Sói tuyết khổng lồ chở Phượng Sơ trên lưng lao đi vun vút trong rừng núi, không mất bao lâu liền đến nơi, sói tuyết bay lên một hang đá phi thường lớn đào sâu vào vách núi treo leo, trong hang rất sạch sẽ, không có một chút mùi vị khác thường nào.
- Ô ô ô…
Sói con phát ra một tiếng nghẹn ngào, nó giãy dụa từ trên lưng sói tuyết khổng lồ té xuống, dang đôi cánh thịt ú nu còn chưa phát triển hoàn toàn bay lảo đảo, hướng phía sói tuyết lớn còn lại trong ổ cỏ chạy tới.
Sói con bay không lưu loát, vừa bay vừa chạy lăn đến trước mặt, thân thể nho nhỏ đụng vào trước mũi sói tuyết lớn. Sói con bị đâm đến đầu óc choáng váng, trong miệng phát ra tiếng kêu ô ô không ngừng. Đôi mắt sơ sinh vẫn nhắm nghiền, nó vừa gọi vừa dùng thân thể đi ủi lấy đầu sói tuyết lớn, dùng cánh thịt đi chụp cái mũi của sói tuyết lớn, một bên ô ô nghẹn ngào kêu to.
Sói tuyết lớn chậm rãi mở ra đôi mắt, đầu của nó vô lực nằm sấp trên cỏ khô, nhìn xem sói con đang hướng nó đụng đụng, miễn cưỡng duỗi ra đầu lưỡi hồng hồng đem sói con từ đầu đến chân liếm một lần, sói con phát ra tiếng kêu non nớt nho nhỏ, phảng phất như đang làm nũng. Phượng Sơ cũng từ trên lưng sói tuyết nhảy xuống, chăm chú nhìn đôi mẹ con này thể hiện tình cảm yêu thương.
Sói con lăn một vòng trên đống cỏ khô, sau đó một đường lăn đến dưới bụng sói tuyết lớn, rúc vào dưới bụng, lúc này Phượng Sơ mới có thể nhìn thấy dưới bụng sói tuyết lớn còn lúc nhúc một đám thân ảnh nho nhỏ ú nu đang rúc vào bụng mẹ tìm sữa.
Sói tuyết mẹ nằm ở nơi đó, một đôi mắt ôn nhu nhìn chăm chú những đứa con của nó, thỉnh thoảng liếm láp sạch sẽ lông mao như cổ vũ cho những đứa bị anh em vì tranh ăn mà đẩy ra ngoài.
Sói tuyết cha để cô lại đó, đi sâu vào trong hang động, không bao lâu liền cắn một cái bao trông như quấn lại từ mảnh da lông động vật nào đó, thảy xuống ngay cạnh chân Phượng Sơ rồi lùi lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô, gầm một tiếng ngắn báo hiệu.
Nhìn đám sói con sơ sinh lúc nhúc trong ổ cỏ khô, lại thêm sói tuyết mẹ mệt mỏi thần sắc tiều tụy, lông mao xơ xác, Phượng Sơ đoán hẳn sói tuyết cha mang cô đến đầy vì bạn lữ của nó.
Ta cũng không phải bác sĩ sản khoa, sinh con xong tìm ta làm gì? Phượng Sơ trợn trắng mắt trong lòng là vậy, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, lật mở bao da, bên trong là một đống rễ cây, cành lá, quả, hoa hỗn độn đủ các thứ linh tinh lặt vặt, nhưng từ những thứ này đều tản ra linh khí thiên địa nhè nhẹ.
Những thiên tài địa bảo này hẳn là chúng đã góp nhặt qua nhiều năm, lại không biết bảo quản, có những thứ đã thành đồ bỏ đi, không còn giá trị gì nữa.
- Ta cần kiểm tra qua cơ thể bạn đời của ngươi.
Phượng Sơ nhìn qua sói tuyết mẹ, sau đó quay lại đối diện bản đời của nó, nêu yêu cầu. Sói tuyết cha ngao một tiếng, bước tới ổ cỏ, dùng cái đuôi đầy lông mềm mượt nhưng có lực gạt đám sói con sang một bên, liếm liếm mũi bạn đời của chính mình hai cái, sau đó mới quay lại nhìn cô.
Phượng Sơ cũng không hiểu rõ, vì sao đôi bạn lữ này lại dám tin tưởng cô đến như vậy, dám đưa cô đến trong hang của nó, nơi mà bạn lữ còn đang suy yếu và một đám sói con sơ sinh không có chút sức mạnh nào của nó đang ở. Nó không sợ cô giết lớn lấy lông, bắt nhỏ về thuần phục hay sao?
Nhưng hiển nhiên cô sẽ không làm điều này, Phượng Dụ quốc ưa chuộng thú sủng là phi hành phú hoặc yêu điểu, dù gia đình sói này cũng có cánh đấy nhưng năng lực bay lượn quá kém, còn không lọt được vào pháp nhãn của cô đâu.
Phượng Sơ tiến lại gần sói tuyết mẹ, quan sát thấy nó nhu thuận nằm im không nhúc nhích, chỉ có tầm mắt là cũng đang bình tĩnh dõi theo cô, trong đôi mắt ấy Phượng Sơ còn thấy được niềm hi vọng, chắc hẳn nó cũng không cam tâm, nó còn có một đám nhỏ cần lo lắng chăm nom mà. Cô đặt tay lên một bàn chân của nó, vận linh thức rà quét toàn thân sói một lần.
Sinh mệnh lực yếu ớt, linh khí mỏng manh, có vẻ như nó đã dồn toàn bộ sinh khí của mình để thai nghén và sinh ra những đứa con.
Nếu chỉ có một hai đứa nhóc, chắc có lẽ sói tuyết mẹ không đến mức kiệt quệ như vậy. Nhưng trong ổ cỏ kia, bảy cục lông trắng muốt lúc nha lúc nhúc đang bò qua bò lại trên cái đuôi của cha chúng muốn lại gần sói mẹ, lại bị cha một lần nữa phũ phàng gạt ra.
- Tình huống của ngươi ta đúng là có cách…
Hai đôi mắt sói tuyết lớn đồng loạt sáng lên, sói tuyết đực hơi gấp gáp gầm nhẹ, như thúc giục cô mau chóng cứu giúp bạn đời của nó. Dù như vậy, Phượng Sơ vẫn không thể không nói hết những lời dang dở.
- Nhưng rất mất thời gian. Rất tiếc ta không thể ở lại đây lâu dài…
- Ô ô ô, ngao ô, ngao…
Bỗng dưng cả đám sói con ngao ô kêu gọi, bỏ qua cái đuôi của cha mình không thèm chơi đùa nữa, mà lung ta lung tung va đụng nhau lộn nhào về phía cô, một đám lông trắng bông xù bu lại quanh chân Phượng Sơ, cái mũi ươn ướt đụng đụng, hai chân trước chắp lại bám lên giày cô, cái đuôi đong đưa, dù không hiểu thú ngữ nhưng Phượng Sơ vẫn có thể cảm giác được tình tự bên trong những tiếng kêu non nớt ấy, chúng đang cầu xin, xin cô cứu mẹ chúng.
Đám sói nhỏ này, bọn mi không phải là mới sinh hay sao hả, làm sao cả một đám đều cáo già như vậy, còn biết ra vẻ đáng thương cầu xin người khác nữa. Phượng Sơ không dám di chuyển, chỉ sợ lỡ chân giẫm trúng đứa nhóc nào.
- Được rồi, đừng có bám lấy ta nữa. Ta sẽ nghĩ biện pháp.
- Ngao…ngao ô…. ô ô ô…
Lần này không chỉ sói con, mà cả con sói tuyết cha khổng lồ đã mang cô đến đây cũng gầm lên đầy hưng phấn.