Lý Cẩn Phong nhìn dáng Thiên Tình đi, khẽ nhíu mày, tiến gần chỗ cô “Lại đây tôi cõng! Chân bị trầy như vậy mà còn muốn đi, không cần chân nữa sao?” Thiên Tình bị lời nói này của Lý Cẩn Phong làm cho khiếp sợ. Cô cũng không muốn để cho anh ta cõng, nhưng cô rất muốn xem biểu cảm của Cố Giai Giai sẽ như thế nào nếu cô làm vậy! Chắc chắn sẽ rất đặc sắc! “Được!” Thiên Tình nhảy lên người Lý Cẩn Phong, hai tay lặng lẽ siết chặt cổ của anh, cả người cô cũng dính chặt vào người anh ta hơn. Tất nhiên điều này là cố tình! Cách hai lớp quần áo, nhưng Thiên Tình vẫn cảm nhận được tiếng tim đập của Lý Cẩn Phong. Cả người thì nóng ran, hai tai đỏ bừng như sắp nổ tung đến nơi Cố Giai Giai nhìn vào hành động của Lý Cẩn Phong, tuy rằng hành động của anh bề ngoài chỉ dừng lại ở mức lịch thiệp. Cô là một trong những người thân thuộc với anh, dĩ nhiên là hiểu tính cách của anh. Khi anh tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực chất bên trong lại hoàn toàn để ý tới người nó. Hai tai của anh là điểm nhạy cảm nhất, vậy nên khi nó đỏ, cô đã lờ mờ đoán ra được tình cảm của anh dành cho Thiên Tình. Anh đã để ý tới Thiên Tình rồi sao? Chẳng lẽ cứ thế mà chịu thua? “A! Đau quá!” Cố Giai Giai ngồi bệt xuống đất, hai tay xoa vào mắt cá chân, khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn tột độ “Sao vậy?” Lý Cẩn Phong quay đầu lại xem xét tình trạng của Cố Giai Giai “Phong, em bị trật khớp. Không đi được nữa!!!!” Cố Giai Giai níu tay Lý Cẩn Phong “Ráng chờ chút! Để anh đưa Thiên Tình về rồi sẽ tới cõng em!” Lý Cẩn Phong hất tay Cố Giai Giai, tiếp tục cõng Thiên Tình đi về phía trước