỹ đặt trong gùi, bản thân cõng Mộc Lan cùng Tô Văn, Tiền thị bế Tô Đào, trên tay còn cầm thành phẩm do mình may. Tô gia gia nghiêm túc chọn vài cái giỏ tốt được đan gần đây, Tô nãi nãi cầm rổ trứng gà. Cả nhà liền xuất phát trong đêm.

Vừa ra cổng thôn đã gặp không ít người, đều biết là đi họp chợ nên thấp giọng đề nghị đi chung.

Sau vụ thu hoạch sẽ có hội chùa diễn ra cùng lúc với phiên chợ, hương khói bay đi khắp mười dặm, người người đều tụ về trấn. Mộc Lan ở thôn trang cách trấn cũng không quá xa. Tô gia gia nói người ở xa muốn lên trấn phải xuất phát trước một ngày, khi mặt trời lặn thì sẽ đến thị trấn, người có tiền thì tới khách điếm dừng chân, ai không có tiền thì đến nhà thân thích ngủ lại, người vừa không có tiền không thân thích chỉ tùy tiện tìm cái góc ngồi qua một đêm. Đêm nay bọn côn đồ đầu đường cũng dễ dãi hơn, không đuổi những người đó cũng không thu phí bảo hộ.

Nhưng đến sáng thì chưa chắc được vậy cho nên trời còn chưa sáng những người đó đã nhanh chóng rời đi.

Nếu không phải thấy dáng vẻ cảm khái của Tô gia gia, Mộc Lan nhất định cho rằng chuyện ông nói là bịa đặt.

━━━━━━━━━━━

Chương 4 

Editor: hiimeira

Tô Đại Tráng đặt bọn nhỏ xuống, lúc này Mộc Lan mơ hồ mở to mắt liền bị ánh nắng chiếu vào khiến bản thân không kịp phản ứng. Tiền thị ôn nhu sờ đầu Mộc Lan nói: "Chúng ta đến huyện thành rồi, Mộc Lan đi theo nãi nãi và nương để gia gia cùng phụ thân đi bán đồ có được hay không?"

Mộc Lan gật gật đầu.

Tô Đại Tráng dùng tay sờ con trai còn đang say ngủ, nói với thê tử: "Ta bế A Văn đi, chút nữa nàng cùng nương quay lại tìm ta."

Tiền thị gật đầu. Thấy cha chồng cùng trượng phu đi xa, lúc này mới cùng mẹ chồng nắm tay Mộc Lan đến chợ sáng cách đó không xa đem trứng gà đi bán.

Tuy trời chưa sáng hẳn nhưng người lui tới cũng không ít, Tiền thị thấy Mộc Lan mở to mắt nhìn, liền cười nói: "Bây giờ là lúc người trong trấn đi mua đồ, đồ nhà chúng ta bán không phải thứ quá tốt, chỉ có những gia đình bình thường muốn bồi bổ cho con họ và người già trong nhà mới đến mua."

Mộc Lan thụ giáo gật đầu.

Không ít nhà cũng ở đây bán trứng gà, sạp của Tô nãi nãi không tốt cũng không xấu. Lúc trời đã lên cao, Tô nãi nãi nhìn thấy chỉ còn nửa rổ, nói với Tiền thị: "Con mang theo Mộc Lan và Đào Tử đến tiệm vải, mua cho ba đứa nhỏ cây vải, y phục của Đại Tráng lâu rồi cũng chưa đổi, mua cho các con mỗi người một bộ. Ta bán xong sẽ đi tìm các con."

Mộc Lan chạy theo mẫu thân đến tiệm vải, Tô Đào hai tuổi đã ngủ đủ đang ngồi trong gùi dụi mắt, nhìn thấy tỷ tỷ liền la hét muốn tỷ tỷ ôm.

Tiền thị nâng gùi nói: "Tỷ tỷ còn nhỏ để nương cõng con, chờ đến phía trước thì xuống." Nói xong thì đến cửa tiệm vải, Tiền thị vội vàng bế con gái ra, Tô Đào vừa ra ngoài liền bổ nhào vào người tỷ tỷ.

Mộc Lan nắm tay muội muội chạy vào cửa tiệm.

Bà chủ bên trong nhìn thấy hai đứa nhỏ chạy vào, nhíu mày hướng mắt ra ngoài nhìn qua, thấy Tiền thị, lúc này mới yên lòng, cười nói với Mộc Lan cùng Tô Đào: "Hai cháu muốn mua gì?"

Tô Đào trốn sau lưng tỷ tỷ, ánh mắt lấp lánh nhìn bà chủ.

Mộc Lan ngượng ngùng nói: "Nương con còn ở bên ngoài..." Dứt lời Tiền thị liền vào cửa.

Tiền thị ngượng ngùng cười nói: "Lương tỷ, thật ngại quá, ta đến muộn. Tỷ xem, gần đây ta có thêu thêm một ít vật trang trí, tỷ xem một chút."

"Đồ ngươi thêu thì ta yên tâm rồi." Tuy nói như vậy nhưng vẫn cẩn thận nhìn một lần, thấy đường may tỉ mỉ, phối màu cũng đẹp, nhìn thấy được rất dụng tâm mà làm. Bà chủ liên tục gật đầu, nụ cười trên mặt càng sâu, nói: "Ta thấy may tốt lắm, vẫn theo lệ cũ nhé."

Tiền thị gật đầu.

Bà chủ cúi đầu tính tiền không lâu liền nói: "Tổng cộng là 1... 2... 320 văn tiền, bây giờ ta đưa tiền cho ngươi luôn?"

"Thật ra không cần, ta lần này tới còn muốn mua vài món đồ, chút nữa hẳn tính tiền."

Nụ cười trên mặt của bà chủ càng lớn hơn, vội dẫn Tiền thị đi xem vải dệt.

Mộc Lan sửng sốt, đây chính là tiền công hai tháng Tiền thị làm ra. Mỗi ngày vì để Tiền thị thêu thùa, Tô nãi nãi đều đem việc cho heo ăn gà ăn tự mình làm hết. Mà chỉ lời có một hai lượng?

Bên kia Tiền thị đã chọn xong vải dệt, chọn cho đứa nhỏ vải tốt một chút còn Tô Đại Tráng và nàng đều chọn vải bình thường, vài này rất phù hợp xuống ruộng làm việc. Năm đó Tô Đại Tráng cưới nàng làm lần ba bộ đồ mới, đều là vải tốt. Nhờ Tô nãi nãi thông minh, lúc ấy ba kiện xiêm y đều là cùng màu cùng một loại vải cho nên hiện giờ Tô Đại Tráng đã trưởng thành không ít nhưng ba bộ y phục sửa thành hai kiện vẫn dư sức.

Tiền thị cầm một cây vải mềm mại do dự một chút, cha chồng và mẹ chồng lâu rồi cũng không làm xiêm y mới. Tiền thị kéo mảnh vải dệt hỏi bả chủ: "Mảnh vải này tính thế nào?"

Bà chủ cười nói: "Loại vải này tốt hơn nhiều so với loại ngươi vừa xem, giá tiền cũng cao hơn chút, giá hai mươi văn một thước."

Tiền thị trầm mặc một lát, nói: "Cho ta mười hai thước."

Bà chủ vội vàng cười đáp ứng .

Tính toán thử thì tiền mua vải và tiền vải dùng để may hà bao, khăn tay vào tháng sau hết 600 văn. Mộc Lan le lưỡi, tiền lương một tháng liền không còn.

Lúc Tô nãi nãi đến, biết Tiền thị mua mấy thứ này, tuy ngoài miệng nổi giận nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười. Với phụ mẫu mà nói, trên đời này không gì vui vẻ bằng con cái hiếu thuận mình.

Tô nãi nãi nhận vải từ tay con dâu cùng nhau nhét vào trong giỏ. Tiền thị đem Tô Đào bỏ vào gùi, dắt tay Mộc Lan nói: "Đi, chúng ta đi tìm gia gia phụ thân cùng đệ đệ."

Tô gia gia bán giỏ, gàu xúc các loại. Qua hội chùa bên kia sẽ bán tốt hơn, bán xong có thể cùng người nhà đi dạo trong chùa dâng hương này kia, như thế càng tiện.

Mộc Lan nắm tay Tiền thị tò mò nhìn trái nhìn phải, hồi nhỏ nàng có đi hội chùa cùng chú thím, lúc ấy rất náo nhiệt. Hội chùa ở cổ đại thì càng đặc sắc hơn.

Mộc Lan nhìn say sưa, Tiền thị khẽ nhíu mày, chỉ vào chỗ bị người vây kín nói với Tô nãi nãi: "Nương, đó không phải là sạp của thôn chúng ta sao?"

Tô nãi nãi nhìn quanh một chút. "Đúng vậy, sao lại có nhiều người vây quanh như vậy?"

Tuy rằng lúc có hội chùa thì mọi người có thể tự do bày quán, nhưng mọi người đều thích tụ lại thành nhóm, dần dà hình thành một trật tự nhất định như là chỗ này của thôn nào, chỗ kia của thôn nào. Trước một hai ngày sẽ chiếm vị trí trước, đến lúc đó người trong thôn trực tiếp tụ tại một chỗ bán hàng.

Lúc này Tô nãi nãi thấy bên kia bu đầy người, nhất thời có chút nóng nảy, hướng vào người trước mặt chen vào, chỉ là sức bà yếu, còn là đàn bà con gái sao dám cùng đám nam nhân to lớn chen chúc? Chớ nói chi là Tiền thị.

Cuối cùng Mộc Lan ỷ mình còn nhỏ tuổi, người cũng nhỏ trực tiếp chen vào.

Mộc Lan dùng sức chen vào trong đám người, nhìn thấy tam bá Tô Đại Phúc cùng vài thôn dân khí thế hung hăng cầm đòn gánh chặn mấy người phía trước. Mộc Lan hơi sửng sờ, không tìm thấy gia gia với cha trong đám người, ánh mắt dừng tại phía sau Tô Đại Phúc, thân thể nhất thời cứng đờ, cố gắng dùng sức chen ra khỏi người trước mặt rồi chạy qua đó.

Hiện giờ đám người phía trong đúng lúc đang 'giương cung bạt kiếm', lúc này có một đứa nhỏ xông tới, mọi người nhất thời sửng sốt.

Mộc Lan trực tiếp chạy về phía Tô gia gia cùng Tô Đại Tráng.

Tô gia gia bất tỉnh nằm trên mặt đất, Mộc Lan đang không biết chuyện gì đã xảy ra, thì thấy Tô Đại Tráng mặt mũi bầm dập, ánh mắt lo lắng, đệ đệ bốn tuổi quỳ bên cạnh gương mặt đầy nước mắt nước mũi, há hốc mồm nhưng không nghe được tiếng khóc nào, có thể đoán được đệ đệ đã khóc rất lâu.

"Gia gia, phụ thân, mọi người làm sao vậy?" Mộc Lan chạy đến trước mặt Tô Đại Tráng ngồi xổm xuống, nhìn Tô gia gia nhắm chặt mắt, khí sắc trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu. Lúc này đâu còn chú ý điều gì nữa, chỉ kêu lên: "Nhanh đưa gia gia đến y quán. Tam bá bá nhanh kêu người mang ván gỗ đến để khiêng gia gia con đến y quán."

Tô Đại Phúc sửng sốt, nhanh chóng buông đòn gánh, nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ bừng của Tô Đại Tráng biết rằng không thể trông cậy vào hắn. Tô Đại Phúc vội vàng gọi vài thôn dân lập tức đưa Tô gia gia đi y quán.

Đám người phía trước tiến lên ngăn cản thôn dân sau đó tránh sang một bên. Bước ra là một người gầy yếu, trên người mặc tơ lụa Lăng La, hơi hất cầm lên, giống như coi bốn người nhà Tô gia là hạt bụi dưới chân, thong thả ung dung mở miệng nói: "Đụng vào người gia xong muốn đi là đi? Các ngươi nghĩ gia là người dễ dãi sao? Muốn đi thì phải đưa tiền thuốc làm ta hoảng sợ ra đây!"

Người cầm đầu là Tô Đại Phúc trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt người vây xem cũng đầy phẫn nộ.

Nghe vậy Tô Đại Tráng hồi phục tinh thần, đứng phắt dậy đoạt lấy đòn gánh trong tay Tô Đại Phúc, đổ ập người xuống, hướng về phía đầu và mặt người kia mà đánh, vừa đánh vừa hô: "Tam ca, đưa cha ta đi y quán, mẹ kiếp, hôm nay ta liều mình ở đây, ai cũng đừng hòng ngăn cản cha ta."

Mặt Tô Đại Phúc biến đổi lớn, khẽ cắn môi, chỉ huy mấy người khiêng Tô gia gia ra, lại che chở mấy đứa nhỏ nhanh chóng rời đi. Bản thân mình chộp lấy một cây gậy bước lên, nhóm tiểu thanh niên trong thôn nhìn thấy, đều giơ nắm đấm tiến lên.

Mộc Lan trốn sau lưng người lớn ngây ngẩn nhìn.

Tô Đại Tráng hoàn toàn không tránh, cây gậy trong tay cứ hướng về phía cái gã cầm đầu gầy teo kia, Mộc Lan ở một bên nhìn đến đỏ bừng mắt, nàng nhìn hai bên xung quanh sau đó chạy đến sạp kế bên chộp lấy một cây dao liền xông tới. Mộc Lan ỷ bản thân thấp bé, nhanh chóng đến bên người Tô Đại Tráng, tay nắm chặt dao, nghiến chặt răng chạy về phía Tô Đại Tráng đang dùng sức vung từng cú đấm về phía đầu người kia, liền đâm xuống một dao lên chân sau đó Mộc Lan trốn một bên tiếp tục đâm...

Tô Đại Phúc thoáng dừng lại để nhìn, nhất thời bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Động tĩnh bên này quá lớn, rốt cuộc nha dịch được dẫn tới, Tô Đại Phúc nhìn thoáng qua Tô Đại Tráng không biết mệt, nhanh chóng bước lên một bước đem Mộc Lan đang cầm dao đẩy vào trong đám người, lúc này mới tiến lên ngăn Tô Đại Tráng lại.

Ở phía ngoài Tô nãi nãi cùng Tiền thị nghe được tiếng kêu sợ hãi của Mộc Lan ở bên trong truyền ra liền biết đã xảy ra chuyện, nàng chưa kịp nghĩ cách chen vào trong thì thấy Tô gia gia được khiêng ra ngoài.

Tô nãi nãi lập tức đứng không vững gót chân. Thấy bên trong đánh nhau, người vây xem đều lui ra một chút, đám thôn dân thấy hai người liền vội vàng lôi hai người đi.

Mộc Lan đứng từ xa nhìn người trong thôn cùng đám người kia bị nha dịch mang đi, không biết Tô nãi nãi cùng Tiền thị đã đi đâu.

Nàng thất thần nhìn về hướng bọn họ biến mất sau đó kéo một người lại hỏi hắn y quán gần đây ở nơi nào.

Người nọ thấy trên tay Mộc Lan cầm dao dính máu, nghĩ tới hỗn chiến vừa rồi, ngơ ngác chỉ phương hướng tới y quán.

Mộc Lan nói một tiếng cảm tạ liền chạy nhanh về phía y quán.

Ánh mắt lướt nhìn bảng hiệu, cuối cùng cũng thấy được một bảng hiệu y quán. Mộc Lan nhanh chóng vọt vào thấy trong phòng đầy người vây quanh, ngoại trừ hai thanh niên khiêng gia gia còn lại đều là nông phụ trong thôn trang, mọi người thấy Mộc Lan tiến vào liền vội vàng giữ chặt Mộc Lan, chỉ vào nội thất nói: "Gia gia cháu ở bên trong đấy, mau đến xem xem."

Mộc Lan lao vào thì nghe thấy tiếng khóc của Tô nãi nãi cùng Tiền thị, nàng nhất thời đờ đẫn nhìn người đang nằm trên giường.

Tô Văn cùng Tô Đào đều bị dọa sợ, viền mắt đỏ bừng, nắm chặt tay đứng ở một bên. Bọn nhỏ nhìn thấy tỷ tỷ đi vào cũng không dám ồn ào, chỉ dám chạy đến bên cạnh tỷ tỷ tựa sát vào.

Mộc Lan ngơ ngác dựa người trên khung cửa nhìn.

Lão đại phu không khỏi thở dài một tiếng, thu hồi châm trên tay, nói: "Vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi." Xương ngực đứt gãy, xương đùi dập nát, nếu là nhà giàu có thì còn có thể sống thêm một năm rưỡi, nhưng nhìn y phục của bọn họ có thể đoán được nhà này cũng không giàu có gì, cho nên bị thương như vậy chỉ có thể chờ chết.

Tô nãi nãi ngơ ngác nhìn Tô gia gia sau đó đột nhiên quay đầu quỳ trước mặt lão đại phu, dập đầu nói: "Đại phu, ta cầu xin ngài, mau cứu lão nhân nhà ta, buổi sáng hôm nay ông ấy còn tốt mà. Ông ấy còn nói muốn cho đóng cho cháu gái lớn một cái giường, còn làm cho cháu trai một cái gùi. Sao lại có thể chết? Sao lại có thể? Ngài nghĩ lại đi, nghĩ cách cứu ông ấy đi, nhà chúng ta có tiền, nhà chúng ta thật sự có tiền." Nói xong, Tô nãi nãi quay đầu nhìn lại Tiền thị, trong mắt mang theo khẩn cầu, hi vọng nàng có thể xác nhận.

Tiền thị liên tục gật đầu, lập tức đem toàn bộ tiền trên người móc ra.

Lão đại phu nhìn bạc vụn trên tay Tiền thị, trong lòng thở dài một tiếng, đang muốn giải thích, chợt nghe Tiền thị nói: "Trong nhà chúng ta còn có bạc, thật đấy đại phu. Ngài nghĩ ít biện pháp mau cứu cha chồng ta đi, chờ tướng công ta đến đây thì có thể về nhà lấy tiền đem lại đây."

Lão đại phu trầm ngâm một chút, nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức, người có thể sống hay không thì phải xem ông ấy thế nào."

Tô nãi nãi cùng Tiền thị đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lão đại phu liền đuổi mọi người ra ngoài.

━━━━━━━━━━━

Chương 5 

Editor: hiimeira

Ra bên ngoài, Tiền thị mới phát hiện Mộc Lan, vội vàng kéo nàng đến một bên hỏi: "Tại sao chỉ có một mình con tới? Cha con đâu?"

Mộc Lan cẩn thận nhìn Tô nãi nãi, thấp giọng nói: "Cha và người trong thôn đều bị nha dịch bắt đi rồi."

Thân mình Tiền thị lung lay nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Không bao lâu nữa, cha ngươi sẽ tới tìm chúng ta."

Mộc Lan nghĩ đến y phục người kia, cảm thấy sự tình chưa chắc đơn giản như thế, liền nói: "Nương, chúng ta thỉnh cữu cữu đến hỗ trợ đi." Cữu cữu Mộc Lan là đại ca duy nhất của Tiền thị, cữu cữu ở thôn Tiểu Bình cách thôn trang Mộc Lan nửa ngày đi đường. Ông ngoại đã qua đời từ lâu, chỉ có bà ngoại còn sống.

Từ nhỏ hai anh em đã cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau cho nên tình cảm khắng khít.

Tiền thị không chút nghĩ ngợi mời người đi báo tin cho đại ca, bản thân nói với Tô nãi nãi một tiếng sau đó chạy về nhà lấy bạc.

Tô nãi nãi biết rằng nếu không có bạc sợ rằng y quán sẽ không tận lực cho nên đem ba đứa cháu kéo lại bên người, nói: "Con mau trở về, ta sẽ chăm sóc bọn nhỏ."

Lập tức có không ít người muốn cùng Tiền thị trở về.

Bây giờ các bà đều biết chuyện trượng phu nhà mình bị bắt đi, nên muốn về nhà thương lượng biện pháp.

Các bà có oán trách Tô gia nhưng càng thương xót bọn họ nhiều hơn.

Lúc này Mộc Lan từ miệng mọi người biết đại khái chuyện xảy ra.

Tô gia gia với người trong thôn cùng nhau bày sạp, lúc này Tô Đại Tráng gặp lại bằng hữu cũ, nghĩ đến sau thu hoạch vụ thu thì phần lớn thời gian đều nhàn rỗi liền muốn hỏi trong tay hắn có việc gì làm không. Sau đó Tô Đại Tráng giao Tô Văn bốn tuổi cho Tô gia gia trông nom, bản thân mình cùng bằng hữu kia đi tìm một chỗ uống rượu nói chuyện.

Bởi vì hiếm có dịp tổ chức hội chùa nên không ít người trong thôn trang mang con theo. Trong đó có bốn năm đứa đã thân thiết với Tô Văn từ trước, người trong thôn thả bọn nhỏ cùng một chỗ để tiện trông coi.

Ở hội chùa, chỉ cần chú ý không để bọn nhỏ bị bọn bắt cóc bắt đi là được. Bọn nhỏ cũng sẽ theo bản năng ở gần người lớn mà chơi đùa, không dám chạy xa cho nên mới dẫn bọn nhỏ theo.

Ai biết lúc bọn nhỏ đang vui chơi thì một chiếc xe ngựa đột ngột lao đến.

Ở một nơi như hội chùa chỉ có thể bắt gặp người người cuốc bộ. Sao lại xuất hiện xe ngựa chạy như bay? Người đi đường nhao nhao tránh đi khiến đường đi lập tức nháo đến gà bay chó sủa, khi mọi người ý thức được chuyện gì không đúng thì đã không còn kịp, bọn nhỏ chỉ biết ngây người đứng trên đường nhìn xe ngựa lao đến.

Không ngờ Tô gia gia đột nhiên chạy lên trước bắt lấy mũi con ngựa, nhưng ông không có võ công cao cường, càng không có sức mạnh. Tô gia gia chỉ biết cố gắng dùng sức giữ con ngựa lại, liền bị hai móng ngựa đá vào ngực.

Người vây xem phục hồi tinh thần, người lập tức chạy đến ôm hài tử, người hỗ trợ giữ chặt ngựa.

Tô gia gia nhẹ buông tay, ngã trên mặt đất, miệng phun ra vài ngụm máu.

Người trên đường ồn ào chỉ trích người trong xe ngựa. Lời nói chưa kịp thốt ra, trên xe ngựa có vài người đi xuống, nhìn thấy người cầm đầu bọn người đó. Mấy người thường xuyên đi lại ở huyện thành lập tức im lặng, lặng lẽ rời khỏi đám đông.

Cư dân huyện thành ai mà không biết, chọc ai thì chọc nhưng tuyệt đối không thể chọc vào con trai bảo bối của huyện thái gia – Ngô Quân, người kia không phải là người biết phân rõ phải trái mà chính là ngang ngược coi trời bằng vung.

Tô Đại Tráng cùng bằng hữu vừa nói chuyện vừa trở về liền thấy phụ thân nằm trên mặt đất, hắn làm sao mà không tức giận? Hắn đầu tiên muốn đưa phụ thân đi y quán, chỉ là tay hắn vừa đụng vào người phụ thân liền bị chân Ngô Quân dẫm lên, bọn người đi theo Ngô Quân tiến lên vây quanh Tô Đại Tráng.

Tô Đại Tráng tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng nhìn vẻ mặt người đứng chung quanh xe ngựa hắn vẫn đoán được một ít, tức giận cố kìm nén nhịn không được mà phát tác: "Các ngươi muốn làm gì? Có còn vương pháp hay không?"

Đám người Tô Đại Phúc cũng xông tới muốn đưa Tô gia gia đi y quán.

Ngô Quân khinh miệt nhìn bọn họ. "Vương pháp? Nói ngươi hay, ở đây là huyện thành, gia đây chính là vương pháp!" Nói xong nhíu mày nhìn về phía Tô gia gia nằm trên mặt đất, cười lạnh nói: "Gia đang chơi vui vẻ, các ngươi đột nhiên xông ra là có ý gì? Làm cho gia mất hết hứng thú, các ngươi nghĩ muốn đi là đi?"

Mọi người khinh thường nhìn gã, không biết sao gã có thể nói lời vô sỉ như vậy.

Hiển nhiên, gã chính xác là người mặt dày vô sỉ.

Ngô Quân vung tay giơ nắm đấm, chân bước đến hướng trên người Tô gia gia giáng xuống. Tô Đại Tráng kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều, nhào người vào Tô gia gia che chắn.

Mắt Ngô Quân lộ ra vẻ hưng phấn khát máu, tự tay chộp cây gậy liền hung hăng đánh đùi của Tô gia gia...

Cho nên chân Tô gia gia dập nát vì bị gãy xương.

Mộc Lan nhất thời không biết phải xử trí thế nào, nếu ở hiện đại, điều đầu tiên nàng làm là báo cảnh sát. Nếu hung thủ là con trai của cục trưởng Cục Cảnh Sát kiêm Thị trưởng thì nàng chỉ có thể kiếm báo chí truyền thông, cao hơn một bậc là kiếm Chính phủ trợ giúp, ngoài ra còn có luật sư nhưng mà ở đây nàng không có luật sư, không có truyền thông. Ở đây huyện thành hiển nhiên bị Tri huyện nắm trong tay, tin tức truyền ra cũng không gây được sức ép. Có phải còn có quyền hơn Triều đình?

Mộc Lan chỉ là nữ nhi dân chúng bình thường, nàng không biết Tri huyện và quan Tri phủ có quan hệ gì. Nếu Tri phủ là quan thanh liêm thì mọi chuyện còn khả thi nhưng nếu không phải, nàng biết làm sao để Tri phủ đứng về phía bọn họ? Bọn họ không có tiền càng không có quyền.

Lúc này, điều dân chúng có thể làm cũng chỉ có khóc.

Cữu cữu rất nhanh từ thôn Tiểu Bình chạy tới Tô gia trang, bắt gặp Tiền thị đang muốn ra cửa cho nên hộ tống nàng đến huyện thành.

Tiền thị cầm hết chỗ bạc trong nhà, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ hơn tám mươi lượng bạc. Bình thường mà nói nông hộ tích góp cả đời cũng không được nhiều bạc như thế nhưng lúc này Tô gia gia bị thương thì chỗ bạc này trông ít ỏi quá. Huống chi, còn có Tô Đại Tráng đang bị nhốt trong ngục.

Tiền cữu cữu thấy thế, khẽ cắn môi, trở về gom góp một ít bạc đưa lại đây. Sau đó chạy tới nha huyện hỏi thăm tin tức mới biết Tô Đại Tráng thiếu chút nữa đánh phế Ngô Quân.

Tri huyện năm nay 50 tuổi, đến năm 34 tuổi mới có một mụn con. Ở thời đại này mà nói, 34 tuổi đã được làm gia gia nhưng lão chỉ có một đứa con trai, có thể thấy được lão yêu thương con trai lão thế nào.

Cho nên Tri huyện đại nhân thấy con trai được khiêng về. Không thèm hỏi mà trực tiếp kêu người đem người trong thôn trang kéo xuống đánh hai mươi đại bản, còn những tên hộ vệ vì bảo hộ con lão không chu toàn cũng bị mang đi đánh một trận.

Cho nên lúc Tô gia trang đưa bạc đến, không có một chút tác dụng.

Tiền cữu cữu lúc này cũng nóng nảy, khắp huyện chỉ có Tri huyện là lớn nhất, trừ phi cáo trạng lên trên. Chuyện dân cáo quan cho dù có thắng kiện cũng sẽ bị lưu đày, nếu không phải là án mạng thì ai lại muốn mạo hiểm cáo quan?

Mộc Lan gấp đến độ khóe miệng phun bọt, phá gia Tri phủ, diệt môn Tri huyện. Bây giờ nàng có chút hối hận lúc ấy không thể nhịn cơn tức để giữ chặt Tô Đại Tráng, có lẽ nhịn một chút mọi chuyện đều sẽ ổn.

Người trong thôn trang bắt đầu thay đổi thái độ với Tô gia, vốn dĩ Tô gia gia vì bọn nhỏ mới bị thương. Cho nên đối với chuyện này mọi người giúp được đều giúp nhưng mấy ngày nay, người bị bắt đi không thả mà bọn họ còn nghe được từ miệng người khác nói Ngô Quân có công lớn, trong lòng khó tránh khỏi ngờ vực, bắt đầu có ý kiến với Tô gia.

Người đến y quán thăm Tô gia gia càng ngày càng ít, người nguyện ý giúp Tô gia cũng càng ngày càng ít. Hơn nữa có mấy nhà đến đây ám chỉ người nhà bọn họ bởi vì Tô gia mới bị bắt đi nên hy vọng Tô gia có thể chuộc người ra.

Tô nãi nãi tính khí dịu dàng hiếm khi nóng nảy: "Nhà bọn ta có tán gia bại sản cũng không liên lụy đến các ngươi, chỉ có điều các ngươi đem mấy đứa nhỏ kia lại đây để ta nhấn chìm chết, có như vậy ta không nợ nhà các ngươi mà các ngươi cũng nhận được ân tình từ nhà bọn ta."

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, đừng nói trong đó thật sự có con bọn họ, cho dù không có, lời này nói ra cũng đã đắc tội với mọi người rồi trừ phi về sau Tô gia không muốn ở lại thôn trang.

Tam bá mẫu liền thở dài một hơi, giữ chặt tay Tô nãi nãi nói: "Tam thẩm, thẩm cũng đừng trách bọn họ, thôn trang tốn không ít bạc để vào nhà lao thăm người nhà, thấy được một đám đều bị đánh đến không ra hình dạng, bọn họ thật sự không còn biện pháp. Người bị nhốt trong lao đều là trai tráng khỏe mạnh."

Cuộc sống ở Tô gia trang vốn dĩ không tốt lắm cho nên khi ra ngoài thì thích tụ tập một chỗ. Đừng nhìn vài ngày trước đó, mọi người hâm mộ ghen tị với Tô gia nhưng khi chống lại đám người kia thì đều đồng lòng. Có trách thì trách kẻ địch lần này quá mạnh, nha huyện đã truyền ra vài tiếng, nói đám người này đắc tội với huyện lệnh công tử, cho dù có đưa nhiều bạc hơn cũng vô dụng. Ở thời đại này, một gia đình mà mất đi người lao động chính tựa như việc trời sập xuống, nếu không bọn họ cũng sẽ không quay lại mà tìm Tô gia.

Tiền thị khép miệng lại, Tô nãi nãi không còn lời nào để nói.

Vì để đút lót bọn nha lại, Tô gia không chỉ bán hết ruộng đất vừa mua, thậm chí mười mẫu đất lúc trước cũng chỉ có thể giữ lại ba mẫu.

Tam bá mẫu do dự nhìn thoáng qua Mộc Lan, Mộc Lan trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn đứng dậy nói: "Nương, con đi xem thuốc của gia gia được chưa." Nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Tam bá mẫu mở cửa nhìn một chút, thấy thân ảnh Mộc Lan biến mất, lúc này mới xoay người đóng cửa phòng, thấp giọng hỏi Tiền thị: "Tam thẩm, ngươi và nhà kia có còn liên lạc với nhau không?" Vừa nói vừa giơ tay hướng lên trên chỉ chỉ.

Sắc mặt Tiền thị trắng nhợt, nhìn Tô nãi nãi một cái, nhỏ giọng nói: "Tam tẩu nói cái gì đấy, Mộc Lan là nhi nữ của ta!"

"Ta chưa hề nói Mộc Lan không phải là nữ nhi của ngươi nhưng bây giờ không phải không có biện pháp sao? Mười mấy người đều bị nhốt trong ngục, không biết có thể sống đến lúc nào. Ngươi mau đi cầu xin nhà kia, bọn họ chỉ cần nói một lời, chúng ta có thể đập đầu một trăm cái cảm tạ." Tam bá mẫu nhìn Tô nãi nãi một cái, nói: "Các ngươi phải biết rằng Đại Tráng nhà các ngươi còn ở trong nhà lao, ta nghe nói Đại Tráng thiếu chút nữa đánh phế huyện lệnh công tử."

Tam bá mẫu thấy hai người đều không nói lời nào, biết trong lòng hai người lung lay, vội vàng im miệng không nói tiếp, có một số việc phải chỉ điểm mới tốt.

Tam bá mẫu ngồi chốc lát mới cáo từ rời đi. Bà không nhìn thấy Mộc Lan đứng dưới mái hiên nhìn bóng dáng bà biến mất.

Mộc Lan lúc này mới xác định, thì ra mình không phải là con gái ruột của cha mẹ. Nghe ý tứ trong lời của bọn họ, cha mẹ ruột của nàng vẫn còn sống hơn nữa có vẻ bọn họ quyền thế không thấp. Nhưng tại sao bọn họ lại giao nàng cho phu thê Tô Đại Tráng nuôi nấng?

Nghĩ không ra Mộc Lan liền không nghĩ nữa, cuối cùng có một ngày sẽ biết chân tướng. Nàng chỉ hy vọng cha mẹ ruột đối với nàng còn chút cảm tình, có thể cứu cha cùng mọi người.

Mộc Lan xoay người vào phòng bếp. Nhìn ngọn lửa mà suy nghĩ không biết bay tới phương nào.

Tuy nói không để ý nhưng có thể thật sự không để bụng hay sao?

Kiếp trước, tuy rằng ấn tượng về cha mẹ rất ít nhưng nàng biết bọn họ đều rất thương yêu nàng. Từ lúc hai người bị tai nạn xe qua đời, nàng không còn được cảm nhận yêu thương và sự dạy dỗ không hà khắc thêm lần nào nữa.

Chú thím cũng rất thương nàng, trong nhà có đồ ăn ngon, nhất định cho nàng chọn trước sau đó mới đến lượt anh họ và em họ. Tết đến, nàng cũng được mua quần áo mới trước rồi anh họ, em họ mới có. Thậm chí lúc đi học, em họ thiếu chút nữa vì nàng mà bỏ học, chú thím chính là loại người điển hình vì con của người khác mà hy sinh con của bản thân.

Vì điều này mà khiến gánh nặng trong lòng nàng càng lớn, nàng luôn cảm thấy có lỗi với anh họ cùng em họ, nàng chỉ muốn cố gắng hết sức hiếu thuận chú thím. Đáng tiếc, nàng mới tốt nghiệp được hai năm thì chẩn đoán bị u não, thím vẫn chạy tới chăm sóc nàng, nợ ân tình càng ngày càng nhiều...

Nàng không thể hiểu được, nếu cha mẹ ruột của mình khoẻ mạnh thì vì cái gì mà không cần nàng, thậm chí nhiều năm qua cũng không tới thăm nàng.

Ở tận đáy lòng nàng nghĩ người thân trong nhà đều rất lương thiện, tận lực vì người khác mà suy nghĩ. Ở hiện đại, internet càng ngày càng phát triển, không phải nàng không biết đến hạng người 'cực phẩm' kia nhưng bọn họ chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Nàng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở thành đứa bị vứt bỏ.

━━━━━━━━━━━