Nữ Chủ! Ta Giúp Ngươi

Chương 31: Giấy Không Gói Được Lửa

Sau khi rời khỏi Chính viện, Thẩm Gia Vy dẫn theo Mi Tâm hồi tiểu viện, đi được một quãng, phía sau truyền đến tiếng gọi:

‘’ Nhị muội!’’

Thẩm Gia Vy dừng bước, nhìn lại, thì ra là đại ca Thẩm Gia Ngạn, nàng lễ phép chào lại hắn

‘’ Gia Ngạn ca ca!’’

Thẩm Gia Ngạn thân thể tuy có chút gầy, nhung chung quy lại rất cao, đứng cách nàng tầm hai bước chân cũng khiến nàng phải ngẩn đầu ngước nhìn. Thẩm Gia Ngạn nhìn nàng, đột nhiên thốt lên:

‘’ Vy Vy muội, mắt muội xanh hơn trước nữa rồi!’’

Thẩm Gia Vy bất ngờ, mắt của nàng?Xanh sao? Nàng nhớ lại ký ức mơ hồ về mẫu thân nàng ở kiếp này là Hạ Mẫn Nguyệt, đôi mắt bà ấy cũng có màu xanh lam rất khác với mọi người. Nhưng từ nhỏ mắt nàng là màu đen, trước giờ đều vậy, sao bây giờ Thẩm Gia Ngạn lại nói nó có màu xanh?

‘’ Vy Vy muội, muội sao vậy?’’

Thẩm Gia Vy giật mình, không muốn hắn nói về chuyện này nữa, mỉm cười nói:

‘’ Không có gì Gia Ngạn ca, huynh tìm muội có chuyện gì sao?’’

Thẩm Gia Ngạn tâm thế cẩn trọng trầm ổn nói:

‘’ Vy Vy muội, lúc nãy ta và phụ thân mẫu thân có bàn bạc qua một chút chuyện đón gia muội Tiểu Mẫn hồi phủ. Phụ thân phải lo chính sự không thể đi, mẫu thân lại là chủ quản trong nhà nên không thể rời đi được, ta tuy đã là Văn Trạng nhưng việc học tập ở Thượng Thư phòng không thể trễ nãi cũng không thể đi đón muội ấy được. Không biết muội có thể đến Hoạt Chấn đón muội ấy về phủ được không?’’

Thẩm Gia Vy cả kinh, mới nói đến việc đón Thẩm Gia Mẫn về phủ, khi nào lại gấp rút muốn đón về như vậy/ Nàng… nàng còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần, sao có thể nhanh như vậy, đây là đang làm khó, để nàng không kịp trở tay sao? Nàng khó khắn lên tiếng:

‘’ Tại sao? Gia Ngạn ca, tại sao lại là muội?’’

Thẩm Gia Ngạn vững vàng nói:

‘’ Vy Vy muội, không phải muội không biết, trong phủ này người có thể yêu thương Mẫn Nhi thật sự không nhiều, sợ là chỉ có ta phụ thân và mẫu thân. Liễu di nương tuy bộ dáng hiền hòa đối với mọi người trên dưới phủ rất tốt nhưng ta biết Liễu di nương thật ra là bằng mặt không bằng lòng với Tiểu Mẫn.

Linh muội muội tính tình ương ngạnh đố kị, từ nhỏ đối với Mẫn Nhi là đặc biệt ghét bỏ, luôn coi muội ấy là cái gai trong mắt. Tam muội và Nhị đệ ôn hòa hơn nhưng là đối với Mẫn Nhi cũng không yêu thích gì, hơn nữa lại còn nhỏ tuổi như vậy ta thật không yên tâm.

Suy đi nghĩ lại ta và phụ thân đều cảm thấy người trong phủ thích hợp đi đón Mẫn Nhi nhất chính là muội.’’

‘’ Gia Ngạn ca, tuy muội và tam muội không có xích mích gì nhau, nhưng giao tình lại không thân thiết mấy, bây giờ lại đi đón muội ấy, e là…’’

‘’ Vy Vy muội, ta biết muội và muội ấy giao tình tuy không thân thiết nhưng đại ca biết rõ, người trong nhà quan tâm đến muội ấy thật tâm ngoài bọn tar a chính là muội. Tám năm trước, khi muội ấy ngã hồ Liên Trì cả phủ không người nào hay muội lại không ngần ngại nhảy xuống hồ nước lạnh như băng cứu muội ấy, muội ấy có thể khỏe mạnh như ngày hôm nay nữa cái mạng là của muội ban cho. Trong lòng muội không xem chuyện này tính là gì nhưng đại ca thì nhớ rất rõ, muội thân thể có thể so với Mẫn Nhi tốt hơn đôi chút nhưng đều là nữ hài tử yếu ớt, muội có thể không vì bản thân liều lĩnh cứu muội ấy cả đời người làm đại ca như ta không bao giờ quên.

Ta từ người hầu thân cận của Mẫn Nhi nghe được khi ta, phụ thân và mẫu thân không có trong phủ, muội là người quan tâm đến Mẫn Nhi nhất, nhiều lần Lạc di nương và Liễu di nương trách phạt muội ấy đều là muội ra mặt thay giảng hòa, giúp Mẫn Nhi thoát nạn, lại năm lần bảy lượt chịu phạt thay muội ấy. Đối với Mẫn Nhi mà nói muội là một người tỷ tỷ vô cùng tốt.’’

Làm ơn có được không, nàng là vì bản thân mình mới như vậy. Sao từ trong miệng Thẩm Gia Ngạn nói ra tất cả việc nàng làm đều là quan tâm bảo vệ Thẩm Gia Mẫn. Thẩm Gia Vy cười khổ nói:

‘’ Đại ca, những chuyện mà huynh nói thật sự đều là chuyện thường tình, muội từ khi vào phủ đã không có mẫu thân, luôn xem mọi người trong phủ là người nhà, bảo vệ và giúp đỡ mọi người là chuyện đương nhiên ca ca nói có đúng không. Huynh không thể vì chuyện này mà nói muội đặc biệt quan tâm muội ấy được.’’

Thẩm Gia Ngạn lại không nghĩ mọi chuyện Thẩm Gia Vy làm đều là luân thường đạo lý, người trong phủ này có thể đối diện với mọi người trong phủ không kinh sợ nói thẳng ra cũng chỉ có mỗi Nhị muội Thẩm Gia Vy. Đến cả hắn còn phải kính nể vài phần .

‘’ Vy Vy muội, đại ca nói đến như vậy mà muội không muốn thay chúng ta đi đón Tiểu Mẫn sao?’’

‘’ Gia Ngạn ca, không phải muội không muốn đi, chỉ là… chỉ là muội thật ra tuổi cũng không chênh lệch tam muội và tứ muội là bao. Hơn nữa trước giờ đều chưa từng ra khỏi phủ, nhỡ như gặp chuyện giữa đường muội sao có thể gánh vác.’’

Tuy Thẩm Gia Mẫn một mực khước từ nhưng là Thẩm Gia Ngạn lại cực kì kiên định, lời nói trước sau đều chắc như đinh đóng cột.

‘’ Nhị muội, đại ca có nhãn lực rất tốt có thể nhận ra, muội so với thân thể nhỏ bé này thành thục hơn rất nhiều, có thể so với Linh muội hay đại ca đều trầm ổn cẩn trọng hơn.

Thẩm Gia Vy bị Thẩm Gia Ngạn ép, gấp đến độ thật sự muốn khóc rồi. Lời từ miệng Thẩm Gia Ngạn nói ra tại sao đều là nói nàng tốt như thế nào. Nàng thật sự là người xấu đó, nữ nhân nhẫn tâm, thậm chí nhẫn tâm với bản thân.

‘’ Đại ca, muội thật sự…’’

‘’ Vy Vy muội, coi như người làm đại ca này cầu xin muội được không?’’

‘’ Muội…’’

Thẩm Gia Ngạn ánh mắt mạnh mẽ mà quyết liệt nhìn nàng, khác hẳn với dáng vẻ hào hoa phong nhã thường ngày khiến nàng bất giác không biết nói sao. Tại sao đối với chuyện đón Thẩm Gia Mẫn hồi phủ lại kiên quyết như vậy. Cả hai im lặng hồi lâu đến Mi Tâm đứng phía sau cũng cảm thấy căng thẳng, đại thiếu gia bây giờ thật sự không giống với thường ngày. Nhìn hồi lâu cuối cùng Thẩm Gia Vy liên tiếng trước:

‘’ Muội cần một lý do, không phải vì phụ thân hay mẫu thân, không phải vì đại tiệc thăng chức của đại ca, không phải vì muốn tất cả mọi người trong phủ có thể cùng nhìn thấy lần đầu tiên đại ca được phong quan tiến chức. Muội cần một lý do chính đáng hơn? Huynh có thể cho muội không?’’

Thẩm Gia Ngạn đột nhiên bị hỏi không tránh khỏi có chút lung túng, khuôn mặt hắn không hiểu sao đột nhiên đỏ ửng, đôi mắt và chân mày nhíu lại, không nhìn thẳng Thẩm Gia Vy mà nhìn mông lung vào khoảng không. Hồi lâu như đã thông suốt, Thẩm Gia Ngạn nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Thẩm Gia Vy nói:

‘’ Vy Vy muội, thật ra chuyến đi đón Mẫn Nhi hồi phủ này một nửa lý do đúng là về chuyện phong quan tiến chức của đại ca, một nữa còn lại chính là… là vì… vì…’’

Thần sắc Thẩm Gia Ngạn ngập ngừng, có chút lung túng khi nói dến lý do còn lại, Thẩm Gia Vy thật sự tò mò rốt cuộc nguyên nhân khiến Thẩm Gia Ngạn như vậy là vì đâu mà ra.

Như đã hạ quyết tâm, Thẩm Gia Ngạn cẩn trọng nói:

‘’ Thật ra cách đây không lâu ta tình cờ gặp được một nữ nhân. Sau một vài lần chạm mặt ta rất có cảm tình với nàng ấy. Nàng ấy tuy không nói gì nhưng đối với ta lại không chán ghét hay ghét bỏ gì, đối với ta cũng rất tốt. Tuy gặp mặt không lâu nhưng thân thuộc đến kì lạ, ta muốn lấy nàng ấy làm thê tử. Với thân phận của ta hiện tại công danh sự nghiệp đã đạt được thành tựu ta muốn sớm ngày đón nàng vào phủ chúng ta.

Nhưng gia cảnh nhà nàng ấy lại không phải xuất thân là quan nhân hay quý tộc, là một gia đình thương nhân. Phụ thân tuy không phản đối nhưng muội cũng biết mẫu thân nhất định không đồng ý chuyện này. Trước nay mẫu thân làm gì luôn luôn cầu toàn, lại đối với chuyện hôn nhân đại sự phải môn đăng hộ đối, ta thật khong có lòng tin mẫu thân sẽ đồng ý chập nhận gia đình một thương nhân.

Vì vậy một mặt ta muốn muội ấy hồi phủ để gia đình xum họp, một mặt có thể là hậu thuẫn giúp ta khuyên mẫu thân, mẫu thân trước giờ vẫn rất thương yêu Mẫn Nhi nhất. Có các đệ muội làm hậu thuẫn, mẫu thân nhất định không từ chối. Chuyện này trước mắt chỉ là suy tính của ta, nói với muội là người đầu tiên biết, ca ca mong muội sẽ giữ kín chuyện này.’’

Tin này thật đúng là làm người thất kinh, đại thiếu gia thanh cao trang nhã cao cao tại thượng từ trong miệng nói ta đều là văn thơ này đột nhiên một ngày nói chuyện tình ái, còn là với một vị tiểu thư nhà thương gia, thật khiến người kinh diễm một phen. Đối với vị tiểu thư kia, Thẩm Gia Vy càng tò mò bội phận.

‘’ Oa, muội đây thật không ngờ đại ca sớm như vậy đã có người trong lòng, có thể nói với muội biết là vị tiểu thư nhà nào đã lọt vào mắt xanh của đại thiếu gia Tướng phủ hay không.’’

‘’ Ta nói chắc muội cũng biết cửa hiệu trang sức lớn nhất kinh thành này Thạch Trang Cát chính là của nhà nàng ấy, đại tiểu thư Triệu gia Triệu Vũ Hoan.’’

Triệu gia? Trong kinh thành Đế Đô này nói đến Triệu gia không ai không biết, đồ mà họ làm ra bất kể là trang sức hay y phục đều là đồ tốt, có thể khiến sứ thần Bắc Quốc Y Nhi vung tay liền đặt mấy vạn tấm lụa thượng đẳng đem về Bắc Tề trong kinh thành này không ai không coi trọng. Không phải là vương thất quý tộc nhưng cũng là một gia tộc danh giá.

‘’ Thật không ngờ đại ca lại có cơ duyên gặp được đại tiểu thư Triệu gia, muội thật tò mò muốn xem mặt một lần.’’

Thẩm Gia Ngạn thấy Thẩm Gia Vy tâm tình tốt cảm thấy đối với việc đón Thẩm Gia Mẫn đã không còn là vẫn đề, liền hướng Thẩm Gia Vy cao hứng nói:

‘’Nói đến muội cũng đã gặp cha nàng ấy một lần.’’

Thẩm Gia Vy ngạc nhiên, nàng đã gặp được đại nhân vật này rồi sao, nàng thực không nhớ.

Thấy bộ dạng ngơ ngác của Thẩm Gia Vy, Thẩm Gia Ngạn bồi thêm:

‘’Chính là khi ta được Thượng Thư phòng nhận làm đệ tử, phụ thân cao hứng đã mở tiệc chiêu đãi, khách duej tiệc hôm đó có cả Triệu đương gia Triệu Vĩnh Qúy. Ngài ấy tặng phủ chúng ta rất nhiều vải vóc y phục và trang sức, sau đó lấy may cho huynh muội chúng ta rất nhiều y phục các mùa, muội không nhớ sao?’’

Nhớ lại đúng là lúc nàng vào phủ không lâu quả thực có chuyện này. Nàng mới vào phủ y phục không nhiều liền được may rất nhiều bộ, cảm thấy bản thân thật vô cùng may mắn nếu không nàng thật không biết Tiêu thị có chịu bỏ tiền để may y phục cho nữ nhi không rõ lai lịch của Thẩm Vĩnh Hằng hay không?

‘’ Đại ca, muội nhớ ra rồi, thì ra người tặng nhiều lễ vật cho chúng ta năm đó là Triệu đương gia.’’

Triệu… Triệu Vĩnh Qúy? Sao nàng cảm thấy cái tên này lại quen thuộc như vậy. Triệu gia Triệu Vĩnh Qúy, lệnh nữ Triệu Vũ Hoan…. Đừng nói là… Không, không thể nào, sao lại có thể trùng hợp như vậy.

‘’ Không, đại ca, ca không thể lấy nàng ấy… nàng ấy…’’

Thẩm Gia Ngạn đang cao hứng, nghe Thẩm Gia Vy nói vậy thất kinh một phen. Gấp gáp nói:

‘’ Vy Vy muội, mẫu thân chắc chắn không đồng ý sao đến cả muội cũng như vậy, không phải mới đây muội rất mừng cho người đại ca này sao? Sao đột nhiên lại không đồng ý như vậy.’’

Thẩm Gia Vy hiện tại đã không còn nghe lọt tai lời nào của Thẩm Gia Ngạn. Kinh thành Đế Đô này rộng lớn như vậy sao có thể gặp được, gặp ai không gặp lại gặp đúng Triệu gia, Gặp Triệu gia đã đành hơn nữa lại phải lòng Triệu Vũ Hoan, sao có thể trùng hợp đến như vậy.

Thẩm Gia Vy thân thể kịch liệt kích động, không đứng vững lùi lại phía sau vài bước, may mà có Mi Tâm ở phía sau giúp nàng chống đỡ thân thể bị đả kích lớn này.

Thẩm Gia Ngạn thấy Thẩm Gia Vy như vậy, lo lắng cho sức khỏe nàng nói:

‘’ Vy Vy muội, muội không sao chứ, buổi sáng gió lớn, ta nên để muội về tiểu viện nói mới đúng, đứng ở đây cùng muội nói chuyện lâu như vậy, là đại ca quá đường đột lỗ mãng rồi.’’

Thẩm Gia Vy hít khí lạnh một hơi, khó khăn lên tiếng:

‘’ Đại ca, chuyện đón tam muội, muội trước đáp ứng, muội đột nhiên không khỏe hồi tiểu viện trước, hôm sau lại đến cùng đại ca nói chuyện, thất lễ.’’

Thẩm Gia Vy không đợi Thẩm Gia Ngạn nói, đã quay người cùng Mi Tâm li khai hồi Tường Vy.

Sao lại có thể, cơ sự vì sao lại trùng hợp đến như vậy. Đây là loại nghiệp chướng gì, dù cho vật đổi sao dời đã định một ngày nào đó sự thật sẽ bị phơi bày. Lạc thị a Lạc thị, ngươi một đời uất hận đã đến ngày được trả lại công bằng. Nếu như bây giờ người còn sống liệu có thấy cao hứng hay không?

Cuối cùng xem như ông trời có mắt đem đau khổ và tủi nhục người gánh vác mấy năm qua sẽ được hoàn trả về đúng chỗ. Chỉ đáng thương cho cặp nhân tình ngay từ đầu đã định là hợp tan ái tình phí tâm can cũng chỉ là uổng công vô ích.

-------------------------------

-

-

Đôi lời tác giả

Sau bài đăng cách đây mấy ngày ta lại nhận được nhiều tin nhắn phản hồi từ các nàng. Chuyện là các nàng hỏi ta nhiều vấn đề xoay quanh truyện. Ta sẽ tóm lại thành hai câu hỏi chính được các nàng hỏi nhiều nhất.

Câu thứ nhất: các nàng hỏi ta về việc lại sao không viết theo đường lối cũng nữa mà lại thay đổi?

Câu thứ hai: Có rất nhiều bạn khuyên ta nên học tập các truyện cùng thể loại tham khảo thêm các nhân vật để hoàn thiện cho các nhân vật hơn.

Tại đây ta sẽ giải thích rõ ràng từng thắc mắc của các nàng.

Thứ nhất: đối với việc cốt truyện cũng như nhân vật mấy chương về sau lại thay đổi nhiều như vậy, lại bẻ lái một cách chóng mặt thật tình mạc danh kỳ diệu đến bản thân ta là tác giả cũng không thể kiểm xoát được tại sao cốt truyện lại đi đến nước này. Thú thật với các nàng đã hơn 30 chương truyện trôi qua kéo dài 4 năm trời đến bây giờ ta cũng đã tận lực gắn bó dốc hết sức lực, đến giờ cũng đã miễn cưỡng cố gắng từng ngày mà hoàng thành bộ truyện.

Dự tính ban đầu của ta truyện sẽ không vượt ngoài 40 chương nhưng hiện tại đã 30 chương mà truyện vẫn chưa đi đến đâu đối với ta cũng là tận tâm tận lực lắm rồi. Sau này có lẽ truyện sẽ phát triển theo hướng riêng của nó, những nhân vật sẽ tự viết lên số phận của mình.

Thứ hai:Ta không thể viết theo kịch bản ban đầu đó là điều chắc chắn. Vấn đề này ta thật sự phải cáo lỗi với các nàng rồi. Các nàng đòi hỏi một Thẩm Gia Vy kiên cường, mạnh mẽ là một nữ cường nhân tiểu phúc hắc ta thật sự không làm được. Các nàng muốn một Âu Dương Kỳ lạnh lùng, lãnh khốc, tàn nhẫn ta cũng thật sự không làm được.

Thật sự là lúc đầu thích thể loại này ta cũng nghĩ bản thân sẽ làm tốt thôi vì tại thời điểm đó ta đọc qua rất nhiều tác phẩm cùng thể loại nên phải nói rất am hiểu. Nhưng sau này tự tay viết ra đến bây giờ ta không thể nhớ rõ nhân vật ban đầu mình muốn viết là gì rồi, ta thử đọc lại các bộ truyện cùng thể loại nhưng thật không có biện pháp khiến bản thân cố gắng viết theo được. Ta mới chợt nhận ra đó không phải chân chính là tính cách bản thân ta.

Quả không sai khi nói có trải qua mới có kinh nghiệm, bản thân chưa thật sự chân chính trải qua đến một chữ cũng không viết xuống được. Viết một nhân vật lạnh lùng, ngang tàn, độc đoán, thủ đoạn và hiểm độc ta không làm được vì căn bản ta là một người nhu nhược thà làm một ngôi sao nhỏ bé bình thường cũng không muốn làm mặt trời hay mặt trăng. Viết một cảnh tan thương biệt ly ta cũng không viết được vì căn bản ta yêu thích những cuộc vui không bao giờ tàn, hạnh phúc vĩnh cửu. Đến cả những phân đoạn tình cảm ta viết cũng lủng củng, không thành lời thiếu cảm xúc vì thật sự ngoài đời ta chưa gặp được tình yêu chân chính cũng chưa từng cùng ai nói chuyện yêu đương, có chăng cũng chỉ là thầm thích ai đó vì vậy ta thật không có biện pháp viết thật cảm động, thật lãng mạn.

Vì vậy tất cả những gì mọi người đòi hỏi ta thật sự là một lời khó nói mong mọi người hiểu cho. Ta đầu óc nông cạn thật sự đã lực bất tòng tâm. Nhưng đừng lo không biết thì có thể học mà chỉ là cần chút thời gian, ta sẽ cải thiện bản thân để viết nên những chương truyện có thể làm cho các nàng cảm động nhớ mãi không quên. Mong rằng các nàng vẫn luôn ủng hộ và đón đọc truyện của ta.

Thân ái chúc các nàng có một giấc ngủ bình an.

Độc Cô Khuynh Vũ.