* UYỂN LINH VIỆN*
Khác với không khí yên tĩnh thường ngày, Uyển Linh viện đông đúc người, tiếng bước chân ra vào tấp nập, tiếng mọi người trên dưới phủ xôn xao bàn luận không ngừng,... Ngược lại với không khí ồn ào bên ngoài, trong phòng lại một mảng căng thẳng, Thẩm Vĩnh Hằng, Tiêu thị, Thẩm Gia Ngạn tâm trạng vô cùng lo lắng chăm chú quan sát từng hành động của đại phu cũng như của Thẩm Gia Mẫn đang hôn mê trên giường...
Bên cạnh là nhị di nương Lạc thị tâm trạng không mấy tốt, nàng đã nghe Hạ nhi báo lại việc Linh nhi đẩy phế vật kia xuống hồ Liên Trì, nhưng Linh nhi đúng là hành động thiếu suy nghĩ, sao có thể giữa ban ngày ban mặt đẩy phế vật kia xuống hồ Liên Trì, nếu muốn đẩy nàng ta đáng lẽ phải sai Hạ nhi làm mới phải, để lão gia biết được thì không phải có rắc rối lớn sao, đúng thật là ngu ngốc, nhưng sự việc cũng đã sảy ra, nàng không thể làm khác được, chỉ có thể mong sao phế vật kia không bao giờ tỉnh lại, nếu không thì đừng trách nàng độc ác....
Thẩm Gia Linh tâm trạng nơm nớp lo sợ đứng sau lưng mẫu thân, khăn tay đã bị nàng vò nát đến không thể nhìn ra hình tượng gì nhưng cũng không làm cho tâm trạng nàng bình ổn hơn, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay không ngừng tuôn ra, lúc đó ác tâm đột nhiên nổi dậy, nàng đã không thể kiềm chế được mà đẩy ngã nàng ta, nhưng nàng nhìn đến tình trạng của Thẩm Gia Mẫn nằm trên giường không chết thì cũng chỉ còn nữa cái mạng, không sao, không sao... nàng phải thật bình tĩnh, dù sao lúc đó cũng chỉ có nàng, Hạ nhi và Thẩm Gia Mẫn ở đó... giờ đây Thẩm Gia Mẫn vẫn còn đang hôn mê không thể khai ra người đẩy nàng ta chính là nàng, Hạ nhi thì nhất định không thể hé răng nữa lời... nàng không cần lo lắng đến thần hồn nát thần tính như vậy, nàng còn có mẫu thân, mẫu thân sẽ bảo vệ cho nàng...
Tam di nương Liễu thị một bộ dáng xem kịch vui... phế vật ngã hồ thật sự làm nàng vô cùng cao hứng, nếu có thể chết đi càng tốt, nữ nhi của nàng sẽ bớt đi một đối thủ. Mùa đông nước hồ lạnh thấu xương, nàng ta đã uống nhiều nước hồ vào bụng như vậy đảm bảo sẽ sớm đi gặp diêm vương.... Thẩm Gia Nguyệt vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa, mẫu thân nàng nói, chỉ cần tam tỉ chết, vị trí đích nữ rất có thể sẽ là của nàng, thế thì vị thế của nàng trong phủ sẽ được nâng lên chỉ nghĩ đến người người trong phủ đều kính phục nàng cũng làm cho nàng cao hứng không thôi. Thẩm Gia Ngữ tuy là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Thẩm Gia Mẫn như không giống Thẩm Gia Nguyệt đang cầu mong Thẩm Gia Mẫn chết thì hắn lại vô cùng lo lắng, hắn thường ngày theo mẫu thân đọc sách, không ít thì nhiều cũng hiểu được đạo lý tình thân là như thế nào, tuy thường ngày không qua lại với Thẩm Gia Mẫn bồi dưỡng tình cảm gì nhưng hắn cũng quý trọng nàng như các tỉ tỉ, ca ca khác trong phủ, cũng không xem việc nàng bị mọi người xem là phế vật mà kì thị nàng...
Trong phòng mỗi người mỗi tâm trạng khác nhau nhưng đều hướng đến Thẩm Gia Mẫn đang hôn mê bất tỉnh trên giường....
Đại phu trên giường sau khi đã chữa trị cho Thẩm Gia Mẫn xong thì đứng lên, nói với Thẩm Vĩnh Hằng...
'' Thừa tướng... ngài không cần lo lắng, bệnh tình của tam tiểu thư đã qua cơn nguy kịch không còn ảnh hưởng đến tính mạng, cũng may được cứu kịp thời, nếu chậm trễ thêm một chút nữa e là cũng khó bảo toàn tính mạng...''
Đại phu nhân Tiêu thị thở phào nhẹ nhõm, nếu Mẫn nhi sảy ra chuyện gì nàng không thể sống nỗi, thường ngày thân thể Mẫn nhi đã không được tốt, trời lạnh nàng và lão gia cũng miễn cho Mẫn nhi việc thỉnh an sớm để Mẫn nhi có thể hảo hảo mà nghỉ ngơi, thân thể Mẫn nhi vừa tốt lên được một chút lại ngã hồ như thế này thì làm sao có thể chịu được, đứa nhỏ này thật làm nàng vô cùng thương tâm a....
Thẩm Vĩnh Hằng nghe đại phu nói xong khuôn mặt cũng dãn ra một chút, sức khỏe Mẫn nhi không tốt không phải hắn không biết, hắn chỉ sợ lần này không qua được, đại phu nói như vậy thực khiến hắn an tâm không ít. Thu nhi khóc lóc kể hết sự tình cho hắn, nhưng sao lại có chuyện phi lí đến như vậy, một người thân thể không tốt sao có thể tự nhiên ngã hồ Liên Trì một cách vô thanh vô thức như vậy, hắn nhất định phải tra rõ việc này, không thể để Mẫn nhi của hắn chịu bất kì oan khuất nào...
Thẩm Gia Ngạn như trút được gánh nặng trong lòng, cũng may hắn đến kịp cùng Vy Vy muội muội cứu Mẫn nhi, nếu không Mẫn nhi cũng không thể an an ổn ổn mà nằm đây...Đại phu lại nói thêm...
'' Tuy tính mạng đã được bảo toàn nhưng cũng không thể lơ là, tam tiểu thư uống nhiều nước lạnh trong hồ, đêm nay có thể sẽ sốt rất cao, có để lại di chứng sau này hay không lão phu không thể nói trước được, nhưng nếu có thể vượt qua được đêm nay thì mọi chuyện không còn vấn đề gì....''
Liễu thị lo lắng nhìn Thẩm Gia Mẫn trên giường, có thể để lại di chứng đến thế nào cơ chứ, Mẫn nhi của nàng đã quá đáng thương rồi... nếu sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người làm mẫu thân như nàng sao có thể chịu nỗi cơ chứ, nàng nhìn Thẩm Vĩnh Hằng kiên định nói....
'' Lão gia... đêm nay thiếp muốn ở lại đây chăm sóc Mẫn nhi, mong người đồng ý...''
Thẩm Vĩnh Hằng đưa tay ôm lấy bờ vai đang khẽ run lên của Liễu thị...
'' Nàng nói cái gì vậy... nữ nhi chúng ta thành ra như vậy, ta cũng như nàng vô cùng đau sót, sao nàng có thể hỏi ta muốn hay không muốn, nàng là mẫu thân của Mẫn nhi đương nhiên có thể... ta cũng sẽ ở lại đây với nàng...''
Thẩm Gia Ngạn cũng nhanh miệng nói...
'' Phụ thân, Ngạn nhi cũng muốn ở lại đây chăm sóc muội muội...''
Thâm Vĩnh Hằng vốn định từ chối, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên định cùng lo lắng của Ngạn nhi thì cũng không đành lòng từ chối nên gật đầu đồng ý... thấy những người kia cũng một bộ dáng muốn ở lại, nên hắn liền nói...
'' Mẫn nhi giờ đã không có việc gì, mọi người cũng mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, không cần quá lo lắng mà ở lại đây...''
Lạc thị vốn muốn ở lại đây để dễ dàng quan sát bệnh tình của Thẩm Gia Mẫn nhưng nghe lão gia nói vậy cũng không cam tâm mà gật đầu... những người còn lại cũng không ai nói gì thêm, kéo nhau mau chóng ly khai khỏi Uyển Linh viện....
-
******************************************************
-