Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
- Nam Sơn, em muốn uống cà phê không? Để chị đi rót cho.
Tiếng chị Lý vang lên sau lưng khiến Nam Sơn đang đỡ đầu lơ mơ nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô ngẩng đầu lên thì thấy chị Lý đang nở nụ cười rạng rỡ.
Nam Sơn cười khách sáo:
- Không cần đâu, cảm ơn chị.
Sau khi trở về từ thành phố B, Cố Thăng làm theo giao hẹn, sắp xếp Nam Sơn về lại vị trí ban đầu.
- Đồ ngốc, khách sáo với chị làm gì
Chị Lý cầm luôn cái cốc Nam Sơn để trên bàn:
- Thêm đường không?
- Không cần thật mà…
Hễ uống cà phê là cô mệt rã rời, chưa đến mấy phút đồng hồ đã có thể gục xuống bàn ngủ.
Chị Lý lập tức cắt ngang lời cô:
- Vậy thêm sữa nhé, hình như các cô bé bây giờ đều thích uống như vậy.
Nói xong, chị Lý liền cầm cốc của cô đi đến phòng uống nước.
Nam Sơn hơi bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng chị Lý rời đi.
Lần này, sau khi cô trở về bộ phận tài vụ, chị Lý đối với cô quá khách sáo khiến cô có phần chịu không nổi.
- Nam Sơn, cô cẩn thận một chút, chị Lý nhất định là muốn nhờ vả gì cô đó.
Tiểu Dương- người có bàn làm việc sát vách với Nam Sơn nói vớigiọng chế giễu.
Nam Sơn nhìn cây xanh trước bàn, tỏ vẻ không vui.
- Tôi chỉ là một kế toán nho nhỏ, không thể giúp chị ấy được.
Nhưng chị Lý không nói, Nam Sơn cũng không tiện chủ động nhắc tới, nếu không lại làm mất mặt chị ta.
Cô ngắt phiến lá héo rũ. Cô đoán ra đại khái suy nghĩ của chị Lý rồi, đơn giản là chị ta cảm thấy cô và Cố Thăng có chút quan hệ. Nếu không cô không thể nào chưa từ chức được mấy hôm đã đi làm trợ lí cá nhân của anh ta, giờ lại về chức vụ ban đầu được.
Ngọn nguồn trong đó chỉ có một mình cô biết, Nam Sơn thật là có khổ không nói nên lời, ai đụng trúng Cố Thăng người đó đen thôi.
…
- Nam Sơn, tổng giám đốc Cố bảo cô đi lên một chuyến.
Thư ký Ôn đi đôi giày cao gót, đứng ở cửa nói.
Nam Sơn nhướng mày, thật sự ngay cả nghĩ cũng không nên nghĩ tới anh mà.
- Tôi đi ngay.
Dù sao cũng là tổng giám đốc, Nam Sơn không dám trì hoãn mà đi ngay theo thư ký Ôn đến văn phòng.
Cố Thăng đang gọi điện thoại, thấy cô đến, anh vội vàng trò chuyện vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.
- Cô đã đến rồi, ngồi đi.
Cố Thăng cười cười chỉ vào chỗ ngồi trước mặt mình.
Nam Sơn theo lời ngồi xuống, tò mò không biết vì sao anh lại gọi mình.
Anh hắng giọng một cái rồi hỏi:
- Sau sự việc kia, cô có gặp ác mộng, cảm giác tâm thần không yên không?
Nam Sơn thành thực đáp:
- Ban đầu quả thật trong lòng hơi khó chịu, đã gặp ác mộng một hai lần, nhưng hiện tại không có việc gì nữa rồi.
Cố Thăng lộ ra vẻ quả là như thế:
- Tôi đã liên hệ giúp cô một vị bác sỹ tâm lý giỏi, người đó có thể giúp cô bình tĩnh lại.
- Bản thân tôi đã tự điều chỉnh ổn rồi.
Nam Sơn từ chối:
- Cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm.
Thì ra Cố Thăng đặc biệt gọi cô tới là vì việc này.
Anh khoát tay:
- Chúng ta coi như là bạn bè cùng chung hoạn nạn, không cần khách sáo với tôi, lúc riêng tư cứ gọi tôi là Cố Thăng là được.
Sau khi Cố Thăng về thì cứ nhắm mắt lại thấy gương mặt chết không nhắm mắt của An Như Hối. Anh đi tìm một bác sĩ tâm lý mấy lần, chất lượng giấc ngủ mới dần dần tốt lên.
Anh mà còn cần bác sỹ tâm lý thì Nam Sơn phải cần hơn nữa.
Nam Sơn: có một loại bất đắc dĩ gọi là bạn cảm thấy mình không bệnh nhưng sếp lại cảm thấy bạn có bệnh.
- Cố Thăng, tôi thật sự đã điều chỉnh ổn rồi, không cần gặp bác sỹ. Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi xin đi trước để làm việc đây.
Cô nói một lèo.
Cố Thăng: …
Thế này hơi thẳng thừng rồi đó.
Thấy Nam Sơn đứng dậy định đi, anh vội nói rằng:
- Có thể Tiểu Mi cần, cô có thể cùng cô ấy…
Không đợi anh nói xong, Nam Sơn đã đáp lại:
- Được.
Đúng là Tiểu Mi gọi cho cô vào buổi tối mấy lần, bảo là không ngủ được, về sau cô dứt khoát ngủ cùng Tiểu Mi mấy tối luôn.
Vừa nghe đến Tiểu Mi thì gật đầu nhanh thế, Cố Thăng nẫu hết cả ruột.
…
Nam Sơn về tới bàn làm việc của mình, trên bàn đặt một cốc cà phê thơm nồng.
Vừa thấy cô quay về, chị Lý vội vàng sán lại hỏi han với vẻ hóng hớt:
- Tiểu Nam Sơn, tổng giám đốc gọi em đi làm gì thế?
- Bảo em đi khám bệnh.
Cô đáp ngay mà không nghĩ nhiều.
Chị Lý chớp mắt tỏ vẻ chị đọc ít sách cưng đừng lừa chị mà.
- Thật mà.
Chị Lý đi vượt qua cô, rồi chớp chớp mắt nhìn cô:
- Giàu sang đừng quên bạn bè đấy nhé.
Nam Sơn im lặng, cô với Cố Thăng thật sự không có quan hệ gì mà. Nếu có cũng là tình hữu nghị cách mạng sâu sắc mà thôi. Đương nhiên cái loại hữu nghị cách mạng này, ngoài Cố Thăng còn có đám người Lão Răng Vàng và Phùng Cường nữa.
Cô không biết tại sao chị Lý lại cho rằng cô và Cố Thăng có tình cảm yêu đương.
Tuy Cố Thăng đẹp trai lại nhiều tiền, nhưng Nam Sơn còn tiếc mạng hơn, không yêu nổi.
…
- Vợ à, muộn lắm rồi, ngủ đi.
Bồ Khương chồng chi Lý ngáp một cái rồi thúc giục.
Chị Lý đang xoay tới xoay lui trong nhà bếp:
- Chờ em làm xong bánh quy việt quất này đã, nghe nói Nam Sơn thích ăn việt quất lắm.
Bồ Khương tựa vào khung cửa nhìn vợ bận rộn, hỏi:
- Chẳng phải việt quất hết hạn rồi à? Sao chưa vứt đi thế?
- Không sao hết, mới quá hạn mấy ngày, ăn cũng không làm sao đâu.
Chị Lý thản nhiên liếc Bồ Khương một cái:
- Anh không nói thì ai mà biết chứ?
Nam Sơn: tôi biết nè.
Hôm nay Nam Sơn đi ngủ sớm, vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình biến thành một chiếc vòng tay, đeo trên tay chị Lý.
Giờ vấn đề ở đây là… ngày mai chị Lý tặng bánh quy thì cô có nên nhận hay không?
- Mấy hôm nay anh nghe em gọi tên người ta suốt, anh sắp ghen với gã đó rồi đấy.
Nam Sơn: …Tôi là gái nhá!
Chị Lý phì cười.
- Là đồng nghiệp nữ, tên quả thật nghe rất đàn ông. Theo quan sát của em thì cái cô Nam Sơn này chắc chắn đang hẹn hò với giám đốc Cố. Em kể cho anh rồi, Nam Sơn đầu tiên là tự nhiên bị thôi việc, lần thứ hai quay về lại thành trợ lý cá nhân của tổng giám đốc Cố! Mấy ngày sau Nam Sơn đi thành phố B, tổng giám đốc Cố cũng rời công ty. Cuối cùng lúc trở về, Nam Sơn lại thành nhân viên trong bộ phận của bọn em.
- Rồi sao?
Chị ta hắng giọng một cái
- Theo phỏng đoán của em thì chuyện là như vầy, do duyên số, Nam Sơn và tổng giám đốc yêu nhau, một người là nhân viên nho nhỏ lơ tơ mơ, một người là tổng tài bá đạo. Tổng giám đốc Cố chắc chắn là không yên lòng về Nam Sơn, chẳng bằng bắt cô thôi việc để anh ta nuôi cho béo. Nhưng mà Nam Sơn là cô gái biết vươn lên, căn bản không đồng ý với anh ta. Tổng giám đốc bất đắc dĩ bèn lùi một bước, đặt cô dưới tầm kiểm soát của mình, trở thành trợ lý cá nhân của anh ta. Nhưng Nam Sơn không hài lòng, cảm thấy bản thân không có tự do, hai người cãi nhau một trận, đồng thời còn đi du lịch ở thành phố B. Cuối cùng lại làm lành, tổng giám đốc đồng ý cho Nam Sơn trở lại bộ phận của bọn em, làm nhân viên kế toán, rồi lén la lén lút hẹn hò.
Chị Lý thở dài, tiếp tục nói:
- Em cảm thấy tình yêu của Nam Sơn và Cố Thăng nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
- Tại sao em lại thấy thế?
Chị Lý đáp:
- Em nhớ rõ là Nam Sơn đi thành phố B trước, tổng giám đốc phải qua một hai ngày mới đuổi theo.
Chị ta liếc mắt nhìn Bồ Khương:
- Vậy nghĩa là sao? Nghĩa là bọn họ yêu nhau, người nhà Cố Thăng không cho phép, là tình cảm vụng trộm. Tuy nhiên căn cứ theo motif quen thuộc thì cuối cùng bọn họ sẽ ở bên nhau thôi.
Motif?! Bồ Khương nghe hết mới nhận ra có gì đó sai sai, vội hỏi:
- Có phải dạo này em đang đọc thể loại tiểu thuyết như vậy không?
Chị Lý gật đầu:
- Nhưng anh không thể nghi ngờ khả năng phán đoán của em, anh phải biết, nghệ thuật đều xuất phát từ hiện thực đấy.
Bồ Cương buồn cười lắc đầu, không nói gì nữa.
Nãy giờ Nam Sơn vẫn ngu mặt ra. Cô thật chẳng ngờ, ân oán của cô và Cố Thăng trong mắt chị Lý lại thành câu chuyện tình củm máu chó rung động lòng người như thế.
Cuối cùng cô nghe hết nổi, bèn nhanh chóng quay lại với thân thể đang ngủ say của mình.
…
Sáng sớm hôm sau, Nam Sơn ngồi chưa kịp ấm chỗ thì chị Lý đã tới, trong tay cầm một hộp bánh quy.
Chị đặt bánh quy lên bàn của cô
- Hôm qua chị tiện tay làm một ít bánh quy, em nếm thử đi nhé! Ngon lắm luôn.
Nam Sơn: Nhưng nó quá đát rồi.
Cô nào dám ăn, bèn từ chối ý nhị.
- Cảm ơn chị, dạo này em không thích ăn đồ chua.
- Khách sáo với chị làm gì chứ?
Chị Lý đặt hộp bánh ở trước bàn cô, sau đó trở về chỗ của mình rồi nói:
- Của nhà trồng được, hàng mới ra lò lại còn tốt cho sức khỏe.
Nam Sơn: Nhưng nó quá đát rồi.
Cô khó nhọc vâng một tiếng, nhưng không hề đụng tới hộp bánh bích quy trên bàn.
…
Hôm nay văn phòng chỉ có một mình Nam Sơn tăng ca. Cô ăn xong cơm tối quay lại, phát hiện trong phòng làm việc vẫn sáng đèn. Cô cảm thấy kỳ lạ lắm, rõ ràng trước khi đi đã tắt rồi mà.
Cô đẩy cửa bước vào thì phát hiện Cố Thăng đang ngồi ở bàn mình, tay cầm hộp bánh bích quy ăn ngon lành.
Thấy cô đến, anh đứng lên khen:
- Nam Sơn, bánh quy cô làm ngon lắm.
Nam Sơn: Nhưng nó quá đát rồi.
Vả lại bánh quy có phải do cô làm đâu.
Cô lập tức lấy lại bánh từ trong tay anh
- Đừng ăn.
Cố Thăng cảm thấy tủi thân: Ngay cả một miếng bánh quy cô ấy cũng không cho mình ăn nữa.
Nam Sơn không nỡ nói cho anh sự thật tàn khốc, chỉ bảo:
- Là của đồng nghiệp làm, không ăn được đâu.
Cố Thăng tức thì nhíu mày:
- Thảo nào cứ thấy vị nó kỳ kỳ.
Rồi anh quay đầu cười với Nam Sơn
- Chắc chắn cô làm ngon hơn đồng nghiệp nhiều.
Anh trở mặt quá nhanh, Nam Sơn đỡ không kịp.
Cô cười khan nói:
- Tôi không làm bánh quy đâu.
Hơn nữa, đồ ăn cô làm sẽ lấy mạng người đấy.
Cố Thăng: …
- Đã muộn thế này, anh tìm tôi có chuyện gì không?
Nam Sơn hỏi.
Cố Thăng nói:
- Tháng sau công ty sẽ tổ chức một chuyến du lịch, cô có đi không?
- Anh đi không?
Cô hỏi ngược lại.
Cố Thăng vừa nghe thế thì mừng khấp khởi, ý của Nam Sơn nhất định là nếu anh đi thì cô cũng sẽ đi đây mà.
- Tôi nhất định sẽ đi.
Anh nghiêm túc nói.
Anh ta đi à, Nam Sơn quét mắt nhìn Cố Thăng một cái, rồi không thèm nghĩ mà từ chối luôn:
- Tháng sau tôi có chút việc nên muốn xin phép về nhà một chuyến.
- Hả?
Trong mắt Cố Thăng đong đầy thất vọng, nhưng anh vẫn chưa chịu thôi:
- Vậy là không thể đi với tôi à?
Nam Sơn: chính là vì có anh nên tôi mới không thể đi đấy.