Lần thứ hai đến căn hộ có giá trên trời của Phó Diên Hựu, anh ra đón cô trong trang phục… ừm, cô dám cá số người đã được thấy có lẽ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bộ đồ hưu nhàn màu nâu sữa vừa người cũng không che nổi vóc dáng chuẩn nam vương thế giới, vai rộng eo thon, chân dài, mông… vểnh. Quả thật là mỹ nam số một giới giải trí, quá hoàn hảo và… khêu gợi. Nhất là khi anh ấy xắn cao tay áo và khoác một chiếc tạp dề đang quay lưng về phía cô, thong thả đi vào trong bếp. Phượng Sơ cảm thấy mình hơi khác thường, từ khi biết được anh chính là người đàn ông đầu tiên của cả Hoa Sơ Vân hay chính cô, cảm xúc của cô đối với anh thay đổi quá khác lạ. Rõ ràng trước đó còn có thể làm bạn rất tốt, quân tử chi giao, tri âm tri kỷ, vậy mà giờ khi đối mặt với anh, cô… lại quan tâm đến nhiều thứ hơn thế. Cô bối rối với cảm xúc bị anh quyến rũ trong vô thức mà không thể gạt bỏ được. Đương nhiên, đã lăn lộn trong giới giải trí một thời gian, có khoảng trống để điều chỉnh cảm xúc và vẻ mặt, cô không để anh dễ dàng phát hiện ra điều này, nhưng cô lo lắng về tình bằng hữu mới thiết lập được của họ. Nghĩ lại, liệu có phải cô bị ảnh hưởng từ tín vật cô đã cất giấu trong hộp nhỏ tủ đầu giường hay không? Cô biết rõ thứ đó không chỉ là tín vật đơn giản như vậy, còn là bùa chú kiềm chế đế vương các đời, dù tương lai có Phượng Quân cũng sẽ không thể làm ra việc có lỗi với Sơ Quân của chính mình. Đáng tiếc trước đây Phượng Sơ từ chối chọn Sơ Quân, thế nên cô không hề rõ ràng tín vật có gây ảnh hưởng đến tâm lý và cảm xúc của cô đối với Sơ Quân của mình hay không. Trước đây chưa biết thì không sao, biết anh là Sơ Quân rồi làm cô luôn bùng lên cảm giác khó kiềm nén, anh, là Sơ Quân của cô, là của cô. Cái tâm lý chủ sở hữu này làm cô thấy hơi xấu hổ, cô đã không còn là đế vương của Phượng Dụ quốc, nơi đây cũng không còn là Càn Nguyên đại lục, cắt tóc của anh làm thành tín vật cũng chỉ là tuân thủ truyền thống của hoàng thất, làm lễ vật cho anh cũng chỉ là tâm lý muốn bù đắp thứ anh đáng được hưởng. À không, là bù đắp tâm lý cho chính cô mới đúng, cô vẫn luôn cố giữ chút tôn nghiêm cuối cùng của huyết thống hoàng thất. Những truyền thống, luật lệ của của hoàng thất, cô vẫn cố gắng tuân thủ, bởi vì cô cho rằng đó chính là một cách thức kéo dài huyết mạch tôn quý của Phượng gia. Cô đã mù quáng tin tưởng người khác họ dẫn đến cả tông thất lụi tàn, hiện giờ chỉ còn mình cô, huyết mạch thân thể lại đã là của người khác, chỉ còn những thứ lễ tiết truyền thống này cô có thể bảo tồn, truyền đời đời. Chỉ có như thế, Phượng gia mới mãi mãi trường tồn. Phượng Sơ cố không nhìn theo bóng dáng anh đang vội vàng trong bếp, cô nhanh chóng đứng dậy, muốn làm một việc gì đó dời đi lực chú ý của chính mình. - Tôi đi tham quan căn nhà được chứ? - Em cứ tự nhiên nhé. Tôi đang lo bữa trưa của chúng ta. - Được, tôi sẽ ngắm nhìn tầng hai một chút. Có nơi nào riêng tư cần tránh không? - Không có. Em có thể nhìn ngắm mọi nơi. Trên cùng là bể bơi trong nhà. Nhưng có bảo mật, nếu em có hứng thú lát nữa xong việc tôi có thể mang em đi tham quan. - Bể bơi ngoài trời? - Trong nhà. Nhưng tôi đã đổ rất nhiều tâm huyết vào nó. Tôi nghĩ em sẽ thích nơi đó đấy. Phượng Sơ đáp bâng quơ, bắt đầu theo cầu thang bước lên tầng hai, muốn tránh phải nhìn thấy Phó Diên Hựu thêm nữa. Cô cần một không gian khác để điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, một nơi không có thân ảnh người kia.