Phượng Sơ nhìn chăm chú đài thờ đã được tụ đủ thái dương chi hoả, chỉ sờ bằng tay cũng có thể cảm giác được món đồ này nhiệt độ cao một cách bất thường. Cô mở nắp, tỉ mỉ nhìn một lượt bên trong, lúc này không khó để phát hiện ra nơi đáy tráp có một điểm không gian nhỏ xíu xiu, thì ra là vậy, đài thờ này vốn chính là một kiện vật chứa không gian mà thôi.
Linh thức Phượng Sơ đảo qua, không gian bên trong nhỏ đến đáng thương, còn chưa được một mét khối nữa kìa, nếu là ở Càn Nguyên đại lục chỉ có những tán tu địa vị thấp hoặc những gia tộc không có phẩm cấp mới coi là bảo vật.
Nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ cũng có thể coi là báu vật cũng nên. Thứ này giờ là vật vô chủ, Phượng Sơ chỉ cần đảo thần thức qua là lấy được món đồ ở bên trong ra. Vật bên trong đúng là có mấy quyển sách cổ được bảo quản rất tốt, là kiểu sách buộc gáy chỉ có ở những nước châu Á có cách sản xuất giấy ở phía đông thời cổ.
Chữ phía trên là kiểu chữ tượng hình trông có vẻ cổ xưa, còn có trước cả kiểu chữ hán, nôm trong trí nhớ của Hoa Sơ Vân. Phượng Sơ đưa mấy quyển sách cho Phó Diên Hựu, mệt mỏi ngửa ra phía sau tựa vào gối mềm, nhắm mắt dưỡng thần.
Linh lực của cô cạn kiệt, lúc này cô chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi. Lần sau, không bao giờ tuỳ tiện nhận lời giúp đỡ kiểu này nữa. Chỉ có thể nằm nghỉ, chậm rãi chờ cơ thể khá hơn, ít nhất là khôi phục được chút ít linh lực mới được.
Chuông cửa vang lên, Phó Diên Hựu vội vàng đi mở cửa, lát sau dẫn theo một ông lão tóc đã muối tiêu khoác áo Blouse trắng tiến vào. Phượng Sơ nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của ông ấy khi thấy cô, nhưng sau đó được che đi rất nhanh.
- Đây là bệnh nhân?
- Đúng vậy, ngài mau khám cho cô ấy đi.
Bác sĩ không nhiều lời, trước tiên đến bên cạnh cô quan sát một lát, sau đó lấy trong vali xách tay nhỏ ra một chiếc gối nho nhỏ đặt bên dưới cổ tay Phượng Sơ.
- Vị tiểu thư này, lão Trần xin mạn phép.
Nhận được cái gật đầu của Phượng Sơ, Trần lão đặt ngón tay lên cổ tay Phượng Sơ, vì cô bắt mạch. Xem ra bác sĩ gia đình nhà họ Phó là một vị nghiên cứu sâu về trung y. Phượng Sơ buồn cười trong lòng, quan sát vị thầy thuốc trước mặt, ông đang tập trung chẩn mạch cho cô, không hề có tật xấu vừa bắt mạch vừa thích lim dim mắt vuốt vuốt chòm râu như mấy vị thái y của Phượng Dụ Quốc.
Vị này hơi nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Phó Diên Hựu đang lo lắng đứng bên cạnh một cái, rồi thả tay ra.
- Diên Hựu, cậu theo lão ra ngoài một chút.
Mặt vị lão giả này trông rất nghiêm trọng, quay lưng đi còn làm bộ phẩy tay áo bước nhanh ra khỏi phòng, làm Phó Diện Hựu đứng bên cạnh lo lắng nãy giờ càng gấp gáp, vội đuổi theo Trần lão ra khỏi phòng.
Lẽ nào cô có bệnh gì rất nghiêm trọng? Không thể nào, Phượng Sơ tràn ra linh thức điều tra lại toàn thân một vòng, rõ ràng cơ thể rất khỏe mạnh mà, chỉ là tiêu hao hết linh khí, cơ thể thoát lực mà thôi. Nếu có chẩn đoán cũng chỉ chẩn ra cô bị kiệt sức mà thôi, làm sao có thể có bệnh gì được chứ.
Phượng Sơ tò mò vươn linh thức về phía cửa, muốn nghe một chút xem vị lão giả này nói như thế nào.
- Cậu quá vội vã rồi, sao lại có thể đối xử với con gái nhà người ta như vậy được hả?
- A? Trần lão, cô ấy làm sao? Thực xin lỗi, không nghĩ tới việc này lại quá sức của cô ấy.
- Cậu còn nói? Xin lỗi là xong hay sao? Cậu kiềm chế một chút cho tôi. Cũng còn may căn cơ của cô ấy rất sâu, không ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Nhưng cần nghỉ ngơi vài ngày, ăn nhiều đồ bổ một chút.
- Được, cần bổ những gì, ngài giúp cháu kê ra một chút. Cháu cho người lập tức đi làm.
- Hừ, bây giờ lại tỏ ra sốt sáng cái gì? Cũng không biết thương hoa tiếc ngọc một chút. Xem qua mạch cũng biết cô ấy cũng là người tu luyện, nếu cậu còn cứ quá đà như vậy, sẽ vắt cạn tinh khí của cô ấy, ảnh hưởng đến thành tựu sau này đó biết chưa. Kiềm chế một chút cho tôi. Đừng có như lũ mao đầu tiểu tử, vừa mới nếm trải chút chuyện nam nữ đã không kiềm nổi, coi chừng thận hư đó.
- A? Từ từ, ngài có phải hiểu lầm gì hay không…
- Làm sao? Dám làm không dám nhận? Cậu dám thề với trời cậu và cô ấy không có mối quan hệ đó?
- Quan hệ đó... cái đó...
Thực sự có quan hệ đó, nhưng, nhưng mà không phải chúng tôi làm việc đó mới khiến cô ấy mệt mỏi như vậy, Trần lão, ngài từ từ đã, thực sự không phải như ngài nghĩ đâu mà...
Phó Diên Hựu nhìn Trần lão sau khi cho anh một ánh mắt xem thường liền xách theo vali nhỏ rời đi, có miệng mà không biết giải thích thế nào cho rõ ràng.
Phượng Sơ ở trong phòng mặt mũi cũng đã hồng thấu, vị lão giả này... ngài nghe Phó Diên Hựu giải thích một chút rồi hãy đi có được không? Chuyện thật sự không phải như ngài đã nghĩ đâu mà.