"Tớ hiện tại không có lý do, dùng cổ phiếu để mua mảnh đất kia, mảnh đất kia chiếm dụng không ít tài chính, mở rộng đòi hỏi phải đầu tư vốn, Quang Hợp tập đoàn đang mở rộng nhiều hạng mục cần đầu tư lớn, càng làm sự việc khó giải quyết, cô ấy nhất định sẽ sớm bán ra để thu hồi vốn, trừ Diệp tập đoàn, trên thị trường sẽ không ai lấy giá tiền gấp ba mua. Thượng Quan Mật là tự chuốc, nếu không làm sao tự làm ra chuyện bất lợi cho mình đây?" Diệp Tuyền Vũ hừ lạnh nói.
Sau khi chia tay Hà Nhan, nàng đã không còn trông cậy vào Hà Nhan, bình yên đến kỳ lạ, bắt đầu là rất nóng vội, đến nỗi không nghĩ tới việc này. Hiện tại chính là đã thông suốt, xem ai vội đây, là cô ấy cần gấp rút thu hồi vốn hay là hạng mục của mình gấp? "Nghĩ ra khi nào?" Lam Vận hỏi. "Cậu gạt tớ, thiếu chút nữa đã tin tưởng chỉ có thể dựa vào Hà Nhan mới đem được mảnh đất về." Nếu không phải Lam Vận tung hỏa mù, không chừng mình đã sớm nhìn ra vấn đề, không đến mức vội vàng đi nhờ vả Hà Nhan. "Cậu không nhớ là cậu bảo tớ tách cô ấy khỏi cậu sao?" Vừa đúng lúc có cơ hội đem Nhan giao cho Thượng Quan Mật. Diệp Tuyền Vũ sửng sốt, hình như là vậy, kể từ khi đem Hà Nhan giao cho Thượng Quan Mật, thì rất ít thấy cô ấy xuất hiện, được rồi, đem Hà Nhan vào cũng không phải là không có cái lợi, mặc dù đối với vấn đề chính đúng là không có tác dụng. "Cậu lúc nào lại thay tớ suy nghĩ đây?" Diệp Tuyền Vũ hoài nghi hỏi, Lam Vận là người tốt, đúng, nhưng cậu ấy luôn trung lập, lần này giống như hơi thiệt cho Hà Nhan. "Tớ là thay Nhan suy nghĩ, cậu cảm thấy cậu ấy đi theo cậu sẽ hạnh phúc sao?" Lam Vận bình thản hỏi ngược lại. "Bất quá Thượng Quan Mật cũng không tốt lành gì, cậu giao Nhan cho cô ấy, lỡ như càng không hạnh phúc thì sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi ngược lại, Lam Vận quan tâm quá nhiều đi. Lam Vận trầm mặc, điều đó không phải cô không nghĩ tới, cho nên trong lòng có chút không chắc chắn, cô rất hi vọng cuộc sống giống như phim truyền hình, có kết thúc tốt đẹp, chỉ mong là mình không nhiều chuyện. "Ít nhất trong lòng Thượng Quan có Nhan không phải sao?" Lam Vận ngữ khí có chút dao động. "Vì đem Hà Nhan vào, cậu thà để cho tớ tốn nhiều tiền như vậy, làm cho Thượng Quan Mật được lợi?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày hỏi. "Nhan không có sai, chỉ là quá yêu cậu, cậu cũng đừng nói như kiểu xem cậu ấy là đồ bỏ đi như vậy, mấy năm qua Nhan đối với cậu rất tốt, chẳng lẽ cậu một chút cảm giác cũng không có sao?" Lam Vận ngữ khí có thể dễ dàng nhận ra là hơi phật lòng, đơn phương yêu mến là sai sao? Lam Vận có chút hối hận lôi Hà Nhan vào chuyện này, quả nhiên là mình dài tay. Diệp Tuyền Vũ mím môi, cho tới bây giờ nàng đối với Hà Nhan là không dễ chịu, nàng không hi vọng cùng Hà Nhan dính dấp một chỗ, nếu như không có đêm đó, có lẽ nàng sẽ khoan dung rất nhiều. Nàng thừa nhận, nàng vẫn còn có chút để ý. Mặc dù nàng biết, mình cũng đã tổn thương Hà Nhan không ít, kỳ thật đã sớm huề nhau. Được rồi, số tiền này, coi như mình thiếu Hà Nhan. "Được rồi, tớ sẽ dùng cổ phiếu hướng Thượng Quan Mật mua về." Diệp Tuyền Vũ thỏa hiệp, cũng được, coi như là hoàn toàn huề nhau, mặc dù là lợi cho Thượng Quan Mật. "Cũng tốt, cậu cùng Thượng Quan Mật coi như là giải hòa, tớ cũng có thể tránh khỏi bị kẹt ở giữa." Đây coi như là điểm tốt duy nhất của lần nhiều chuyện này. "Thật không biết có nên nói cậu là người tốt hay không đây? Hay là thích xen vào việc của người khác? Nhan nếu cùng Thượng Quan Mật tốt, thì thôi, nếu bị Thượng Quan Mật tổn thương, người cậu ấy hận nhất không phải tớ cũng không phải Thượng Quan Mật, mà là cậu, người cố hết sức làm cho tất cả đều có lợi. Tính tình này cậu nên sửa đổi, đừng xem phim truyền hình nhiều như vậy, trên thực tế rất ít có kết thúc tốt đẹp." Diệp Tuyền Vũ nói đúng trọng tâm, Lam Vận tính tình chính là quá tốt, cứ cự tuyệt coi như xong, sẽ không còn liên hệ. "Tin tưởng vào kỳ tích không tốt sao?" Lam Vận vô tội hỏi. "Cũng phải lựa người tin tưởng, một nhà thiết kế thời trang quốc tế nổi tiếng, lại thích ở nhà coi phim truyền hình." Diệp Tuyền Vũ nhớ năm đầu trung học, Lam Vận thích những thứ đó còn không nói, đáng tiếc sở thích này đến hiện tại cũng không thay đổi, để cho Diệp Tuyền Vũ không còn chỗ nói. "Sở thích của tớ rất kỳ quái sao?" Lam Vận nghĩ xem phim truyền hình có gì sai, nếu tất cả mọi người không xem, vậy chiếu làm chi chứ? "Cậu đó, cậu mười lăm mười sáu tuổi tớ không nói, cậu có biết cậu hiện tại đã hai mươi sáu tuổi? Cậu còn chờ Bạch mã Công chúa sao?" Lam Vận là người cực kì mâu thuẫn, từ nhỏ gặp phải nhiều chuyện, cũng không mất bình tĩnh, gặp chuyện thương tâm, cũng không khiến cô phải khóc, bộ dạng không quan tâm, tỉnh táo đến mức làm người ta sợ hãi. Nhưng vì một chút giả dối từ nội dung phim, lại có thể làm cho cô khóc đến rối tinh rối mù, cũng may Lam Vận mê cái này, chỉ có Diệp Tuyền Vũ biết, nếu không thật rất tổn hại hình tượng hiện giờ của nàng. "Công chúa không cỡi ngựa." Lam Vận xem thường nói. Diệp Tuyền Vũ mắt trợn trắng, "Đó là công chúa Bạch Tuyết, cậu là trẻ con sao, hết thuốc chữa, công chúa Bạch Tuyết chính là phụ nữ ngu xuẩn, phụ nữ ngu xuẩn thích cậu sao?" "Cậu từ nhỏ thích mẹ kế ác độc, hoặc vu bà, cho nên bị báo ứng, mới thích Đan Vân Sơ." Đan Vân Sơ chính là mẹ kế ác độc, từ nhỏ thích hành hạ người khác, chẳng qua là Lam Vận cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra Thiên sứ cũng thích mẹ kế ác độc. Theo Lam Vận, Thấm Tuyết không phải Bạch Tuyết công chúa, mà chính là Thiên sứ. Diệp Tuyền Vũ sửng sốt, thế nhưng cảm thấy có vài phần hợp lý, không đúng, nàng đã rất nhiều năm không đọc truyện nhi đồng. "Vận, nhiều năm qua cậu thủ thân như ngọc, là chờ công chúa Bạch Tuyết của cậu sao?" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên tò mò, cuộc sống Lam Vận thật sự là trong sáng. Trừ công việc, đều ở nhà thì xem phim truyền hình, những bữa tiệc không quan trọng chưa bao giờ tham gia, từ nhỏ để cho ba mẹ trăm phần trăm yên tâm, để cho bằng hữu trăm phần trăm tín nhiệm, là người biết điều. Bởi vì công việc, mọi việc đều thuận lợi, nhưng cô chưa bao giờ dính dấp tới ai. "Cậu gần đây tâm tình rất tốt, cùng Đan Vân Sơ rất mặn nồng phải không? Lần trước cô ấy mang cậu đi, có phải hay không đã..." Lam Vận trái lại nhiều chuyện, cô nhớ rõ lúc Đan Vân Sơ mang Tuyền Vũ đi, cái người bình thường kiêu ngạo, lại hóa thành con cừu nhỏ xụi lơ trong lòng người ta, điệu bộ hết sức khêu gợi, thấy vậy mà không phải vậy. Diệp Tuyền Vũ ở trước mặt Đan Vân Sơ chính là con cọp giấy, Lam Vận biết Diệp Tuyền Vũ coi trọng Đan Vân Sơ, mới không hại cô ấy, theo Lam Vận đánh giá, Đan Vân Sơ một chút cũng không tốt. Được rồi, Lam Vận thừa nhận, cô nghĩ đến Đan Vân Sơ trong lòng có chút ghen tỵ bốc lên, cho nên trong lòng phỉ báng Đan Vân Sơ một chút. Cô muốn gặp phải một người rất tốt, không có thói quen xấu, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, quý trọng cô, ăn cơm do cô làm, hẳn là sẽ có rất cảm giác hạnh phúc, thiết kế rất nhiều trang phục xinh đẹp, đều là theo xu hướng dành cho Thiên Sứ mặc... Lam Vận muốn những người xứng với Đông Phương Thấm Tuyết phải có điều kiện thật tốt, điều kiện phải xem xét thật hà khắc, thế nhưng nghĩ lại cô chợt có chút chột dạ, giống như, điều kiện này nọ là phải do cô duyệt. Kỳ thật, cô biết dù cô có điều kiện gì cũng vô dụng, chỉ cần Thấm Tuyết nói một câu không thích, liền làm tim Lam Vận nhói đau, cô ấy vĩnh viễn không biết, một tiểu nữ sinh bị cự tuyệt, tối đến len lén núp ở trong chăn khóc nhiều đêm liền. Lam Vận cảm thấy, thời điểm cô hạnh phúc nhất, chính là gặp được Thấm Tuyết, thời điểm cô khó khăn trải qua nhất cũng là gặp Thấm Tuyết. Lam Vận chủ động không bám lấy Thấm Tuyết, thậm chí không có dũng khí giống Diệp Tuyền Vũ, dùng hết cớ cùng biện pháp nhích tới gần, tình cảm của cô giống mãnh thú bị giam ở trong lồng, chỉ biết tự mình gầm thét cùng giãy dụa, sau đó càng lún càng sâu, không thể nổi giận phát tiết ra ngoài. "Công ty còn có việc, mình đi trước." Diệp Tuyền Vũ đánh trống lảng, nàng ở trước mặt Đan Vân Sơ, quả thật không có tiền đồ, tính nàng kiêu ngạo, đương nhiên không muốn để người khác biết. Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ vẫn là như cũ, điện thoại nói nhao nhao miệng, sau đó đều tự cúp điện thoại ngủ, sau đó gọi điện thoại vẫn là như thế, chẳng qua là về sau, Đan Vân Sơ luôn vội vã nói mấy câu, liền mệt mỏi cúp máy, có đôi khi đang gọi, bên kia lại ngủ quên. Triển lãm tranh chiếm của Đan Vân Sơ hơn phân nửa tinh lực, giống như ba năm trước đây, khi cô làm triển lãm tranh, so với mình còn bận rộn hơn, sau đó hiển nhiên không để ý tới mình nữa, nàng biết mặc dù Đan Vân Sơ bây giờ đối với mình có cảm giác, nhưng là so với vẽ tranh, phân lượng nàng vẫn là rất nhẹ. Đan Vân Sơ giảm hành trình xuống còn một nửa, kết quả là khiến cô mệt muốn chết rồi, thường xuyên về khách sạn, tắm rửa xong, là lên giường ngủ. Bắt đầu một hai cuộc gọi đầu là do Đan Vân Sơ chủ động, về sau cơ hồ đều là Diệp Tuyền Vũ chủ động, bởi vì cô biết mình không gọi, Diệp Tuyền Vũ cũng sẽ gọi. Đan Vân Sơ mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cô thích nhận được điện thoại của Diệp Tuyền Vũ mỗi đêm gọi tới, cảm giác nhớ thương thật ra rất tốt, nhưng cô vẫn là chưa từng nói cho Diệp Tuyền Vũ biết. Về sau, Diệp Tuyền Vũ gọi điện thoại ngày càng ít, Đan Vân Sơ có chút không quen, nhưng cô càng muốn quay trở về, thì càng bận rộn, cho nên Diệp Tuyền Vũ không gọi tới, cô cũng sẽ sớm quay trở về. Mơ hồ biết, Tiểu công chúa đại khái giận thật a, bất quá Tiểu công chúa khi thấy mình trở về sớm hẳn là sẽ cao hứng a. "Dan, nhìn cô mệt chết đi, có muốn đem hành trình ngày mai tạm thời lùi về sau hay không?" Ann hỏi, thật ra thì mình cũng mệt đến ngất ngư, bất quá người luôn dư thừa tinh lực như cô, trạng thái thoạt nhìn so với Đan Vân Sơ vẫn tốt hơn nhiều. "Không được, tiếp tục kế hoạch ban đầu, cô nói hành trình ngày mai đi." Đan Vân Sơ cự tuyệt thay đổi kế hoạch, mặc dù cô biết trợ lý cũng mệt mỏi, nhưng là không thể không nói, trợ lý này quả thật rất tận lực, một chút cũng không oán than, làm theo kế hoạch định sẵn, điều này làm cho Đan Vân Sơ thầm nghĩ tốt về Ann. "Ngày mai sáu giờ lên máy bay, chín giờ đến nước A, mười giờ rưỡi vào khách sạn, mười một giờ đến trường H triển lãm..." Ann từ từ cũng tâm ý sắp xếp hành trình bên ngoài. Tới khi Ann nói xong, cô phát hiện Đan Vân Sơ nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, cô thấy Đan Vân Sơ ngủ thật đẹp, giống như nữ thần sắc đẹp, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung. Cô biết Đan Vân Sơ khó đến gần, cô đã tốn nhiều thời gian như vậy, cũng chỉ đổi được sự tán thưởng của Dan về thái độ làm việc của mình, tuy nhiên so với ban đầu thì hiện tại cũng có chút tiến triển, làm cho mình kích động như thế. Mình tình cảm luôn luôn nhanh chóng, lúc nào trở nên kiên nhẫn như thế này? Nhưng cô phát hiện mình không ghét cảm giác này, bởi vì Dan tuyệt đối giá trị, nếu như có thể biến Dan thành người yêu, cực khổ hơn nữa cũng đáng. Dan thật rất mê người, không chỉ xinh đẹp, còn có khí chất giống như nữ vương, làm cho người ta cam tâm tình nguyện vì Dan mà thuần phục. Ann nhìn mặt Đan Vân Sơ, càng lúc càng gần, kìm lòng không nổi cúi đầu hôn lên đôi môi khêu gợi của Đan Vân Sơ, lá gan từ từ lớn hơn muốn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng Đan Vân Sơ đang khép chặt kia, ngọt đến mức làm cho người hưng phấn, Ann gia tăng lực, kinh động giấc ngủ Đan Vân Sơ. Đan Vân Sơ mơ mơ màng màng mở mắt, ý thức được mình bị hôn trộm, lập tức thanh tỉnh, cô đẩy Ann ra, ảo não cau mày, chết tiệt, mình lại hấp dẫn phụ nữ sao? Phần môi còn mùi vị son môi của Ann, mùi vị kia làm cho mình ghê tởm, so với lần đầu tiên bị Tiểu công chúa cường hôn ghê tởm hơn, xem ra đến hiện tại mới biết, đối với phụ nữ, mình chỉ miễn dịch duy nhất trước Tiểu công chúa. "Ann, tôi hi vọng cô lần sau không nên làm như vậy, nếu không, tôi sẽ yêu cầu đổi trợ lý." Đan Vân Sơ giọng nói có chút lãnh. Ann vẻ mặt có chút xấu hổ, một cái hôn thôi mà, cô không nghĩ tới Đan Vân Sơ phản ứng lớn như vậy. "Vẻ mặt cô ngủ vừa rồi giống người yêu trước kia của tôi, cho nên nhất thời kìm lòng không được, làm cô buồn bực thật sự là xin lỗi." Ann là một phụ nữ có tâm kế, vội vàng nói vài câu xin lỗi, vẻ mặt tự nhiên, không tìm ra sơ hở. Đan Vân Sơ nhìn vẻ mặt Ann bình thản, không giống nói dối, cũng được, dù sao cũng không còn mấy ngày, không đổi trợ lý được, hơn nữa không phải trợ lý nào cũng có thể hữu ích giống như Ann. "Cô cũng mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, tôi tắm rửa xong cũng ngủ." Đan Vân Sơ nói xong, đi về phía phòng tắm, trên danh nghĩa là đi tắm, nhưng thực tế, cô muốn súc miệng, ghê tởm, vị son môi này sao ghê tởm như vậy? Sau này mình tuyệt đối không xài loại này, ừ, còn phải nói cho Tiểu công chúa cũng phải tránh không dùng loại này. Ann thấy Đan Vân Sơ đóng cửa phòng tắm, chính mình cũng mất mặt, đang chuẩn bị đi, điện thoại Đan Vân Sơ vang lên. Điện thoại Dan ít ai gọi, Ann trực giác biết đó là người yêu Dan gọi tới. Người phương Tây coi trọng việc riêng tư, biết điện thoại là một trong những vật phẩm riêng tư không thể đụng đến, nhưng là cô khắc chế không được muốn biết người yêu Đan Vân Sơ là người như thế nào, người như thế nào có thể may mắn được Dan ưu ái đây? Ann không kiềm lòng được cầm điện thoại Đan Vân Sơ lên, màn hình thấy ba chữ Trung văn "Tiểu công chúa", Ann không hề nghĩ gợi ấn nút nghe. ------ Chú thích (1) Vu bà: người thâm hiểm.