Nụ Hôn Của Samire

Chương 24

Hôm sau trời đổ mưa, phòng học âm u ẩm ướt, thầy giáo đang giảng ngữ pháp tiếng West, giọng thầy nhẹ nhàng như khúc thôi miên, ngay cả tôi cũng mơ màng gật gù.

Arina lén chuyền cho tôi một mẩu giấy: “Mấy người tối qua dữ ghê, cậu có quan hệ gì với bọn họ thế?”

Tôi ghi giấy trả lời cậu ấy: “Không có quan hệ gì cả.”

“Cậu vẫn giận mình à? Mình chỉ quay lại tạm biệt Pitt thôi mà.”

Tôi không để ý đến cậu ấy, một lúc sau, cậu ấy lại ném cho tôi một cục giấy nho nhỏ.

“Bao giờ chúng ta lại ra ngoài khiêu vũ tiếp đây?”

“Mình không đi nữa đâu.”

“Vì sao?”

“Không đi!”

Arina thở hắt ra, gục xuống bàn không động đậy.

Tôi cứ tưởng cậu ấy đã chịu yên, ai ngờ đến lúc tan học cậu ấy đã ôm cổ tôi nói: “Cậu tham gia dạ vũ của ngài Cameron với mình đi.”

“Ngài Cameron? Banguster Cameron hả?” Tôi thấp giọng hỏi.

“Cậu cũng biết ông ta à?” Arina lẩm bẩm, “Dạo gần đây ông ta rất được hoan nghênh, bố mình nhắc tới ông ta hoài.”

“Xin lỗi, tan học mình phải làm việc.”

“Đi mà! Đi đi mà!”

“Mình không muốn đi.”

“Xin cậu đấy, bố mình muốn mình phải lấy lòng một gã góa vợ, ông ta đáng sợ lắm, cậu bảo mình đối mặt với những chuyện này thế nào đây, xin cậu mà, mình xin cậu…”

Arina nhìn tôi đầy đáng thương, nợ đâu có dễ trả, lúc trước tôi đã nhận ý tốt của Arina, cho nên trước khi có bản lĩnh từ chối sự giúp đỡ của cậu ấy thì phải bị động tiếp nhận yêu cầu.

Buổi tối ngày tổ chức dạ vũ trời cũng mưa, sau khi xin cô Carolyn cho nghỉ, tôi bắt xe đến địa điểm. Hiềm nỗi dinh thự của ông Cameron nằm ở khu thượng lưu gần quảng trường Hòa Bình, nơi có những công trình kiến ​​trúc cổ điển hàng trăm năm tuổi nên đường rất hẹp, xe cộ chen chúc trên phố, không thể lùi cũng chẳng thể tiến.

Tệ hơn nữa là, mưa càng lúc càng có khuynh hướng nặng hạt, tôi giương ô chạy tới cửa, nhưng vì không có thư mời nên bị gia nhân chặn lại. Gia đình Arina vẫn chưa đến, váy bị nước mưa làm ướt khiến tôi run cầm cập giữa gió lạnh.

“Annie?” Có một người cất giọng gọi tôi, “Là Annie sao?”

Tôi ngoái đầu nhìn, trong màn mưa mờ ảo, một quý ông trẻ tuổi vóc dáng cao ráo bước về phía tôi.

“Anh Danny?” Tôi giật mình.

“Đúng là em rồi, sao em lại ở đây?” Anh Danny mừng rỡ nhìn tôi.

Danny thay đổi rất nhiều, anh cao lên và cũng điển trai hơn, mặc âu phục giá trị không hề rẻ, ngay cả khuy măng sét và kẹp cổ áo cũng khảm kim cương.

“Em đến với bạn, nhưng cậu ấy vẫn chưa tới.”

“Vào với anh đi, anh có thư mời, em sắp ướt như chuột rồi kìa.”

Tôi theo anh đi vào phòng khách, nhìn quanh một vòng, bên trong lộng lẫy rực rỡ, xán lạn như ban ngày. Khác với hôn lễ nhà Jonathan, khách khứa nơi đây đều thuộc giai cấp thượng lưu, ai ai cũng ăn mặc sang trọng chỉn chu, đến tiếng cười cũng khe khẽ trong khuôn khổ quý tộc.

Danny nói: “Anh đi chào hỏi bạn đã.”

“Anh cứ làm chuyện của mình đi, đừng để ý tới em.”

Danny gật đầu với tôi, xoay người đi tới hội thanh niên tuấn tú lịch lãm.

Tôi đứng nép trong góc, bỗng trông thấy Hubert Cameron đang tiến lại chỗ tôi. Là con trai của ngài Cameron, Hubert là một trong những nhân vật chính tối nay, hành động của cậu ta thu hút rất nhiều ánh mắt.

“Annie Narcis.” Cậu ta mỉm cười nói, “Lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không?”

“Chào buổi tối anh Cameron, yến tiệc tối nay quả xuất sắc, tôi vô cùng cám ơn.” Thật là một lời khách sáo đạt tiêu chuẩn.

“Nhờ có người đẹp như cô nên yến tiệc mới tỏa sáng.”

“Anh quá khen.” Tôi ăn mặc rất giản đơn, trông chẳng khác gì một đứa trẻ, lời khen của cậu ta khiến tôi đỏ mặt.

“Đến cùng gia quyến của ngài Lucas à?”

“Không, tôi đến với bạn.”

“Bạn? Là tiểu thư Lillian sao?” Cậu ta hỏi.

“Không, là tiểu thư Arina Greenford.”

“Ồ…” Hubert ra chiều tiếc nuối, “Nói thật, tôi cứ nhớ tới cô và cô ấy mãi, nhất là Lillian, đúng là cô gái thần bí.” Cậu ta cúi người lại gần tôi, nói như thể thân mật lắm: “Cho tôi biết thân phận của cô ấy có được không?”

“Lillian nói với anh thế nào?” Tôi hỏi.

“Cô ấy là yêu tinh thần bí, không nói gì với tôi cả.”

Vì không thể đắc tội với cậu ta, tôi nói bằng giọng điệu đùa giỡn: “Đã là cô gái thần bí thì anh cần tự mình tìm hiểu chứ, như thế mới thú vị hơn còn gì?”

“Được rồi.” Cậu ta nhún vai, nháy mắt tinh nghịch với tôi, “Các cô gái đều thích giữ bí mật đúng không?”

“Chỉ giữ bí mật với mình anh thôi.” Tôi cũng nháy mắt với cậu ta.

Hubert sửng sốt, đang định nói gì đó thì một gia nhân đi tới thì thầm vào tai cậu ta, Hubert nhíu mày, cười áy náy với tôi: “Xin lỗi, tôi không thể tiếp chuyện cô được nữa.”

Cậu ta rời đi, anh Danny tiến tới, thấp giọng hỏi tôi: “Em quen cậu ta à? Hai người quen nhau như thế nào vậy?”

Tôi kể lại chuyện của ông bà chủ.

Danny nói: “Hóa ra là vậy, lát nữa em giới thiệu bọn anh làm quen nhé.”

Tôi không muốn giúp những yêu cầu xã giao như thế, nhưng vì thể diện của Danny, tôi vẫn đồng ý.

“Mấy năm không gặp, em thay đổi nhiều thật.” Danny vuốt mái tóc xoăn đen trước trán, tóc bị mưa thấm ướt bết vào mặt, để lộ phần trán có hơi nhô ra, anh lấy một ly rượu trên khay của người hầu đi ngang qua, nhấp một hớp rồi nói: “Anh vào đại học rồi, đang theo học khoa Triết học ở trường St. Anmous, còn em?”

“Em đang học năm cuối cấp ba.”

“Tốt nghiệp xong có tính làm gì không? Có lên đại học không?” Anh thuận miệng hỏi.

“Học đại học!”

“Em biết không? Hai năm nay có rất nhiều trường đại học bắt đầu tuyển nữ sinh, năm ngoái trường bọn anh cũng tuyển vài cô gái, nhưng đều là con nhà giàu, dù gì học phí cũng rất đắt.”

“Một năm học phí mất bao nhiêu?” Tôi kích động hỏi.

“Năm anh học đóng 70 đồng vàng Phổ.” Danny tự hào nói, “Nhưng đáng lắm, trong khoa Triết đều là thiếu gia nhà giàu hoặc con cái nhà quyền quý, rất có ích với việc mở rộng quan hệ xã giao.”

Tôi cảm thấy Danny đã thay đổi rất nhiều, hồi cấp ba anh vẫn chưa lõi đời như thế, anh còn nói về sự nghiệp xã hội và cống hiến cho nhân dân, nhưng bây giờ không những vào học trường toàn con nhà giàu, mà hễ mở miệng lại là tiền tài quyền thế.

Danny liến thoắng tự vuốt đuôi: “Bố anh chuyển sang làm kinh doanh bất động sản, hiện đang kinh doanh xi măng, có lãi cực… Công ty nhà anh có hơn 100 công nhân, nếu em tốt nghiệp mà vẫn chưa tìm được việc thì có thể đến làm ở công ty nhà anh… Bố mẹ anh có mua một biệt thự ở bãi biển Monnibe, hè năm nay nhà anh định đến đó nghỉ lễ…”

Cuối cùng Arina cũng đến, tôi cũng tìm được cơ hội thoát thân, bèn vội vã xin lỗi Danny: “Bạn em đến rồi, thứ lỗi vì không tiếp chuyện anh được nữa.”

“Ừ, chúng ta nói chuyện sau vậy.” Anh gật đầu.

Arina rất đẹp, cậu ấy mặc một chiếc váy dài màu be ôm sát người. Mái tóc dài xoăn vàng được quấn trên đầu, cố định bằng một chiếc vương miện nhỏ, trên cổ và cổ tay đeo đồ trang sức bằng bạch kim với những viên đá quý màu tím. Nhưng cậu ấy không vui chút nào, không những chỉ mím chặt khóe miệng mà hàng lông mày cũng cau lại.

Cậu ấy vừa bước vào phòng khách là lập tức tách ra khỏi bố mẹ, kéo tay tôi nói: “Đi thôi, bọn mình qua bên kia ngồi đi.”

Xung quanh đại sảnh có rất nhiều cây bụi cao to, dưới bụi cây đặt ghế dài và ghế nằm, có mấy chiếc ghế bị khóm cây cao to che lấp, thoạt nhìn như một không gian nhỏ đầy bí ẩn.

Chúng tôi ngồi xuống ghế, chờ vũ hội mở màn trong buồn chán.

Trên ghế nằm bên cạnh có hai chàng trai tóc vàng mắt xanh đang nói chuyện.

Người mũi ưng chợt nhắc đến một cái tên, thu hút sự chú ý của tôi.

“Thật hả? Cậu không đùa đấy chứ?” Thanh niên béo phì cười nhạo.

“Chỉ vì để có được tấm thiệp mời bữa tiệc lần này mà hắn ta đi lấy lòng khắp nơi như con chó, gặp ai cũng nói công ty nhà mình kiếm được bao nhiêu.” Mũi Ưng nói.

“Để bụng làm gì, cái loại giàu xổi đều thế cả.”

Mũi Ưng nhếch mép: “Chỉ là cái đồ mới phất lên ở thôn quê, ai có mắt cũng thấy, hắn ta tới bữa tiệc hôm nay là vì tiểu thư Emily.”

“Tiểu thư Emily?! Hắn điên à!” Béo Phì ngạc nhiên, “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”

“Nói cóc còn đỡ, đến ống thông bồn cầu nhà tôi còn không ghê tởm bằng hắn.”

Hai người ấy vừa nói vừa nhìn vào một cô gái xinh đẹp được các chàng trai vây quanh chuyện trò.

Cô gái kia đoan trang xinh đẹp, thanh lịch tao nhã trong từng bước đi, trang phục và phụ kiện mới lạ bắt mắt, nhìn là biết đồ xa xỉ quý báu mà người có tiền bình thường chưa chắc đã có thể sở hữu, có lẽ đây chính là tiểu thư Emily.

Anh Danny cũng có mặt trong số đó, nở nụ cười xun xoe lấy lòng, thỉnh thoảng lại lên tiếng đùa cợt, thật sự trông anh chẳng khác gì ‘chó hạ đẳng’ mà hai gã tóc vàng kia nhắc đến.

Sau khi ban nhạc chơi hết khúc Anst Waltz, một nghệ sĩ vĩ cầm đứng dậy chơi solo, khi bản Âm thanh Ái tình du dương và lãng mạn vang lên, Cameron và vợ xuất hiện trên tầng hai, họ chào khách khứa rồi bước xuống cầu thang, bắt đầu khiêu vũ dưới sự chú ý của mọi người.

Chủ nhân đã khiêu vũ mở đầu xong, các vị khách lần lượt bước vào sàn, một người đàn ông lùn lùn mập mạp, lông mày rậm như sâu róm chợt xuất hiện trước mặt chúng tôi, xòe tay mời Arina một cách cường điệu: “Tiểu thư Arina, có thể mời cô khiêu vũ được không?”

Arina lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không muốn khiêu vũ.”

Mày Rậm vẫn mỉm cười: “Vẫn chưa tự giới thiệu, không biết tiểu thư Arina đã nghe qua về tôi chưa, tôi là Siford.”

“Nghe rồi! Nhưng tôi không muốn khiêu vũ với ông!” Arina cau mày, từ chối ông ta rất vô lễ.

Mày Rậm nổi giận, ông ta hừ lạnh, xoay người nói: “Hóa ra tiểu thư quý tộc được dạy bảo như vậy đấy, quả là khiến người khác mở mang tầm mắt!”

Arina cũng tức giận, cười lạnh nói với tôi: “Nực cười thật! Ông ta còn dám nổi giận với mình cơ đấy! Ông ta mới là đồ không có giáo dục, không tự soi gương xem có khác gì cái đầu heo không! Ông ta phải tự biết xấu hổ, đừng có đến chào hỏi mình!”

Tôi để ý thấy Mày Rậm đi tới nói gì đó với bố mẹ Arina, ngay lập tức bố Arina sầm mặt, đảo mắt nhìn sang đây.

Một lúc sau, mẹ kế của Arina đi tới, mỉm cười nói với cậu ấy: “Con yêu, lại đây một lát nào, bố con có đôi lời muốn nói với con.”

Arina ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên, bước đi như con gà chọi.

Nói thật, tôi rất nể cậu ấy vì có thể dám đối đầu với bố mình như vậy.

Sau một lượt khiêu vũ, Hubert đã quay về, không biết xảy ra chuyện gì mà trông cậu ta có vẻ nặng nề, khóe miệng xụ xuống, lông mày cau có, hai mắt nổi giận.

Cậu ta đi tới trước mặt tôi, chìa tay ra với thái độ cực kỳ khinh bỉ: “Chúng ta khiêu vũ đi.”

“Mời tôi? Đây là lượt khiêu vũ đầu tiên của anh mà đúng không?” Tôi cẩn thận ngó nghiêng nhìn quanh.

“Có gì mà không ổn, tôi chỉ khiêu vũ cùng cô gái mình thích.” Cậu ta nhún vai nói, “Vừa nãy mẹ tôi bảo tôi đi mời Emily Florence kia, Chúa ơi, cô gái đó kiểu cách đến phát chán, tôi cũng chẳng muốn lãng phí buổi tối với cô ta.”

Tôi đưa mắt nhìn tiểu thư Emily, cô ấy vẫn được các chàng trai vây quanh, tuy ngoài mặt đang cười nhưng luôn đưa mắt nhìn về phía Hubert, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.

Trong tình huống ấy, tôi càng không thể khiêu vũ với cậu ta, vội vã từ chối: “Xin lỗi, tôi không muốn khiêu vũ.”

“Vì sao? Cô sợ ư?”

Tôi cắn môi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Hubert hừ một tiếng, giọng điệu miệt thị vạch trần tôi: “Đương nhiên là cô đang sợ, sợ rắc rối đúng không? Hồi ở Monnibe cũng thế, cô tưởng tôi không cảm nhận được hả? Tôi không thích làm người khác khó chịu, hưởng thụ tình yêu là chuyện đôi bên tình nguyện, nếu không phải cá cược với người ta thì lúc ở Monnibe tôi đã không thèm theo đuổi cô. Dù cô và Lillian đều rất đẹp, nhưng Lillian thú vị hơn cô, có sức sống hơn cô, cô quá cứng ngắc… Nhưng nói thật, cô kiêu ngạo cái gì hả, thứ con gái chưa trải đời như cô rồi sau này sẽ hiểu.”

Dứt lời, Hubert xoay người tiến về phía tiểu thư Emily, nắm tay cô ấy giữa biết bao người theo đuổi, tiến vào sàn nhảy.

Cô ấy có sức sống hơn cô, cô quá cứng ngắc…

Những lời của Hubert giống như một viên sỏi ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên lớp lớp sóng gợn.

Khi lên trung học, mỗi lần thầy giáo đọc bảng điểm của tôi, tôi luôn âm thầm so sánh với Lillian, nếu được điểm cao hơn cậu ấy thì tôi sẽ hân hoan cả ngày, còn nếu không được, tôi lại càng ra sức học hành.

Nhưng bản thân tôi so sánh với cậu ấy là một chuyện, có người nhận xét chúng tôi như đánh giá một chai rượu hay một món ăn, có tốt xấu ưu khuyết lại là chuyện khác.

Có phải vì tôi nghèo, địa vị thấp hèn không? Hay vì tôi là con gái? Cậu ta ở trước mặt tôi, tự tiện bình luận về chúng tôi, nói lý do tại sao theo đuổi chúng tôi, nói về vẻ đẹp và tính cách của chúng tôi, như thể chúng tôi là một món ăn, một trò tiêu khiển để cậu ta lựa chọn.

Nhưng tôi không dám phản bác một lời khó nghe nào, tôi phải nở nụ cười lấy lòng tiễn Hubert đi.

Trong Sông Lan êm đềm, nhân vật chính từng nói một câu thế này, “Nghèo khó là xương cốt, tự ti là máu thịt, giả dối là lớp da, chúng hợp lại thành một con quái vật tên là khúm núm luồn cúi, nở nụ cười nịnh nọt, cúi đầu trước quyền lực.”

Lúc này tôi mới nhận ra, việc mình ganh tị với Lillian là chuyện nực cười biết bao, bởi vì tôi là kẻ hèn nhát, chưa bao giờ dám can đảm đối đầu với những kẻ mạnh hơn, chỉ dám so sánh tị nạnh với Lillian – cô gái cũng đang vùng vẫy trong vũng bùn hèn mọn như tôi.

Nghĩ như thế, tôi lại không muốn ở lại đây nữa, định đi tìm Arina chào tạm biệt.

Nhưng vừa ra khỏi sảnh thì tôi bắt gặp anh Danny, anh ấy ở chung với đám bạn của mình, bầu không khí có vẻ căng thẳng.

“Cậu điên rồi hả! Bọn tôi cho cậu thiệp mời, cậu lại quấn lấy tiểu thư Emily!” Một chàng trai mặc lễ phục màu xám nổi giận nói.

Danny đút hai tay trong túi, anh nhún vai, vẻ mặt buông tuồng: “Người theo đuổi tiểu thư Emily đâu có ít, thêm tôi cũng chẳng nhiều.”

“Hừ!” Có người hừ lạnh, “Cũng phải xem người ta có thân phận gì, còn cậu có thân phận gì, một thằng nhà giàu mới nổi như cậu, trừ mấy đồng bạc trong túi thì cậu có gì hả! Mời cậu tự soi gương lại giùm, nhìn xem thân phận của mình, đừng tự chuốc mất mặt rồi làm liên lụy tới bọn tôi!”

Những lời ấy rất khó nghe, không khác gì lột da mặt của người ta, vứt xuống đất rồi giẫm chân giày xéo. Anh Danny biến sắc, nhưng anh vẫn lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ đến chuyện này.”

Nhưng đối phương không định bỏ qua cho anh, giễu cợt bảo: “Mặt mũi đã mất còn nói những chuyện này làm gì nữa, tôi không muốn nói nhảm với cậu, về sau có thấy bọn tôi, cảm phiền cậu coi như không quen.”

Danny bất lực nói: “Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Chúng ta cũng là bạn…”

“Ai là bạn với cậu, cậu xứng hả! Hạng người như cậu còn không xứng xách giày cho tôi!”

Danny nổi giận, vung nắm đấm vào người bạn ấy, kết quả người kia né được, còn đạp vào bụng anh một cú, anh gập người vì đau đớn, bị túm tóc uy hiếp.

“Từ nay trở đi đừng nói chuyện với bọn tôi nữa! Không thì cậu cứ chờ mà xem!”

Nhóm thanh niên rời đi, Danny uể oải dựa vào vách tường hành lang, một lúc lâu sau, anh sửa sang áo xống, đi về đại sảnh, tôi chưa kịp tránh mặt đã gặp anh.

“Annie? Sao em lại ở đây?” Anh nói vội.

Vì giữ thể diện cho anh, tôi vờ như mình chỉ mới đi ngang qua: “Em đang định lên lầu hai, còn anh?”

“À, anh, anh vừa từ trên lầu xuống.”

Tôi mỉm cười với anh, đi vòng qua anh lên cầu thang, nhưng bất thình lình anh chụp lấy cổ tay tôi. Anh nắm rất chặt làm tôi không giãy được, nhìn anh với vẻ khó hiểu, “Anh Danny?”

Ngay khi tôi chưa kịp định thần, anh đã cúi người hôn tôi.

Sự việc xảy ra quá chóng vánh, tôi cứng người, trong một thoáng quên đi phản kháng, thậm chí quên cả thở.

Ngày còn bé, có một thời gian rất dài anh Danny từng là bạch mã hoàng tử của tôi, tôi cũng từng mơ mộng về nụ hôn tuyệt vời trong truyện cổ tích, trong mộng tưởng, hai người yêu nhau sâu đậm rồi cuối cùng hôn nhau, đó là một hình ảnh đẹp và lãng mạn khó tả, thậm chí là một lời hứa thiêng liêng, vô cùng long trọng, vô cùng hạnh phúc, giống như hôn nhân vậy.

Tôi không ngờ nụ hôn đầu tiên của mình lại xảy ra trong hành lang tối tăm u ám, ngay khi tôi mất cảnh giác.

Nụ hôn ẩm ướt, nhớp nháp và có chút cồn, chẳng lãng mạn và đẹp đẽ chút nào, chỉ còn lại kinh tởm đến tột đỉnh.

Tôi không đẩy anh ra ngay, bởi vì tình yêu thầm kín bấy lâu nay đã khiến tôi ngỡ đây là điều mình muốn.

Khi nụ hôn kết thúc, Danny thở hắt ra, gãi đầu nói: “Annie… Em thích anh không? Có muốn hẹn hò với anh không?”

Cơ thể lạnh băng của tôi dần lấy lại hơi ấm, giọng run run: “Em lên lầu hai đây, tạm biệt…”

Không đợi anh mở miệng, tôi chạy nhanh lên cầu thang, nước mắt dâng trào.

Bọn họ cứ phải thiếu tôn trọng như thế ư? Dù là Hubert hay là Danny.

Chỉ vì theo đuổi cô gái quý tộc không thành, lại bị bạn học làm nhục nên muốn tìm lại tôn nghiêm và cảm giác tồn tại từ cô gái như tôi sao, thậm chí còn gạt đi suy nghĩ của tôi mà hành động trực tiếp. Bởi vì trong lòng bọn họ, tôi và suy nghĩ của tôi không đáng giá sao?

Tôi luôn nghĩ đàn ông thuộc tầng lớp thượng lưu có trình độ học vấn cao sẽ khác, không ngờ họ lại giống kiểu đàn ông như Mike Smith –  thô bạo lôi kéo phụ nữ vào ngõ nhỏ hoặc tự phụ xúc phạm phụ nữ, chẳng qua hành vi ghê tởm của họ được bao bọc bởi ngôn ngữ tao nhã và vẻ ngoài đứng đắn.

Tôi lau mạnh môi mình, bên trên vẫn còn vết nước bọt lạnh lẽo của anh, như thể dù tôi có lau thế nào cũng không thể lau sạch, giống như sự sỉ nhục đã in sâu vào tôn nghiêm, nụ hôn ghê tởm đó sẽ đóng dấu trên môi tôi mãi mãi.

Tôi không đi tìm Arina nữa, mà chạy trốn khỏi nơi này.

Đêm hôm đó trời mưa xối xả, ồn ào quá không ngủ được, sấm sét đùng đoàng trên mái nhà.

Sáng sớm hôm sau, mặt đất ẩm ướt, một cây bạch dương ở tầng dưới đổ xuống giữa đường, bị sấm sét đánh ngã vào đêm qua, tôi nhìn xác cây chết từ cửa sổ, chợt có cảm giác xót xa.

Quy luật của thế giới này là như thế đấy, một cái cây quá phát triển sẽ bị sét đánh gục, và một người phụ nữ quá khác biệt sẽ bị xã hội quật ngã.

Tại sao tôi lại bất hạnh làm phụ nữ chứ?

Hồi bé, chỉ vì mẹ ngoại tình mà tôi bị mắng là thứ gái điếm.

Tới khi lớn lên, chỉ đến quán rượu khiêu vũ thôi mà lại bị đàn ông sàm sỡ, còn bị ám chỉ là không đàng hoàng.

Rồi sau đó lại bị người ta tự tiện phê bình, chọn lui chọn tới, bị đối xử vô lễ…

Đấy là lỗi của tôi sao…