Vừa ra đến cổng, Liên Mỹ cùng Hạ Dực đã chờ sẵn ở đấy Thiên Tình: “Sao chị ra sớm vậy?” Liên Mỹ “Em còn dám nói. Sao em dám cược 100.000 vạn? Bán em đi cũng chưa được con số đấy, nếu ông ta uống thật thì sao?” Thiên Tình ủy khuất nói: “Hắn ta chửi em, còn nói xấu chị nữa. Em vì muốn bảo vệ chị nên mới cá cược.Vậy mà ra đến đây còn bị nói nặng nữa… hức… hức” Hạ Dực ở bên cạnh, khóe miệng giật giật, cái chiêu tiểu bạch hoa này diễn đi diễn lại không thấy mệt sao? Lần này Liên Mỹ mà bị cái diễn xuất phô trương này lừa thì ông đây nguyện viết ngược lại tên mình 100 lần Trong câu nói này đúng là 3 phần thật, 7 phần giả mà! Liên Mỹ ném cho Thiên Tình ánh nhìn khinh bỉ Vì cái mông gì mà cô cảm thấy Thiên Tình giống bá vương hoa hơn tiểu bạch hoa nhỉ? Haizz… Bỏ đi “Hai người ở trong xe đợi tôi. Tôi đi mua chút đồ” Hạ Dực: “Tôi đi cùng cô” Liên Mỹ hơi chần chừ ban đầu, cuối cùng vẫn không thể từ chối: “Được” …. Bầu không khí trong suốt mười phút đều trở nên yên tĩnh đến lạ thường, cả hai người không có ai mở lời nói chuyện với người còn lại Không được! Không thể như vậy được, phải nói gì đó chứ? Hạ Dực: “Liên… Mỹ” “Sao?” “Cô mặc bộ này… rất đẹp” Hạ Dực xấu hổ khen Liên Mỹ một câu, giọng thì ngày càng nhỏ dần Mẹ nó, sao khen một câu thôi cũng cảm thấy khó khăn như thế này? Đứng trước cô gái này, bao nhiêu tự tin của anh biến đi đâu cả rồi!? Cả vành tai của Liên Mỹ bắt đầu ửng đỏ, cô bây giờ có chút không thích nghi được rồi: “C… cảm ơn”