(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 20: Vương Miện Bóng Đêm

Nhan Đình trở về phòng biển xanh vung vung tay, ưỡn người.

"Thân thể mỹ thiếu nữ của bổn cô nương là tốt nhất!"

Tên: Nhan Đình

Nhiệm vụ chính tuyến: Hoàn thành.

Nhiệm vụ phụ tuyến: Chưa Hoàn Thành.

Điểm thưởng: 1500

"Chưa hoàn thành??? Cmn hắn đã lên làm vua rồi còn gì? " Nhan Đình vừa đọc xong bảng thông tin đã đập đập lên bong bóng.

"Kí chủ, nhiệm vụ là cô phò trợ hắn lên ngôi vua, cô....cô đưa hắn lên làm vua một ngày rồi truyền ngôi cho người khác" cô cmn xài thao tác lẳng lơ!!!!!!!!!!!

"Hừ! Phiền phức" Nhan Đình biểu biểu môi.

"Có phải trong thế giới này kí chủ đã có tình cảm với Hoành Ngự rồi phải không?"

Nhan Đình không trả lời ngay mà vân vê lọn tóc của mình, cô nở một nụ cười nhạt.

"Ta chỉ là thấy hắn giống một người quen, ngươi trở nên nhiều chuyện quá đấy!"

"Có muốn tiến tới thế giới tiếp theo không?" "Bắt đầu truyền dữ liệu..."

"Con mẹ nó, Ảo Ảnh mi được lắm" Nhan Đình chỉ kịp oán giận một câu thì thân ảnh dần mờ đi.

"Kí chủ chỉ biết bắt nạt ta, cho cô chết" giọng máy móc lạnh băng nhưng có thể cảm nhận rõ nó đang cười lên nỗi đau của cô.

---------ta là phân cách tuyến đáng iu--------

Nhan Đình chầm chậm mở mắt, cô đang nằm trong một không gian nhỏ hẹp, mùi gỗ có hương thơm nhẹ nhàng quanh quẩn nơi đầu mũi cô.

"....." Cmn, mới mở mắt đã nằm trong quan tài.

Xung quanh cô được lót đệm nằm êm ái, Nhan Đình dùng tay sờ lấy nắp quan tài, trên đó khắc vài kí tự kì quái, trông như đồ án.

Nhan Đình xác định rõ mình đang tạm an toàn, cô nhắm mắt lại tiếp thu cốt truyện.

Đây là một quyển truyện huyền huyễn, kể về con người và huyết tộc.

Nữ chính là một cô gái bình thường, trên đường đi học về nhà thì đụng phải một chàng trai huyết tộc đang bị thương.

Nữ chính đưa hắn về nhà băng bó vết thương thì vô tình bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành vương vị của huyết tộc.

Nam chính bị máu của nữ chính hấp dẫn, lại một màn bá đạo huyết tộc độc chiếm tiểu bạch thỏ. Hắn từng bước đá bay những thân vương khác leo lên vị trí Vua huyết tộc.

Cứ tưởng đã có được bình yên bên tiểu bạch thỏ thì vị hôn thê trước đây của hắn xuất hiện, nam chính liền chạy theo vị hôn thê, một màn ngược tâm nữ chính.

Nữ chính vốn đã yêu nam chính, nhìn thấy hắn ân cần dịu dàng với hôn thê trước của hắn thì kích động mà bỏ trốn với nam phụ.

Nam chính sau nhiều chuyện mới nhận ra vị hôn thê của hắn chỉ đang lợi dụng hắn, sau đó từ từ nhận ra tình cảm với nữ chính thì bắt đầu tìm nữ chính điên cuồng.

Trải qua nhiều thử thách, nam chính lần nữa lấy lại được tình yêu của nữ chính. Đem con người và huyết tộc hoà hợp với nhau.

Nguyên chủ họ Trịnh, là một huyết tộc thuần chủng nhưng sống ở xã hội loài người. Gia tộc đã bị diệt từ lúc cô còn nhỏ, được một thân vương tri kỉ của ba mẹ nhận nuôi.

Nguyên chủ quyết định sống như một con người bình thường. Nhưng đến đại điển tìm chủ cho vương vị thì thân là một huyết tộc thuần chủng nên cô phải tham dự. Đó cũng là mồ chôn của cô, nam chính đã ra tay đồ sát rất nhiều người ở đại điển, trong đó có cô.

Nguyện vọng của nguyên chủ chỉ có một đó là có thể báo thù cho cha mẹ.

Nhan Đình tiếp thu cốt truyện xong thì day day trán mình, đây cmn là nhân vật qua đường xui xẻo.

"Rắc"

Nhan Đình đá lên nắp quan tài, nhưng thay vì bật ra thì nắp quan tài bị chân cô đá thủng một lỗ, chân cô thậm chí bị kẹt lại.

"...." Nhan Đình giật giật khoé môi.

Cô hít sâu một hơi, dùng sức đá thêm một cái, lúc này nắp quan tài vỡ ra. Nhan Đình chống tay ngồi dậy, quan sát một lướt căn phòng của nguyên chủ.

Căn phòng bày biện đơn giản, hai tông màu đen trắng đan xen. Nguyên chủ không thích cầu kì, cả căn phòng chỉ có duy nhất tấm ảnh chụp 3 người là nổi bật.

Nhan Đình duỗi eo một cái, ngẩn đầu nhìn bức ảnh gia đình ấy. Ba mẹ nguyên chủ đều là người có nhan sắc, tấm ảnh đó cũng đã lâu rồi nhưng thần sắc sắc xảo của nguyên chủ từ nhỏ đã có.

Cô bước vào phòng tắm, soi mình trong gương. Nguyên chủ có đôi mắt rất đẹp như mẹ cô, các ngũ quan còn lại khá bình thường nhưng khi ghép lại trên khuôn mặt này lại có sức hút bí ẩn. Thêm làn da trắng hơi nhợt nhạt của huyết tộc, nguyên chủ cũng tính là băng thanh ngọc khiết.

Tuyến thời gian bây giờ còn rất sớm, nữ chính chưa gặp nam chính, còn cô thì học cùng trường với nữ chính nhưng hơn cô ta một lớp.

Nhan Đình mặc đồng phục gọn gàng, cô dùng kéo tỉa lại mái tóc của mình một chút, cả khuôn mặt dường như có sinh khí thêm. Cô hài lòng cất bước đến trường.

Học viện Kỳ Nam là một trong những học viện hàng đầu ở đây, Nhan Đình bước vào trường với nhiều ánh mắt nhìn theo, trước đây nguyên chủ vì để một cái kiểu tóc trong tệ không tả được mà đã làm lu mờ vẻ đẹp, nhưng bây giờ thì mái tóc đen dài lại tôn thêm làn da trắng của cô.

"Yooooo! Hôm nay đổi kiểu tóc à?" Một giọng nam vang lên bên cạnh cô, tên này cũng là huyết tộc, con trai thứ của người nhận nuôi cô, Vu Quí.

"Ừm, kiểu trước kia làm sao phô ra được vẻ đẹp của đại mĩ nữ của tôi được!" Nhan Đình mỉm cười đáp.

Vu Quí hơi khựng lại, trước đây nguyên chủ không tính là hoà đồng mà có phần hơi u ám. Hắn đột nhiên đặt tay lên vai cô, ra sức mà lắc.

"Trịnh Nhan Đình! Cậu gặp đả kích gì à???????? Cậu vừa mới cười đấy!!!?"

Nhan Đình bị lắc đến bực bội, cô vung chân đá hắn làm hắn nhảy vọt về sau.

"Miệng của bà đây, cậu cản được tôi?????" Nhan Đình chọt chọt trán hắn.

Vu Quí nhìn ngó trái ngó phải cô, làm mặt đăm chiêu suy nghĩ, cô hôm nay khác lắm. Hình như là.......đẹp lên???

Nhan Đình nhìn hắn một cái rồi xoay người vào lớp. Vu Quí thấy vậy liền chạy theo, dường như sợ cô giận hắn liên tục nói.

"Ây da, cậu đừng giận, tại cậu đột nhiên thay đổi làm người ta không theo kịp mà!!!!"

Cô trực tiếp mặc kệ hắn nằm gục xuống bàn ngủ một giấc. Nhan Đình cảm thấy có người đụng vào đầu mình thì ngẩng đầu chụp lấy tay người đó.

Trước mắt cô là một chàng trai anh tuấn, khuôn mặt bình tĩnh thờ ơ, Nhan Đình mới nhớ ra từ trong kí ức của nguyên chủ hắn ta là thầy chủ nhiệm của cô, Châu Trì.

" Nắm đủ chưa? Trong tiết của tôi mà em dám ngủ gục, hết giờ học lên phòng giáo viên gặp tôi" hắn lãnh đạm nói một mạch, hất tay Nhan Đình ra rồi quay người trở lại bục giảng.

Nhan Đình híp mắt cười, mỹ nam đưa tận miệng có ngu mới không ăn.

Cô cũng không ngủ nữa mà chống cằm ngắm nhìn hắn, Vu Quí cứ tưởng cô đang chăm chú nghe giảng lại càng tỏ ra khiếp sợ.

Không phải bạn nhỏ của hắn bị chặp dây thần kinh nào chứ??????

Huyết tộc vốn đâu cần học, họ có tư duy nhạy bén hơn loài người, nguyên chủ lúc trước cũng chỉ lướt sơ qua sách vở cũng đủ nằm trong top học bá.

Châu Trì chậm rãi giảng bài, tay áo sơ mi trắng xăn lên đến tận khuỷu tay, ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng. Cô không phải người cuồng tay cũng thấy tay hắn đẹp đến lạ thường.

"Ảo Ảnh"

"Có chuyện gì vậy kí chủ?" Cô mà chủ động gọi nó thì chắc chắn không có ý gì tốt!!.

"Lần này nhiệm vụ phụ tuyến là gì?"

"Cái này tới lúc thích hợp tôi sẽ đưa ra, kí chủ hỏi chuyện này để làm gì???" Bổn hệ thống cảm thấy bất an.

"Ta chỉ là thấy ngươi vì ta mà suy tính nhiều chuyện nên rất cảm động, muốn toàn tâm toàn ý thực hiện nhiệm vụ thôi mà" Nhan Đình mím môi cười.

"..." Có quỷ, ta tin cô mới là lạ. Hay là kí chủ nhìn ra cái gì rồi??????

"Mi tốt nhất giấu cái đuôi nhỏ cho kĩ, đừng để bổn cô nương bắt được, bằng không...." Nói đến đây Nhan Đình có chút âm trầm, doạ cho Ảo Ảnh trực tiếp offline.

Ngoảnh đi ngoảnh lại buổi học cũng kết thúc, Vu Quí đứng ở bên cạnh đợi cô.

"Cậu về trước đi, tôi phải đến phòng giáo viên nữa" Nhan Đình xách cặp bước ra cửa.

"Thầy Châu rất đáng sợ, cậu phải coi chừng ông ta" Vu Quí thở dài vỗ vỗ vai cô.

"Tớ sẽ không đến để hốt xác cậu đâu" nói xong hắn trực tiếp nhảy qua lan can xuống mặt đất, rồi chạy ra cổng.

Giờ này trong trường cũng vắng người nên không ai thấy hành động khác người của Vu Quí, nếu có người bắt gặp thì thợ săn huyết tộc sẽ mổ cậu ta ra mất. Nhan Đình lắc đầu.

Cô chậm rãi bước đến phòng giáo viên, Châu Trì đang ở bên trong đợi cô.

"Tới rồi à, tôi cứ tưởng em trốn rồi chứ" hắn lạnh nhạt nói, tay Châu Trì với sáng bên cạnh lấy ra mấy tờ giấy.

"Tất nhiên em phải đến chứ, được thầy giáo đẹp trai nhất trường gọi ở lại mà" Nhan Đình cười một nụ cười rõ tươi.

Châu Trì bất giác ngẩng đâu, khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi.

"Đừng bày trò, viết xong bản kiểm điểm 1000 chữ thì về" Châu Trì đưa giấy đến trước mặt cô rồi đứng dậy rót cho mình một cốc nước.

Nhan Đình nhìn tờ giấy một chút, đột nhiên cười nhẹ.

"Thầy Châu sẽ ở lại đợi em đúng chứ, một nữ sinh nhỏ như em rất sợ ở một mình" Nhan Đình chống cằm nhìn hắn.

Châu Trì im lặng trong chốc lát lại thở dài, hắn uống xong ngụm nước lại ngồi về chổ đối diện cô.

"Viết nhanh đi"

Nhan Đình cũng thành thực cầm lấy cây viết rồi lại cố tình làm rơi bên phía dưới bàn gần chân Châu Trì.

Hắn cúi xuống nhặt lấy cây bút, vừa ngẩng đầu lên đã bị Nhan Đình chụp lấy mặt, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Em đang...." Hắn vừa định gạt tay cô xuống thì bỗng nhiên đầu óc trở nên tối sầm.

Mỗi huyết tộc thuần chủng sinh ra lại có những năng lực đặc biệt riêng. Với nguyên chủ thì cô có được năng lực điều khiển.

Nhan Đình vui vẻ nhìn Châu Trì ngồi ở đó với đôi mắt không có tiêu cự.

"Thu dọn đồ đạc của mình đi, thầy Châu" cô vừa dứt lời thì hắn đã nhanh chóng thu thập vật dụng của mình rồi nhìn cô chờ đợi.

"Giờ thì đi về nào"

Nhan Đình cùng Châu Trì đi về phía nhà xe của giáo viên, cô leo lên ngồi ở đằng sau lại ra lệnh cho Châu Trì lái xe về nhà cô.

Mỹ nam lãnh đạm, bổn cô nương tối nay sẽ thị tẩm ngươi!!!!!!

--------------------

Hihi chap sau coi H nhé :))))))))

Dạo này tình hình dịch bệnh các bạn nhớ bảo vệ bản thân nha, đeo khẩu trang vs rửa tay thường xuyên nhaaaaaaa.

Chưa lẽ có gì thì ai thèm đọc truyện của tui *chấm nước mắt*

Vẫn là khẩu hiệu cũ :

Ném phiếu ném phiếu ném phiếu aaa.