Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 46: Khẩu Hiệu Là Gì Không Còn Nhớ Sao

Dù tin tức đã truyền đến tai các cấp giới trong công ty nhưng cuộc họp lần này Hiểu Quân lại chưa cho Triệu Bân tham gia trực tiếp, vẫn như trước nghe lại từ báo cáo cụ thể.

-“Giám đốc Giang là bậc tiền bối, chắc hẳn rất có kinh nghiệm với những việc như thế này.

Ông có phương án nào thích hợp chưa?”

Cô ngồi vắt chéo chân uy nghiêm trên chiếc ghế Chủ tịch quyền lực được đặt để trang trọng nơi đầu chiếc bàn dài của phòng họp, tựa đầu vào tay chống lên tay vịn điềm tĩnh hỏi Giang Minh.

Nghe kêu đến tên mình thì Giang Minh có chút lo sợ lẫn hoang mang vì sự tình lần này ông khó cao giọng như bình thường trước những con người này được, hắn giọng một tiếng lấy lại bình tĩnh rồi từ từ đứng lên:

-“Theo tôi thấy, trước mắt, hiện giờ chúng ta không nên tập trung vào việc điều tra mà phải phân bổ đội ngũ thích hợp.

Một phần để không làm ảnh hưởng đến các dự án khác, một phần để gia tăng tiến độ giải quyết rắc rối, không làm ảnh hưởng đến danh tiếng Thiên Định.”

Giang Minh nói xong lập tức ngồi xuống lấy khăn ra lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Nghe xong, Huyết Hiểu Quân lại đảo mắt một vòng rồi lịch sự cất giọng:

-“Các vị thấy sao?”

-“Tiền bối Giang nói chuyện quả rất hay, nhưng lần này đã là ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh Thiên Định rồi.”

Một vị cổ đông lên tiếng tỏ vẻ mặt bất mãn.

-“Đúng rồi.

Một dự án như vậy mà phụ trách cũng không xong nữa.

Có lẽ đã đến lúc Giang tổng đây phải nghỉ ngơi rồi.”

Một số gần đó cũng buông lời trách móc.

Hiểu Quân không một tiếng nào khõ nhẹ cây bút lên bàn vài cái, tuy phát ra âm thanh không lớn vừa đủ nghe nhưng lại uy lực vô cùng khiến người ta phải vội vã dứt lời.

-“Gọi mọi người đến đây để thảo bàn phương hướng, trưng cầu ý kiến giúp tập đoàn vượt qua cơn bão lớn này chứ không phải đến đây để truy cứu trách nhiệm hoặc chỉ trích một cá nhân nào cả.

Việc đó trong thời điểm này quan trọng đến vậy sao? Không ai còn nhớ khẩu hiệu của Thiên Định à?”

Mọi người cùng ngau đưa mắt về dòng chữ trên tấm bảng màu xanh ấn tượng treo đối diện phía cuối phòng:

“Đoàn kết là niềm kiêu hãnh lớn nhất của chúng tôi.”

Không khí yên ắng đến lạ thường, nếu không nói không ai tin được đây là cuộc họp cấp cao của một công ty tầm cỡ cả.

Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên:

-“Tôi đồng ý với hướng giải quyết của Giang tổng.”

-“Tôi cũng đồng ý.”

-“Chúng tôi cũng vậy.”

Tất cả mọi người sau một hồi suy nghĩ cùng những lời nói tác động của Hiểu Quân tức khắc cùng nhau tán thành.

-“Tuyệt đối không ý kiến?”

Cô từ tốn.

-“Đương nhiên.

Cái hiện giờ chúng tôi muốn là cùng Huyết tổng giữ vững Thiên Định, cùng nhau phát triển như trước.

Và đó là một hướng đi không tồi.”

Một trong số bọn họ vẻ mặt đầy tin tưởng.

-“Lần này trách nhiệm thuộc về tôi.

Tận chức tận trách.

Lấy công chuộc tội.

Sẽ không dám để mọi người một lần nữa thất vọng.”

Giang Minh đứng lên nghiêm chỉnh kiên định nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại Hiểu Quân.

Tự tin mà hứa.

Sau một lúc bàn luận nữa cuộc họp mới kết thúc.

Phải nói lời nói của cô cực kỳ quyền lực không chỉ vì chức vụ đảm nhiệm trên vai mà nó có tính thuyết phục rất cao.

Ngôn từ sắc sảo, lý lẽ sắc bén dễ dàng làm thay đổi tư duy người thường thức, thật khiến người ta muốn cãi cũng không thể mở miệng được.

Phòng Huyết Hiểu Quân

-“Được rồi.

Theo dự tính lúc nãy bây giờ tôi sẽ có phân công cụ thể như sau…”

Khi đã tập trung đầy đủ, Hiểu Quân mới rời bàn làm việc từng bước đi đến sô pha giữa phòng nơi mọi người đang ngồi chờ đợi, rồi lưu loát tiếp tục:

-"…vì là người phụ trách dự án căn biệt thự này nên việc điều tra nguyên nhân sẽ nhờ Giám đốc Giang vậy.

Có vấn đề gì không?"

Hiểu Quân đưa mắt nhìn ông.

-“Tôi sẽ cố gắng tìm ra sự thật.”

Giang Minh khảng khái quyết tâm.

-“Triệu…à Phó tổng những công nhân xấu số và gia đình họ phải nhờ anh rồi.

Tôi không muốn họ và người nhà phải chịu một thiệt thòi hay phẫn uất nào vì chúng ta cả.

Anh hiểu ý tôi chứ?”

-“Nhất định không làm Huyết tổng thêm bận tâm.”

Triệu Bân cũng nhanh chóng nhận nhiệm vụ được giao.

-“Cuộc gặp gỡ nhà đầu tư cùng với khách hàng ngày mai mong Giám đốc Mai có thể tháp tùng cùng tôi.”

-“Rất vinh hạnh.

Tôi sẽ tận lực.”

Mai Hạnh cả chức vụ lẫn tuổi nghề cũng tương đương Giang Minh, là một trong những cốt cán của Thiên Định nên lần này không thể thiếu ông.

-“Không còn vấn đề gì nữa mọi người có thể trở về làm việc.

Có khuất mắt gì liên hệ trực tiếp cho tôi.”

-“Được.

Chào Huyết tổng.”

Tất cả đồng thanh ra ngoài, bắt đầu thực hiện.

…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…

Trong một căn nhà ọp ẹp, bốn người đàn ông chênh lệch không xa đang say sưa bên chai rượu trắng cùng đĩa mồi trên bàn, đều ngà ngà say, lời nói không còn tự chủ được nữa:

-“Không ngờ công việc đơn giản như vậy mà lại có nhiều tiền đến thế.”

-“Đúng ha.

Chắc con nhỏ Tổng Giám đốc đó đang cuống cuồng lên rồi.

À không phải là tất cả bọn chúng.”

Hahaha

Tên kia vừa dứt lời cả bốn đã cười to lên như được mùa

-“Sướng thật ấy chứ.

Giờ chúng ta không cần đi làm ngồi ở nhà của có một khoản trợ cấp nữa.

Chưa kể phi vụ lần này kiếm cũng bộn à nha.”

-“Mà nè, anh có biết tại sao gã nhà giàu đó lại thuê chúng ta làm việc này không?”

-“Đầu mày bị ngốc à, hiển nhiên không phải là giúp mà là muốn hại rồi.”

Tên đầu xỏ vỗ mạnh lên đầu tên ngớ ngẩn kia, ngồi không vững mà khoái chí.

-“Ờ ha.

Mà phải công nhận nó có tài ăn nói thật ha.”

-“Đúng đó.

Lúc tao đả kích như vậy mọi người cũng làm ầm lên tưởng đâu nó sẽ luống ca luống cuống, ai ngờ…mà đám công nhân đó cũng thật là…”

-“Thôi kệ đi…xong chầu này chúng ta đi…”

-“Hehe.

Được được.

Ý hay nha.”.