Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 48

Diệp Tuyền Vũ có chút chán nản, cái con người chết tiệt kia làm việc được một nửa, đột nhiên nhảy xuống giường chạy vào phòng vẽ tranh, mình toàn thân còn nóng như lửa, nghệ thuật gia đều là người điên sao? Diệp Tuyền Vũ hận nghệ thuật gia.

Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ quấn quít nhau, ngay lúc mật thiết, cũng chính là lúc Diệp Tuyền Vũ nở rộ đến mức cực hạn, Đan Vân Sơ bị kích động muốn vẽ tranh, muốn đem Diệp Tuyền Vũ lộng lẫy quyến rũ vào bức tranh. Đối với người làm nghệ thuật mà nói, cảm hứng so với dục vọng quan trọng hơn, làm cho Đan Vân Sơ đem tình nhân lạnh nhạt.

Lúc có cảm hứng, giống như nước chảy mây trôi, bức tranh vẽ vô cùng thuận lợi, chẳng qua thứ cảm xúc này duy trì không lâu, niềm vui đi qua, cảm hứng cũng tiêu tan.

Đan Vân Sơ nhìn bức tranh mới vẽ, phát hiện vẻ mặt người trong bức tranh làm cho người ta mất hồn, Đan Vân Sơ hài lòng bắt đầu thu dọn bút vẽ, khung tranh, nếu có thể duy trì trạng trái này, tranh này hẳn là rất tốt.

Khi Đan Vân Sơ từ phòng vẽ tranh đi ra, Diệp Tuyền Vũ đã ngủ, Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ ngủ say, lông mi thật dài, rất giống em bé, ngũ quan tinh sảo xinh đẹp, da thịt không thể bắt bẻ, nhớ tới, vừa rồi đem Tiểu công chúa trêu chọc đến phát hỏa, lại đem Tiểu công chúa bỏ mặc đi vẽ tranh, Tiểu công chúa có giận hay không đây, sợ là muốn nội thương. Nghĩ tới đây Đan Vân Sơ khắc chế không được cười, mình đúng là thích khi dễ Tiểu công chúa, nghiện khi dễ. Đan Vân Sơ rất nhanh nhấc chăn bông lên, vội vàng chui vào, đem Diệp Tuyền Vũ ôm vào trong ngực mình, mềm mại cùng ấm áp, thì ra cảm giác như thế này, thực hạnh phúc.

Diệp Tuyền Vũ dường như ý thức được Đan Vân Sơ, tay tự nhiên cũng để lên eo Đan Vân Sơ, ôm Đan Vân Sơ, tư thế hai người giống như trẻ sinh đôi kết hợp, thân mật khắng khít.

Diệp Tuyền Vũ tỉnh lại trước, Đan Vân Sơ còn ngủ say trên ngực mình, không biết tối qua vẽ đến mấy giờ, vẽ tranh có ý nghĩa như vậy sao? Cứ như vậy, sớm muộn cũng đem thân thể phá hư, Diệp Tuyền Vũ có chút đau lòng Đan Vân Sơ một chút cũng không thương tiếc thân thể của mình. Diệp Tuyền Vũ hôn trán Đan Vân Sơ, sau đó rời giường, bởi vì hôm nay phải đi làm, Diệp Tuyền Vũ đột nhiên cảm thấy quân vương từ đó về sau không tảo triều là rất hợp lý, cô không muốn đi làm, cũng may đó chỉ là một ý niệm thoáng qua trong đầu.

Diệp Tuyền Vũ vội vàng sắp xếp, chuẩn bị xong xuôi định xuống lầu mua bánh bao hấp cho Đan Vân Sơ, bất quá bánh bao hấp để lâu sẽ nguội, thật không tốt, hẳn là cần đi mua lò vi ba, như vậy Đan Vân Sơ chỉ cần hâm lại là được, Diệp Tuyền Vũ rất có ý thức của bà nội trợ, cũng bắt đầu chuẩn bị mua đồ dùng trong nhà. Ừ, một thời gian nữa Diệp Tuyền Vũ sẽ là một phụ nữ tốt.

Diệp Tuyền Vũ từ tủ lạnh lấy sữa tươi, sandwich, còn cầm một quả táo, sau đó để trên bàn ở phòng khách, như vậy Đan Vân Sơ có thể thấy được. Hiện tại tủ lạnh nhà Đan Vân Sơ không còn trống rỗng như trước, mà đã có một đống nước trái cây cùng thực phẩm dinh dưỡng.

Sau đó Diệp Tuyền Vũ dán một mảnh giấy ở đầu giường, tất cả đều sắp xếp ổn thoả, Diệp Tuyền Vũ cảm thấy hài lòng, mới cầm túi đi ra cửa, tâm tình có chút vui vẻ, thì ra vì người mình yêu làm mọi thứ sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Đan Vân Sơ ngủ tới chín giờ hơn mới rời giường, thấy đầu giường dán mảnh giấy: "Bữa sáng ở phòng khách, ăn xong bữa sáng gọi điện thoại cho em, phải nhớ em, đi gặp những cô gái ngổn ngang khác phải xin phép em."

Đan Vân Sơ nhìn mảnh giấy nhắn, lắc đầu cười.

Bữa sáng có chút không giống, chỉ có hơn một quả táo, không hiểu cảm thấy nó được ở chỗ nào, bữa sáng ăn trái cây là thói quen của Tiểu công chúa, còn nói như vậy mới dinh dưỡng.

Đan Vân Sơ nhìn âm lịch, trường tiểu học mình dạy đã khai giảng hơn nửa tháng, mình xin nghỉ một tháng, ngày nghỉ sắp hết rồi.

Thật ra Đan Vân Sơ một chút cũng không thích hợp làm giáo viên, cho nên không phải là cô giáo tốt, cũng kỳ quái, Đan Vân Sơ dạy nhiều lớp học sinh, cũng không có nhiều học sinh bướng bỉnh với cô, trên hết cô là người trước sau như một, tuyệt đối không giữ học sinh lại quá một phút, còn thường xuyên đi trễ, người thất trách như vậy, thế nhưng cũng không có ai báo cáo lên cấp trên, ba năm trôi qua, kiếp sống cô giáo coi như trôi chảy.

Đan Vân Sơ dạy học sinh tiểu học mỹ thuật tạo hình, là không biết trọng nhân tài, cô giáo tài hoa hơn người, lại xinh đẹp bức người, có cá tính, những học sinh kia cảm thấy như thế. Thói đời, chính là bóp méo như vậy, ngay cả học sinh tiểu học cũng đối xử khác biệt với cô.

Cô giáo này có một tiết khóa trên, bức tranh làm cho người ta thán phục, đã đủ để cho một đám học sinh cảm phục, bài giảng luôn có trình độ, nhưng thật ra là trình độ quá cao, đại đa số học sinh nghe không hiểu, cũng may có mấy học sinh tư chất không tệ nghe là hiểu, những học sinh này phần lớn có tài năng trời phú, nhìn hình thức ban đầu, cho nên đông đảo học sinh cho ra một kết luận, nghe hiểu được cô giáo Đan giảng bài, là thiên tài, tiền đồ vô lượng, cô giáo Đan chính là thiên tài.

Nghe cái hiểu cái không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu, cho là mình không có tư chất nghệ thuật, hơi xấu hổ, bất quá cũng may Đan Vân Sơ chẳng qua chỉ là cô giáo mỹ thuật tạo hình, bằng không sẽ có rất nhiều học sinh hiểu lầm khả năng của bản thân.

Cô giáo vừa thiên tài vừa xinh đẹp, ở trong suy nghĩ học sinh chính là thần thoại.

Dĩ nhiên, Đan Vân Sơ chưa bao giờ biết, cô ở trong suy nghĩ học sinh hình tượng cao lớn, bất quá thỉnh thoảng lúc mình giảng bài, phía dưới tuyệt đại đa số đều vẻ mặt mờ mịt bộ dạng thất bại, cô giải thích rất dễ hiểu, những thứ kia tiểu hài tử xấu xa phía dưới chính là không hiểu, rốt cuộc là bọn chúng quá ngu ngốc, hay khả năng diễn đạt của mình chưa tới đây?

Thật sự là giống như Diệp Tuyền Vũ cảm thấy toán học rất đơn giản, còn Đan Vân Sơ mình lại cảm thấy rất khó lý giải sao? Cho nên, Đan Vân Sơ theo thói quen tin hẳn là tại bọn tiểu hài tử này ngu ngốc.

Làm cô giáo không thể cho Đan Vân Sơ cảm giác thành công, bởi vì có người tuy tài giỏi nhưng không được giáo dục tốt, dạy dỗ mấy tiểu hài tử qua loa, làm cho người ta chán ghét, từ những người đó, Đan Vân Sơ như nhìn thấy mình của quá khứ. Cậy tài khinh người từ xưa chính là chuyện thường, cũng không kỳ quái.

Có nên nghỉ việc không? Đan Vân Sơ do dự, dù sao tiền lương rất tốt, ba năm trước đây trở về cuộc sống thực tế, Đan Vân Sơ mới cảm thấy được, thứ nghệ thuật này hình như là do kẻ có tiền bố trí. Người không có tiền, đến chết cũng không nổi danh, chờ nổi danh, cũng đã chết. Nếu mình không phải là dựa vào Diệp Tuyền Vũ dùng tiền đưa lên, Diệp Tuyền Triết tiến cử, cũng thật không biết, bây giờ có thể nổi danh hay không?

Thật ra thì hiện tại nổi danh lần nữa, bán một bức tranh, so với tiền lương cũng nhiều hơn, nhưng cảm thấy trong lòng không nỡ, cũng là do chuyện ba năm trước đây còn ảnh hướng, thiếu cảm giác an toàn. Tiếp tục làm cô giáo, không phải là mình thích, thật ra thì, cô cũng cảm giác mình dạy hư học sinh, cô căn bản là không thích hợp làm cô giáo.

Đan Vân Sơ nghĩ đến có chút phiền, dứt khoát không nghĩ nữa.

Lúc này điện thoại reo.

"Thức dậy chưa?" Là Diệp Tuyền Vũ gọi tới.

"Rồi."

"Ăn sáng chưa?"

"Rồi."

"Không phải nói chị ăn xong thì gọi cho em sao?" Diệp Tuyền Vũ âm lượng tăng lên không ít.

"Quên mất." Đan Vân Sơ thành thật đến mức làm cho người Diệp Tuyền Vũ tức giận.

"Chị không để ở trong lòng." Diệp Tuyền Vũ tức giận, Đan Vân Sơ lúc nào mới có thể học chủ động gọi điện thoại cho mình đây?

"Tại đang bận suy nghĩ thôi!" Đan Vân Sơ vô tội nói.

"Nghĩ cái gì?" Có chuyện gì so với mình còn quan trọng hơn đây? Phụ nữ a, đặc biệt là phụ nữ đang yêu, so đo từng tý.

"Chị đang suy nghĩ, có nên tiếp tục làm cô giáo hay không." Đan Vân Sơ nói.

"Không, chị như vậy, dạy hư học sinh, còn là gây tai họa cho học sinh." Diệp Tuyền Vũ tưởng tượng không ra bộ dạng Đan Vân Sơ làm gương tốt.

"Ân, chị cũng cảm thấy thế, không nghiêm chỉnh trong công việc, trong lòng chị không yên." Đan Vân Sơ đem lo lắng từ đáy lòng mình nói ra, những chuyện này, ngay cả ba mẹ cô cũng không nói.

"Em nuôi chị là được rồi." Diệp Tuyền Vũ đương nhiên nói.

"Diệp Tuyền Vũ, bây giờ chị không phải nhân tình của em, chị tự nuôi sống được mình." Đan Vân Sơ giọng nói thay đổi, cô chính là chán ghét Diệp Tuyền Vũ đem tiền tài ra nói, giống như chỉ cần dùng đầu ngón tay là có thể đem mình nắm chết.

"Em cũng không biết chị khó chịu cái gì?" Diệp Tuyền Vũ cảm thấy, chồng nuôi vợ là đạo lý hiển nhiên, còn vợ nuôi chồng không phải cũng là rất bình thường sao?

Diệp Tuyền Vũ chưa từng trải qua nghèo túng, hiển nhiên không biết bởi vì năm đó Đan Vân Sơ nghèo túng cực độ mà sinh ra cảm giác không an toàn.

"Em sẽ không hiểu." Đan Vân Sơ nói, tiền của Diệp Tuyền Vũ, mình không muốn xài, không an tâm xài, mặc dù hiện tại quan hệ giữa hai người đã không giống với trước kia.

"Vậy chị tính thế nào?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, tính cách Đan Vân Sơ vẫn còn rất khó chịu.

"Vẫn đang suy nghĩ!" Đan Vân Sơ nghiêm trang nói.