* UYỂN LINH VIỆN*
" Tiểu thư, người bước chậm thôi, coi chừng bậc tam cấp..."
Thu nhi cẩn thận đỡ Thẩm Gia Mẫn bước ra khỏi phòng, tiểu thư mấy hôm nay bệnh nặng, xuống giường còn không đước huống chi là đi dạo, hôm nay thới tiết đẹp vừa hay bệnh tiểu thư cũng đã khỏi, nàng muốn tiểu thư ra ngoài hít thở không khí một chút.
Thẩm Gia Mẫn khuôn mặt đã có chút khỏi sắc, không còn giống như mấy ngày trước tái nhợt không một chút khí sắc, nàng bước đi chậm rải đến ngồi bên cạnh Hồ Liên Trì. Thu nhi nhẹ nhàng nói...
" Tiểu thư, người ngồi ở đây hóng gió một chút, nô tỳ đến phòng bếp lấy chút điểm tâm cho người có được không.."
Thẩm Gia Mẫn đôi mắt nhắm hờ tận hưởng làn gió lạnh đang lướt qua trên mặt mình, căn bản cũng không để ý đến lời của Thu nhi nó, nàng chỉ tỳ tiện gật đầu..
" Được, muội đi nhanh về nhanh"
Thu nhi cười nhẹ, ra khỉ tiểu viện. Khi Thu nhi đi không được bao lâu thì Thẩm Gia Linh cùng a hoàn Hạ nhi bước vào. Thẩm Gia Linh nhìn thân ảnh Thẩm Gia Mẫn ngồi bên cạnh Hồ sen an tĩnh hóng gió, trong lòng chợt dân lên một cỗ thù hận, vì cái gì nàng ta lại không chết, vì cái gì một phế vật như nàng ta lại được sống những ngày tháng an nhàn, còn nàng lại phải ngày ngày không ngừng cố gắng học tập cầm kì thi họa để có thể bảo vệ vị trí đại tiểu thư phủ Thẩm Thừa tướng, tranh đấu gay gắt cùng Thẩm Gia Vy và Thẩm Gia Nguyệt, mà nàng ta, một tiểu tư phế vật lại như có như không có được vị trí là đích nữ phủ Thẩm thừa tướng, lại đước sống an nhàn, thảnh thơi như nàng ta, nàng căm hận, nàng không phục.
Thẩm Gia Linh nghiến răng, thanh âm vài phần ác độc lên tiếng...
" Tam muội hôm nay tâm tình thật hảo, còn có nhã hứng ngồi đây ngắm cảnh..."
Thẩm Gia Mẫn tâm tình thập phần vui vẻ cũng không nghe ra giọng điệu khác lạ nào, giọng nói có chút khàn, vui vẻ ra mặt chào đón...
" Đại tỉ, tỉ đến thăm muội sao, mau lại đây ngồi cùng muội, liên trì trong ao nở thập phần đẹp mắt a..."
Thẩm Gia Linh nhịn xuống ý nghĩ ác độc dân trào trong mắt bước lại chỗ Thẩm Gia Mẫn đang ngồi... Thẩm Gia Mẫn cười thập phần vui vẻ nói chuyện cùng Thẩm Gia Linh...
" Đại tỉ, tỉ chờ một chút, Thu nhi đi lấy chút điểm tâm sẽ về ngay..."
Thẩm Gia Linh gật gật đầu, thì ra là vậy, sát ý rong mắt lại chậm rái dân lên, mẫu thân từ nói, chỉ cần Thẩm Gia Mẫn chết thì đích nữ phủ Thẩm thừa tướng sẽ là nàng, nàng nở nụ cười âm hiểm nói với Thẩm Gia Mẫn...
" Tam muội hoa liên trì kia nở thật đẹp... Tam muội muội có thể hay không hái tặng cho đại tỉ có được không..."
Vừa nói nàng đưa tay chỉ một bong hoa cách chỗ nàng ngồi không xa...
Thẩm Gia Mẫn cười cười đáp ứng, đại tỉ muốn một đóa hoa, lẽ nào nàng lại không đáp ứng, không biết chừng khi nàng tặng hoa cho đại tỉ, tình cảm tỉ muội giữa nàng và đại tỉ sẽ trở nên tốt đẹp hơn...
" Hảo, tỉ chờ muội, muội sẽ đi hái ngay cho tỉ..."
Thẩm Gia Mẫn đứng lên khỏi ghế, đi lại chỗ đóa hoa, vì hơi xa một chút nên nàng phải ngồi xuống vươn người ra với tay hái, nhưng trời không chiều ý người, nàng chật vật không sao với tới... Thẩm Gia Linh bước nhanh đến phía sau Thẩm Gia Mẫn, nở nụ cười độc địa... Đúng, chỉ cần nàng ta chết, mọi thứ của nàng ta sẽ thuộc về nàng... Nàng đưa tay đẩy mạnh vào phía sau lưng Thẩm Gia Mẫn. Thẩm Gia Mẫn đang cố gắng hái lấy bong hoa chợt một lực đẩy phía sau làm nàng trượt chân ngã nhào xuống hồ.
Nha hoàn Hạ nhi thấy tiểu thư đẩy tam tiểu thư thì chợt hoảng hồn, vội loi kéo tay tiểu thư ly khai khỏi Uyển Linh viện.
Thẩm Gia Mẫn vừa mới bệnh dậy thân thể còn không khỏe, chưa kể lại là một tiểu hài tử làm sao có thể chống chịu lại với nước Hồ lạnh giá còn đang trong cuối đông, thân thể không chịu được mà có chút đau rát, nàng dã dụa kêu cứu nhưng càng làm cho nàng uống nước nhiều hơn, thân thể nhỏ nhắn không chịu được run lên bần bậc... Chợt bên tai nàng vang lên thanh âm chứa đầy lo lắng, lại có chút hoảng sợ...
" Mẫn nhi... Mẫn nhi.... Đừng sợ tỉ sẽ cứu muội..."
-
-
-
-
-
-
-
-