- Mẹ nó, mau thả tôi ra.
- Con khốn, có biết bọn ông là người của ai không hả?
- Không muốn chết thì lập tức cởi trói…
A Lục đứng bên cạnh, nghe hai tên gà bệnh này chít chít meo meo nóng cả óc, lại nhớ tới tình cảnh chính mình ban nãy bị Phượng Sơ lừ mắt một cái doạ cho ngậm miệng quá mất mặt, tâm trả thù rất mạnh vung tay táng cho mỗi tên một phát tát nảy đom đóm mắt.
- Im miệng.
Nhìn hai tên ngốc nghe mình quát một tiếng mà giật bắn lại câm mồm, A Lục tâm lý vô cùng thoải mái, thì ra lại sướng như vậy.
Đưa ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Phượng Sơ, ý hỏi cô có muốn hắn làm gì nữa hay không?
Phượng Sơ không đếm xỉa ánh mắt của A Lục, bước lên phía trước đối diện hai tên côn đồ đã tỉnh táo lại, biết mình đang trong hoàn cảnh cá nằm trên thớt như thế nào, biết điều mà im lặng.
- Tôi hỏi, các người trả lời. Là ai thuê các người đến bắt tôi?
Cả hai trợn tròn mắt nhưng không trả lời.
- Tưởng tôi không dám làm gì các người hả? Nói xem nào? Có phải các người là đồng bọn với Lâm Linh Na không?
Mỗi tên vểnh mặt sang một hướng, không trả lời.
- Miệng còn rất cứng nhỉ? Cậu, đang nói cậu đấy, mở một góc dây trói lôi mỗi người một cánh tay ra ngoài.
A Lục hơi ngơ ngác, lúc sau biết là Phượng Sơ đang nói chuyện với mình, mới gật đầu mở trói một phần, mỗi người túm ra một cánh tay, sau đó lại trói thân mình chúng lại cứng ngắc.
- Không nói phải không? Vậy chúng ta cùng chơi đùa trước một chút.
Phượng Sơ đưa tay ra trước, bỗng chốc biến đổi thành phượng trảo chộp tới vả vai đối phương, sau đó là một loạt động tác nhanh đến mức A Lục hoa mắt chóng mặt, trong thoáng chốc đã lướt qua khắp cánh tay của hai tên kia một lượt.
A Lục chỉ nghe tiếng khớp xương liên tục vang lên răng rắc làm người ta ê răng, chỉ trong nháy mắt, tất cả khớp xương trên cánh tay của hai tên nọ đều bị đánh cho lệch vị.
Cả hai tên kia đau đến co quắp lại, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ đau đớn, nếu không phải đang bị trói gô lại với nhau, có khi đã nhũn như giẻ rách ngã lăn ra đất rồi.
A Lục co rút khoé mắt rùng mình một cái. Cũng may, cũng may ngay từ đầu mình đã ngoan ngoãn nghe lời. Tiểu nhân trong bụng A Lục không nhịn được thở ra một hơi, sau lưng thế mà ướt đẫm mồ hôi lạnh.
- Giờ thì nói được chưa?
- Nói, nói, làm ơn? Trả về.., như cũ, chúng tôi… liền… nói.
Hai tên ban nãy còn cứng đầu cứng cổ lúc này tranh nhau nói chuyện, chỉ sợ mình nói chậm một chút thì không chỉ khớp xương cánh tay mà toàn thân đều sẽ bị tai vạ.
Mẹ nó, bọn chúng chỉ là côn đồ, không phải sát thủ gì mà phải bảo mật thông tin người thuê, vì mạng nhỏ, lão đại còn có thể bán đứt nữa là, huống chi là đối tác làm ăn gắn kết với nhau chỉ vì mấy đồng tiền. Từng người mồm năm miệng mười kể rõ ràng rành mạch, từ ai thuê, trả bao nhiêu tiền, thuê làm gì, từng việc từng việc đều nói một lượt.
Hoá ra là Trương Linh Linh thuê người chơi cô? Cơ mà, Trương Linh Linh? Người này là ai vậy nhỉ, cô và cô ta đã gặp nhau bao giờ sao cô lại không nhớ rõ?
Phải biết linh thức của Phượng Sơ vẫn luôn chăm chỉ tu luyện Phượng Hoàng Hoá Thần Quyết, không chỉ có thể điều tra toàn diện cơ thể, có thể tràn ra thám thính mọi biến động rất nhỏ xung quanh, có thể nghe lén, có thể vọng khí, còn có thể ghi nhớ những việc đã trải qua rất rõ ràng.
Cô có thể cam đoan, cô chưa từng gặp qua người này. Vậy thì kéo thù hận từ bao giờ?
Đáng thương Trương Linh Linh, vì Phượng Sơ mà đập vỡ biết bao nhiêu đồ vật đáng giá, nay lại ra một số tiền lớn tìm người xử lý Phượng Sơ, thế mà người ta đến cô là ai còn không biết đây.
- Nói vậy là có một đám người đang chờ hai anh mang tôi tới để xử lý, một tiếng sau sẽ có một đám phóng viên được mật báo đổ xô đến đây lấy tin tức?
Hai tên kia vừa được bẻ khớp xương về vị trí cũ, dù vậy cơn đau nhức đã được nếm trải qua vẫn ám ảnh trong ký ức, vừa nghe cô hỏi đến liền vâng vâng dạ dạ trả lời, chỉ sợ chậm một chút thôi bà cô này ngứa ngáy tay chân lại dằn vặt họ thêm lần nữa.
Đám tép riu vì tiền làm việc này Phượng Sơ chẳng quan tâm, chỉ cần biết ai đứng sau màn là được rồi, cô sẽ dạy cho cô ta biết cách làm người.
Nhìn thoáng qua hai người một cái, bỏ lại một câu ‘Muốn trả thù hoan nghênh lại đến’ khiến hai tên run bắn như cầy sấy lắc đầu nguầy nguậy rồi rời khỏi phòng.
A Lục đứng bên xem cận cảnh cả màn Phượng Sơ mặt lạnh phân cân thác cốt hai tên kia lúc này săc mặt cũng đã trắng bệch, thấy cô đi khỏi không nhớ gì đến mình nữa thì thở ra một hơi, nhìn cũng không thèm nhìn hai tên vẫn bị trói gô trên giường cũng định rời đi. Không được, sau khi trở về hắn muốn đổi công tác.
Vừa mở cửa bước ra, A Lục giật bắn mình thét lên một tiếng. Thì ra Phượng Sơ cũng chưa đi, mà đang dựa trên bờ tường đối diện cửa phòng, nhìn như đang chờ hắn tự động đi ra chui đầu vào lưới.
- Cô… cô…
- Suýt nữa thì quên mất anh rồi. Chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong nhỉ.
A Lục trong lòng khóc thành một dòng sông. Sao cô không đãng trí một tý, quên luôn tôi đi. Giữa chúng ta thực sự không có chuyện gì để nói đâu.
- Tôi vừa đá vỡ điện thoại của anh phải không? Đi theo tôi, tôi đền điện thoại cho anh.
Ô ô, không cần đền đâu, chỉ là hàng lậu không đáng mấy đồng thôi mà. Dưới gầm giường trong nhà tôi còn một thùng, một nửa để chơi một nửa để ném cơ. Lời này A Lục không dám nói ra miệng, Phượng Sơ đã quay lưng bước đi, nhưng có cho hắn một trăm lá gan cũng không dám chạy, thưn thứn đi theo. Boss, em bị bắt cóc rồi, mau tới cứu, gấp.